Hồ Già phải luyện tập đi lại vị trí của mình, Điền Tư cũng không tiện làm phiền cô nữa nên họ chào tạm biệt.
Mấy ngày sau, Hồ Già càng bận rộn hơn, họ chỉ nhắn tin Wechat vào sáng, trưa, tối và gọi điện thoại.
Hồ Già mở loa ngoài để điện thoại bên cạnh gối rồi kéo chăn lên ngủ. Điền Tư nghe tiếng ồn trắng khi cô ngủ, anh yên lặng ngồi sửa chương trình, viết mã, trong lòng anh thấy êm ái như thể trời đang mưa hay có tuyết rơi, yêu một người là như vậy. Nửa đêm vào lúc ba giờ sáng, Hồ Già mơ màng tỉnh dậy, cô liếc thấy màn hình điện thoại vẫn sáng, thân máy có hơi ấm, Điền Tư còn chưa cúp máy.
“Mấy giờ rồi mà vẫn chưa ngủ vậy?”
Cô vẫn mơ màng buồn ngủ, giọng nói nghe có chút khàn.
Giọng của Điền Tư nghe vẫn rất tỉnh táo, dường như anh đã uống rất nhiều cà phê, “Anh ngủ ngay bây giờ đây.”
“Mau ngủ đi.” Cô lẩm bẩm rồi lật người, mái tóc cọ vào gối phát ra tiếng sột soạt nhỏ rồi bị nghiền nát dưới ánh trăng.
Mấy ngày nay, Điền Tư đều ở nhà bà ngoại.
Trong nhà chỉ có bà ngoại và cậu. Ba người họ ở một căn hộ lớn, chung quy lại vẫn cảm thấy quá vắng vẻ.
May là hôm nay còn có việc làm, bà ngoại bảo đầu bếp Tiểu Dương nấu mấy món, khi còn đang nóng liền đổ vào hộp cơm giữ nhiệt, đóng gói rồi cho vào túi xách. Cậu anh về sớm, theo yêu cầu của bà ngoại liền xách một cái bánh sinh nhật sáu inch. Ba người cùng đi xe đến bệnh viện chúc mừng sinh nhật ông ngoại.
Phòng ICU bốn giờ mới cho vào thăm.
Ba người đến sớm nên còn phải ngồi ở ngoài hành lang một lúc.
Đới Sơn Nguyệt nhìn bánh rồi lại nhìn nến, bà nhướn mày nói: “Sao ngay cả tuổi bố con mà con cũng nhớ sai.”
“Sai chỗ nào? Không phải là 77 tuổi sao?” Trì Phong Thành cầm nến trong túi nhựa lên xem, đó là số Ả Rập 7 và 1, ông buồn rầu nói, “Chắc chắn là cậu thanh niên ở quầy thu ngân lấy nhầm mất rồi, làm sao đây? Hay là lát nữa đừng cắm nến nữa.”
“Làm gì có bánh sinh nhật nào mà không cắm nến?” Đới Sơn Nguyệt thở dài, trong lòng có chút tiếc nuối.
Điền Tư thoải mái nói, “Không phải vấn đề gì lớn, có cách mà.”
Anh mượn bật lửa rồi bẻ nến thành hai đoạn, đoạn ngắn dán lên phía trên.
Anh lại dùng lửa hơ, số 1 liền biến thành số 7, Đới Sơn Nguyệt cuối cùng cũng thoải mái, chỉ là hai cây số 7 này kích thước không giống nhau nên có hơi buồn cười.
Trì Tông Dự tất nhiên không nhìn ra được sự kỳ quặc của nến.
Điền Tư nâng giường lên, đầu ông ngoại anh vẫn chìm vào trong gối nên không nhìn thấy bánh.
Thời gian này tình hình của ông ngoại không được tốt lắm, ba người họ hát xong bài chúc mừng sinh nhật cho ông rồi liền thổi nến.
Đới Sơn Nguyệt nói với ông, “Biết hôm nay là sinh nhật của ông không? Ông thành ông già sống thọ rồi, đợi đến năm tám mươi tuổi, tôi sẽ đặt cho ông cái bánh lớn hơn!”
Trì Tông Dự há miệng nhìn Đới Sơn Nguyệt, mắt cũng không động đậy, như thể không hiểu gì, chỉ khi Đới Sơn Nguyệt quệt kem lên mũi ông, ông mới hơi nhướn mày, con ngươi chuyển động một chút, cũng coi như biểu đạt cảm xúc.
Đới Sơn Nguyệt lấy món ăn mà Tiểu Dương nấu ra.
Cải chíp nhồi cua, thịt viên Dương Châu, măng tây sốt trắng, còn có mì cá vàng.
