Những nơi địa thế thấp đã ngập nước, người đi đường chật vật mà lội nước về với cái quần ướt sũng.
Quyến Trung hủy bỏ tiết tự học buổi tối, cho học sinh bán trú về nhà. Điền Tư chặn một chiếc taxi, che chở Hồ Già lên xe.
“Anh tài xế, làm ơn chạy đến chung cư Hương Chương.” Điền Tư thành thạo báo tên khu chung cư nhà cô, như thể anh thường xuyên đến vậy.
“Thôi, tôi không muốn về!” Hồ Già kêu lên, cô không thích về nhà, cũng không thích Điền Tư giúp cô quyết định.
“Mưa to quá, không an toàn chút nào, vẫn nên về nhà trước đi.” Điền Tư thấp giọng thương lượng với cô.
Anh tài xế nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, gõ tay lên vô lăng tạo tiếng lộc cộc.
“Đôi yêu nhau này, nghĩ kỹ đi đâu chưa vậy?”
Điền Tư liếc nhìn anh tài xế, mím môi nhưng không đi sửa lại lời anh ta.
Hồ Già bắt được biểu cảm của Điền Tư, đột nhiên sảng khoái mà nói: “Vậy thì đến nhà anh!”
Điền Tư sững người, Hồ Già hỏi ngược lại anh: “Không phải nói bên ngoài không an toàn sao? Đến nhà anh đi, nhanh báo địa chỉ đi.”
Cô nói xong lại quay đầu cười rạng rỡ với anh tài xế: “Anh tài xế, đừng hiểu lầm nha, bọn em không phải là một đôi yêu nhau, bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
Anh tài xế hừ một tiếng, lắc lắc đầu, ánh mắt sắc bén và sáng ngời: “Các cô cậu chơi trò mập mờ, tôi biết mà!”
Điền Tư bị hai người làm cho không biết nên khóc hay cười.
Hồ Già thúc giục: “Nhanh lên, chỉ cho phép anh đến nhà em, không cho phép em đến nhà anh chơi à?”
Điền Tư chưa bao giờ nói lại được Hồ Già, chỉ có thể quay đầu nói với anh tài xế: “Vậy làm phiền anh tài xế chạy đến khu biệt thự Long Loan.”
“Được rồi...” Anh tài xế quay vô lăng, xe lướt đi trơn tru. Tâm trạng Hồ Già rất tốt, tay thuận thế sờ soạng trên người Điền Tư.
Điền Tư nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô đang véo đùi mình ra, trong lòng bất đắc dĩ mà cười, cảm giác như lại sa vào động Bàn Tơ của cô.
Điền Tư ôn tồn lập ra quy tắc với cô: “Tôi nói trước, chơi một lúc, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”
Hồ Già vô tư nói: “Được thôi, tùy cậu, sao cũng được hết!”
Chẳng lẽ cô không hiểu quy trình ăn anh sao.
Xe rất nhanh đã đưa họ đến dưới tòa nhà.
Khu biệt thự Long Loan là khu nhà giàu từ mấy năm trước, cho dù nhìn bằng con mắt bây giờ vẫn rất thoải mái, sáng sủa.
Điền Tư dẫn Hồ Già vào thang máy mới phát hiện quần áo trên người cô đã ướt sũng, vải mỏng mùa hè dính nước, lập tức bám sát vào người.
Áo ngực cô mặc là kiểu dùng để trói cổ tay anh lần trước, viền ren màu trắng sữa, dây đeo mảnh, là loại nửa cúp, chỉ cần kéo xuống một cái là có thể nhìn thấy được đầu v*.
Không thể nghĩ tiếp nữa, anh vội dời tầm mắt.
Điền Tư cởi áo khoác, đắp lên người Hồ Già, “Cẩn thận cảm lạnh.”
Hồ Già cắn môi cười, cô nhìn thấy, chỉ là không muốn nói toạc ra, dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Nhà Điền Tư rõ ràng mới được trang trí lại.
Cửa được đổi thành khóa mật mã, anh nhập mật mã rồi dẫn cô vào.
Căn hộ lớn, có cấu trúc bốn phòng ngủ hai phòng khách, người bước vào sẽ thấy trống trải, dường như có thể vang vọng, giống như không có ai ở đây.
