Hồ Già bước những bước chân nhỏ trong nhà, giống như một con cua nhỏ, trên mặt là niềm vui chậm rãi.
Điền Tư càng vui mừng đến mức tay chân luống cuống, anh cúi người sắp xếp quần áo, trên khuôn mặt đều tràn ngập ý cười ấm áp.
Anh chưa kịp sắp xếp xong quần áo đã hăng hái bước ra từ phòng ngủ rồi nói với Hồ Già: "Chúng ta nên mua một cái bánh kem để ăn mừng." Hồ Già đồng ý, Điền Tư cười tươi rồi quay trở lại phòng, một lúc sau, anh lại ló đầu ra nói: "Tối nay đi ăn một bữa lớn." Hồ Già lại đồng ý, Điền Tư mãn nguyện quay trở lại, anh nhanh chóng thu dọn quần áo xong, ôm chặt cô vào lòng rồi khen ngợi bằng lời nói dịu dàng: "Sao em lại giỏi như vậy?"
Hồ Già bị Điền Tư hôn đến ngứa ngáy, cô cười ha ha nói: "Được rồi được rồi, khen nữa là em sẽ thật sự kiêu ngạo mất."
Điền Tư nhếch miệng cười: "Vậy thì kiêu ngạo đi, kiêu ngạo một hai ngày cũng không sao cả."
Hồ Già đỏ mặt cười hì hì, cô cuộn tròn trong lòng anh chơi đùa với ngón tay.
Điền Tư cúi đầu xuống muốn hôn cô, Hồ Già lại xấu hổ tránh đi.
Anh dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi cô: "Từ khi nào em trở nên biết xấu hổ vậy?"
"Em cũng không biết." Hồ Già đỏ mặt như sương mai, như có thể bốc hơi bất cứ lúc nào, "Cảm giác đã rất lâu rồi không thi được điểm tốt, cũng rất lâu rồi không có ai khen em, trong lòng thấy rất khó thích ứng." Nói xong, giọng Hồ Già cũng trầm xuống, mấy năm nay cô sống không ra hồn người, Lý Huệ Quân không thèm để ý đến cô, người trong trường không thích cô, cô thường cảm thấy mình như một cái túi nilon, cứ bay lơ lửng đi khắp phố.
Điền Tư nghe xong, trong lòng cũng có chút chua xót và u ám, một lúc sau anh mới nói: "Giai Giai, em rất tốt, thật đấy."
Hồ Già ngẩng đầu nhìn Điền Tư, trên gương mặt của anh đều tràn ngập sự đau lòng, áy náy và chua xót.
Cô vỗ về anh: "Nói một lúc mà sao anh lại buồn bã rồi?"
Điền Tư cười rồi im lặng rũ mắt xuống.
Đến khi trời tối, Điền Tư nói: "Đi, ra ngoài kiếm ăn thôi."
"Kiếm ăn?" Hồ Già nhướn mày, "Nghe chúng ta như hai con thú nhỏ vậy."
Điền Tư cười, "Vậy chúng ta nhất định là hai con thú nhỏ có mối quan hệ rất tốt, ăn cùng nhau, ở cũng cùng nhau, không tách rời nhau."
Hồ Già nghe Điền Tư nói ra nhiều lời như đang ước nguyện, trong lòng vừa thấy chua xót vừa thấy ấm áp, giống như có những quả táo đỏ au sắp chín mọng, cô nắm chặt lấy tay Điền Tư, hai người bước ra ngoài, bên ngoài là ánh đèn đường uốn cong như nhụy hoa bách hợp, không khí ngọt ngào như bánh kẹo hoa quế tẩm đường, lá cây rung rinh, Hồ Già có đầy kỳ vọng với cuộc sống của họ, cô cảm thấy sau này ngày nào cũng là ngày đẹp trời.
Điền Tư lắc lắc tay cô: "Em muốn ăn gì? Món Pháp hay món Nhật?"
Hồ Già biết Điền Tư lại muốn tiêu tiền, cô thận trọng nói: "Em còn chưa thi đỗ đại học, đừng mở sâm banh dọc đường nhé."
Điền Tư nói: "Chúng ta không mở sâm banh, chỉ đơn thuần là đi ăn món ngon thôi, được không?" Hồ Già nhìn những quán ăn nhỏ náo nhiệt bên đường, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Vậy cũng không cần phải ăn đắt như vậy, em ăn bánh kẹp sợi cải thôi cũng vui rồi." Điền Tư cười mà không nói gì, Hồ Già bèn nói trước đi dạo đã, hai người từ Ngoại Thản dạo bộ đến Lục Gia Tự, Hồ Già đột nhiên dừng lại, cô hỏi anh: "Anh có thích ăn hamburger không?"