Bà như thường lệ dùng đũa chấm chút nước canh rồi chấm lên đầu lưỡi Trì Tông Dự. Dưới sự kích thích của vị dầu đậm màu đỏ, Trì Tông Dự chớp mắt như vui mừng. Đới Sơn Nguyệt dùng đũa trộn trộn mì cá vàng lên, bà cúi mắt suy nghĩ, cuối cùng dùng đũa bẻ đứt một sợi mì trường thọ, muốn cho Trì Tông Dự nếm vị mì cá vàng.
Trì Phong Thành nói, “Bố không ăn được đồ như vậy, mẹ thả một sợi mì xuống rồi, muốn móc cũng móc không ra.”
Đới Sơn Nguyệt biện minh: “Đâu phải là cho ông ấy ăn, mẹ dùng đũa kẹp chặt, mì cũng không rơi xuống, sao phải làm quá?”
Nói xong, Đới Sơn Nguyệt đút nửa sợi mì dài bằng ngón út vào miệng Trì Tông Dự, ông có phản ứng, miệng nhếch lên, lưỡi cũng theo đó động đậy, cuộn sợi mì vào trong lưỡi.
Bà cười nói: “Thực sự rất thèm rồi, vẫn muốn ăn đồ ăn.”
Đợi Đới Sơn Nguyệt rút đũa ra, giữa đũa đã trống không, cũng không thấy sợi mì đâu.
Sợi mì đã rơi vào trong miệng Trì Tông Dự, ông động đậy lưỡi như muốn nuốt.
Sợi mì sặc vào khí quản thì rắc rối to rồi, Đới Sơn Nguyệt hoảng hốt, bà dùng đũa kẹp trong miệng ông tìm bên dưới lưỡi.
Nửa sợi mì thôi nhưng lưỡi Trì Tông Dự cử động làm bà tìm tới tìm lui đều không thấy đâu.
Trì Phong Thành cũng nóng ruột, ông vừa quấn băng vào tay, vừa nói với Đới Sơn Nguyệt: “Con đã nói gì? Đã bảo không nên cho ăn mà mẹ cứ đòi cho ăn!”
Trì Phong Thành quấn xong băng liền đút ngón tay vào miệng bố mình, phòng cho ông nuốt xuống rồi dùng ngón trỏ móc vào trong khoang miệng, lôi được sợi mì dưới đáy lưỡi ra. Trì Phong Thành ném sợi mì lên khăn ăn, nhìn sợi mì mềm nhũn, trong lòng ba người đều dâng lên một vị chua chát. Người khác tự sát phải dùng dao, đốt than, Trì Tông Dự thực sự đã bệnh lắm rồi, ông ăn một chút mì thôi cũng có thể chết.
Trì Tông Dự yên lặng nhìn họ rồi hạ mày xuống.
Ra khỏi phòng ICU, Đới Sơn Nguyệt rũ mắt cởi bộ đồ bảo hộ ra.
Bà ngồi xuống ghế tay vịn bên cạnh rồi chậm rãi thở dài: “Sao có chút mà đã mệt mỏi rồi.”
Trì Phong Thành vẫn còn đang nghĩ đến tình huống nguy hiểm lúc nãy, ông chỉ biết an ủi bà: “Mệt thì mẹ nghỉ ngơi chút đi, tuổi cao rồi thì sẽ thường xuyên thấy mệt mỏi thôi.”
Năm giờ rồi, ánh tà dương vàng óng từ cửa sổ thủy tinh hắt vào khiến cả hành lang đều chuyển màu cam sáng, Đới Sơn Nguyệt cúi đầu nhìn ánh nắng trên gạch men, lòng bà cảm thấy vô cùng bi thương, bà nghĩ đến nếu lúc nãy Trì Phong Thành không móc được sợi mì ra thì bà đã suýt giết chết Trì Tông Dự, “Mẹ đi vào phòng vệ sinh một chút, các con đợi một lát.”
Đới Sơn Nguyệt đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài. Điền Tư và Trì Phong Thành nhìn thấy tròng mắt của bà dần đỏ lên.
Để giúp Trì Tông Dự mừng sinh nhật, bà đã đặc biệt nhuộm đen lại tóc, mặc đầm nhung liền thân. Bây giờ, bà chỉ cảm thấy đó là tốn công vô ích.
Hồ Già gọi video cho Điền Tư.
Điền Tư do dự, anh tìm một góc không nhìn ra là bệnh viện rồi nhận điện thoại của cô.
“Sao lâu như vậy mới nhận máy?” Hồ Già mặc đồ thể thao, còn đeo khăn lau mồ hôi trên cổ, dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Điền Tư nói: “Tín hiệu trong khu trung tâm thương mại không tốt.” Cô không nhận ra là anh đang nói dối, chỉ hừ một tiếng nói, “Em ở đây vất vả kiếm tiền, anh lại chạy ra ngoài hưởng thụ một ngày tốt lành, lại đây, em cho anh xem phim trường, Đại Lực! Giúp tôi mở máy một chút!” Hồ Già hướng camera điện thoại về phía hành lang đang gợn sóng, “Thế nào, có siêu thực không? Hôm nay em treo dây an toàn, cứ thế bay qua bay lại trên này.”