Điền Tư lấy dép dùng một lần từ tủ giày đưa cho cô, tất Hồ Già ướt sũng, cô đi chân trần mang dép, càng cảm thấy giống như đang ở khách sạn.
“Đây rốt cuộc là nhà cậu hay là nhà mẫu vậy?” Hồ Già hỏi Điền Tư.
“Tất nhiên là nhà tôi.” Anh xếp giày cô gọn gàng.
Điền Tư bật đèn phòng khách lên.
Chà, đây là nhà người thanh lịch, cao quý kiểu gì đây.
Hồ Già chỉ bức tranh Ngũ Hà trên tường rồi hỏi anh: “Đây không phải Tề Bạch Thạch vẽ đấy chứ?”
“Hồi nhỏ tôi bắt chước vẽ theo, không đẹp lắm, cậu đừng chê tôi.” Điền Tư nhíu mày cười, như thể anh thực sự ngượng ngùng.
Hồ Già chuyển đề tài: “Có nước không, miệng tôi khô rồi.”
Điền Tư lấy một chai nước từ tủ lạnh ra, cô liếc mắt nhìn, bên trong toàn là nước và sữa, không có chút thịt, trứng, rau nào.
Anh mở nắp chai rồi đưa cho cô, cô không nhận, chỉ bước gần Điền Tư hơn một chút, tay chống lên mu bàn tay Điền Tư, ngửa đầu lên, uống một ngụm nhỏ, giống như anh đang cho cô uống rượu, uống xong còn nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh rồi mỉm cười.
Điền Tư bị cô nhìn mà lòng có chút ngứa ngáy, anh lại cố gắng đè nén xuống.
Bên ngoài là mưa gió khắp trời khắp đất.
Hồ Già hắt XÌ hơi một cái.
Điền Tư nói: “Bị cảm lạnh rồi phải không?”
Hồ Già hít hít mũi nói: “À há? Thế thì sao?”
Anh thân thiện vỗ vỗ vai cô: “Giai đoạn lớp 12 không thể bị bệnh, để tôi tìm cho cậu bộ quần áo để thay.”
Từ khóa “giai đoạn lớp 12” quá có sức co rút tính dục, Hồ Già đột nhiên muốn đá chết tên chính nhân quân tử, ông thần giám sát học tập này.
Điền Tư về phòng lục lọi lung tung một hồi mới tìm ra hai bộ quần áo dày rồi mang ra cho cô.
Hồ Già cầm quần áo ướm thử lên người mình, đều là size to, cô cao 1m72 cũng không tính là thấp, nhưng Điền Tư vẫn cao hơn cô nhiều.
Cô nói: “Quần áo này không thể mặc được.”
Điền Tư hỏi: “Sao vậy?”
Hồ Già cười hì hì nói: “Phim truyền hình không đều diễn như thế sao, nữ chính mặc quần áo của nam chính, nam chính động lòng, hai người lên giường, quần áo cậu đây tôi không dám mặc, mặc rồi lại biến thành câu chuyện máu chó thì sao?”
Điền Tư cười rồi giơ hai tay cam đoan: “Cậu thay vào đi, tôi đảm bảo sẽ không động lòng.”
“Cậu đảm bảo?”
Anh nói: “Ừ, chúng ta là bạn bè.”
Chết tiệt. Hồ Già thay xong quần áo rồi chửi thầm trong lòng.
Anh đưa cho cô kiểu dáng nhàm chán nhất, che hết đi mọi đường cong.
Hồ Già mặt mày âm trầm bước ra ngoài, Điền Tư ngồi trên ghế sô pha nhếch miệng cười về phía cô.
Cô giơ ngón tay giữa.
“Nhà cậu chẳng có gì chơi à?”
Cô quét mắt một vòng quanh phòng khách, đúng là người có dòng dõi thư hương, loại bình hoa năm cánh phong cách ngay thẳng và loại thư pháp đậm mực này cô lại không thích.
“Tôi thấy nhà mấy bạn nam khác đều có PS5 với Switch.” Hồ Già buồn rầu bổ sung thêm một câu, quả nhiên Điền Tư nhướn mày.
“Cậu có vẻ rất hiểu nhà mấy bạn nam khác có gì nhỉ.” Anh cười nói.
“Đúng.” Cô tiếc chữ như vàng.
Điền Tư nhìn cô một lúc rồi nói: “Nhà tôi cũng có một cái PS5, nếu cậu muốn chơi, để tôi giúp cậu lắp lên?”
“Bình thường ở nhà cậu không có hoạt động giải trí gì khác sao?” Cô hỏi.
“Xem phim, đọc sách, nếu đó coi là giải trí.”
“Cậu xem phim ở đâu?”
Hồ Già thấy tivi ở phòng khách vẫn là kiểu mẫu mười mấy năm trước.
“Phòng ngủ.” Quả nhiên anh trả lời như vậy.
“Vậy dẫn tôi vào xem phim một lúc đi.” Hồ Già cười.
Phòng ngủ của Điền Tư lớn hơn phòng cô nhiều, cũng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Chắc là anh dùng loại hương gì đó, khi cô bước vào còn có mùi thơm dễ chịu.
Trên sàn trải thảm màu nhạt, sát tường đặt màn hình tivi, bên cạnh là vài trăm đĩa phim chất cao.
Điền Tư cúi người giúp cô chọn phim, anh nhớ trong phòng cô có mấy quyển tiểu thuyết trinh thám: “Cậu thích xem gì?Thể loại trinh thám li kì? Tôi có Agatha Christie, hoặc chúng ta cứ xem Thám tử lừng danh Conan cũng được.”
Hồ Già không trả lời.
Cô bước tới, ôm Điền Tư từ phía sau.
Thân thể Điền Tư vốn đang thả lỏng bỗng khựng lại, dừng lại một chút, bộ ngực mềm mại của cô áp lên người anh.
“Này.” Điền Tư biết mục đích của Hồ Già không đơn thuần, hai người cứ mâu thuẫn mà dính vào nhau một lúc, rồi anh nói: “Bạn bè không thể thế này.”
Hồ Già buông tay, thong dong nói: “Bạn bè ôm nhau một chút cũng bình thường mà, xem Conan đi.”
Điền Tư quay lưng về phía cô, như thở dài rồi nói: “Thôi được.”
“Ngồi dưới đất xem được không?”
Thảm ở đây thật mềm mại và thoải mái.
“Được.”
Kết quả là khi phim bắt đầu chiếu, hai người đều không xem nội dung.
Cô hỏi: “Cậu thường dẫn con gái về nhà à, sao nhà có nhiều dép dùng một lần thế?”
Điền Tư bất đắc dĩ cười: “Cậu coi tôi là gì, cao thủ tình trường à? Dép là để chuẩn bị cho cô tôi, thỉnh thoảng cô ấy thường đến thăm tôi.”
“Ồ.”
“Nhưng cậu có vẻ thường dẫn con trai về nhà.”
“Đúng. Chắc dẫn khoảng bằng một quảng trường Nhân dân đấy.” Hồ Già so sánh.
“Vậy cậu quen mấy người rồi?” Điền Tư quay đầu hỏi cô, ánh sáng tivi mờ mờ ảo ảo.
“Không nói cho cậu biết. Câu hỏi này phải trả phí.”
“Bao nhiêu tiền, tôi chuyển Wechat cho cậu.”
“Anh trai giàu có chuyển em 50 đi.”
Điền Tư thực sự chuyển cho cô 50.
“Quen hai người.” Hồ Già có phần kinh ngạc, nhưng cô nói thật.
“Vậy không tính là nhiều, vẫn có thể quen thêm vài người nữa.” Điền Tư thản nhiên nói với cô.
Hai người im lặng một lúc.
Hồ Già ngáp một cái, chui vào lòng Điền Tư, anh cũng ngầm đồng ý, cô lại sờ gương mặt anh.
“Bạn bè bình thường không thể thế này.” Điền Tư nhớ lại lời cô nói trên taxi, đẩy tay cô ra ngoài.
“Không sao, chúng ta là loại đặc biệt.” Hồ Già mặt dày ngồi lên người Điền Tư, mặc kệ anh nhíu mày.
“Cậu thường trêu chọc con trai thế này à?” Anh khẽ hỏi cô.
“Vậy cậu có bị trêu chọc không?” Cô hỏi ngược lại.
“Tôi có.”
“Nên cậu đừng trêu chọc tôi nữa.” Điền Tư vô cùng nghiêm túc nói, “Tôi sẽ sa lầy mất, Hồ Già.”
Trong bóng tối, nhịp tim anh thình thịch như trống, vì rung động nên đập liên hồi.