Điền Tư xem một lúc rồi hỏi cô: “Trông rất nguy hiểm, họ có làm đầy đủ đồ bảo hộ cho em không?”
“Có làm đầy đủ rồi mà..” Hồ Già bĩu môi, “Anh không khen em sao?”
Anh mỉm cười nói: “Phải khen em chứ, em đã biến thành Peter Pan luôn rồi.”
Tiếng bước chân lại vang lên, bánh xe lăn nhanh hơn, bác sĩ và y tá đẩy bệnh nhân chạy qua.
Điền Tư sợ bị Hồ Già phát hiện rằng có gì không ổn, anh chỉ nói: “Lại phải đi quay phim phải không? Bên anh tín hiệu không được tốt cho lắm, anh cúp máy trước nhé.”
Bên kia, Ngô Hiểu Nhạc lại gọi bọn người Hồ Già đi chỉnh vị trí của máy quay, Hồ Già cứ thế để Điền Tư dùng lời qua loa nói cho xong. Sau khi cúp điện thoại, cô nhờ nhân viên quay giúp một đoạn video rồi gửi cho Điền Tư. Anh mở ra liền thấy Hồ Già được dây an toàn treo lên, như bay từ sàn nhà đang gợn sóng rồi chạy qua, lao vào hội trường màu xanh Klein, vào đúng thời điểm liền nắm tay bạn diễn, như nàng tiên cá bay về bầu trời của chính mình.
Điền Tư xem video ấy ba lần.
Điền Tư: Tuyệt vời thật đấy
Điền Tư: Anh rất tự hào về em
Về nhà rồi, cậu anh và bà ngoại bàn bạc, họ nói muốn dọn đến căn nhà khác ở Hoàng Phố.
Đới Sơn Nguyệt nghe xong, bà không lập tức nói được hay không được mà chỉ chậm rãi ăn bánh kem dâu tây đã mua cho Trì Tông Dự.
Đợi bà gạt sạch lớp kem trên mặt bánh rồi mới nói: “Mẹ thấy ở đây khá tốt, gần bệnh viện, đợi sức khỏe bố con tốt lên cũng tiện đón ông ấy về.”
Bà ngoại đã nói đến đây rồi, Trì Phong Thành cũng không cần phải khuyên thêm gì nữa.
Bố ông nằm trong phòng ICU đã ba năm rồi, hoàn toàn dựa vào các thiết bị để kéo dài sự sống, ông còn ra viện được sao, còn có thể về được sao?
Những năm trước kia, Trì Tông Dự từng nói với ông về quan điểm về sự sống chết của mình, “Sống trên đời vẫn phải nói đến phong độ, đừng có cười! Con xem chú Trương ngày xưa phong độ biết bao, giờ biến thành người thực vật, còn phải để người khác chăm sóc ăn uống, đi vệ sinh, bố nghĩ mà thấy đồng cảm. Dù sao đợi đến khi bố già rồi vẫn phải mang một bộ dáng phong độ mặc đồ tây, chỉ sợ đột nhiên lại bị bệnh...”
Trì Phong Thành không nói những điều này với Đới Sơn Nguyệt, ông biết bà không thích nghe.
Trì Phong Thành cũng không dám hỏi Trì Tông Dự có muốn tiếp tục điều trị hay không, ông chỉ sợ bố mình muốn tìm cái chết.
Ông biết túi nước tiểu, ống thở, ống xông mũi trong phòng ICU, còn có cả sợi mì hôm nay đều khiến Trì Tông Dự mất đi sự tự tôn.
Hồ Già đến tối mới có thời gian xem WeChat.
Cô nhìn câu “Anh rất tự hào về em” của Điền Tư, suy nghĩ một lúc rồi mới từ từ gõ chữ cho anh.
Điện thoại reo lên, Điền Tư mở ra, vừa thấy tin nhắn cô gửi đến, khóe miệng anh lại cong lên. Tình cảm của con người thật kỳ lạ, anh rõ ràng đang rất vui nhưng mắt lại từ từ cay xè, có lẽ là do anh quá hạnh phúc.
Giai Giai: Em cũng tự hào về anh
Giai Giai: Thấy em vui anh sẽ vui hơn em, thấy em buồn anh sẽ buồn hơn em
Giai Giai: Đôi khi em thấy anh không vui nhưng lại không biết phải nên an ủi thế nào. Em nghĩ em mãi mãi không thể dịu dàng được như anh, có lòng đồng cảm như anh. Em nguyện mỗi ngày đều thích anh hơn một chút, như vậy em có thể trở nên giống anh hơn không? Chúng ta có hạnh phúc hơn không? Trời ạ, sao em lại trở nên sến súa vậy? Đều tại anh cả đấy!
Hồ Già nói rồi lại thu hồi hai tin nhắn trước.
Giai Giai: Chín giờ em kết thúc quay, nhớ đến đón em