Điền Tư sửng sốt một chút, cô chỉ chỉ cửa hàng hamburger bên cạnh: "Em muốn ăn."
Hàng người trước cửa hàng hamburger rất dài, hai người phải xếp hàng mười mấy phút.
Điền Tư gọi một chiếc hamburger bò bình thường, Hồ Già thèm ăn nên gọi hotdog dưa chua Đức lớn.
Bên trong hotdog xếp đầy lát dưa chuột chua và sợi phô mai, trên hotdog vỏ giòn tiêu đen phủ dưa chua Đức rồi rưới thêm nước sốt ba màu đậm đặc.
Hồ Già ôm chiếc hotdog như ôm hoa, vui vẻ dựa vào lan can kim loại của cầu vượt, vừa ăn hotdog vừa ngắm Đông Phương Minh Châu, khóe miệng dính đầy nước sốt, cô cong đôi mắt nói với Điền Tư: "Em vui lắm." Điền Tư cảm thấy mình như một tô súp vỏ bánh giòn bị người ta đập vỡ, bên trong là súp kem ấm nóng, anh muốn nói với cô, anh hy vọng em đều vui vẻ như vậy mỗi ngày, vì em anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, cho dù là rơi xuống địa ngục cán bột mì cho em.
Trên cầu vượt là màn hình quảng cáo khổng lồ.
Hồ Già và Điền Tư tựa vào nhau, ngửa mặt lên nhàn nhã xem biển quảng cáo.
Armani và Estee Lauder lướt qua, khuôn mặt của các ngôi sao lướt qua, màn hình tối đi rồi chuyển sang quảng cáo mới.
Quảng cáo này là quảng cáo Hồ Già quay, khuôn mặt cô vô cùng rạng rỡ xuất hiện trên màn hình, ngay cả lông mi, sợi tóc, giọt mồ hôi đều lấp lánh, cô tự do chạy nhảy trên màn hình điện tử, như người khổng lồ của thiên quốc. Người qua đường ngẩng mắt lên nhìn màn hình, chậm bước chân lại, ánh sáng điện tử, đúng hơn là ánh sáng của Hồ Già chiếu vào mắt họ, họ xem một lúc rồi nói với vẻ hứng thú: "Đây là ngôi sao mới nổi nào vậy? Đẹp quá." Nói xong, màn hình cũng đã chuyển sang quảng cáo tiếp theo, họ cũng bỏ đi.
Hồ Già và Điền Tư đều đứng yên tại chỗ.
Họ như hai đứa trẻ, vụng về và ngạc nhiên khi thấy mình tỏa sáng rực rỡ.
Một lúc sau, Hồ Già quay đầu nói với Điền Tư: "Làm sao đây, em cảm thấy mình cười hơi quá."
Điền Tư nghiêm túc hồi tưởng lại rồi nói: "Anh thấy vừa đủ, đẹp lắm." Hai người nhìn nhau, niềm vui như hạt đậu rải ra, càng rải lại càng nhiều, anh lại cảm thán: "Em thật sự chạy giỏi lắm, nhảy cũng giỏi lắm." Hồ Già nghe liền bật cười, Điền Tư cũng cười, cả hai đều cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, bình thường nhưng cũng lại không bình thường, họ đứng trên cầu vượt ăn hotdog nóng, người khác chỉ coi họ là khách du lịch, họ nhìn thấy họ, nhưng lại không nhìn thấy họ.
Về đến nhà, hai người tắm rửa rồi đi ngủ.
Nửa đêm, Điền Tư vẫn chưa ngủ, lòng bàn tay ấm áp đặt ở trên lưng Hồ Già.
Điện thoại của Hồ Già rung lên dưới gối, Hồ Già mở mắt, ngồi bật dậy như bị điện giật, cô lay lay Điền Tư: "Sinh nhật vui vẻ!"
Điền Tư còn chưa kịp phản ứng, Hồ Già đã nhảy xuống giường, chân trần chạy vào bếp, lấy chiếc bánh kem nhỏ giấu trong tủ lạnh ra rồi lại chạy vào, cô cười lớn nói: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!" Điền Tư dựa đầu giường, ngơ ngác nhìn cô, Hồ Già cúi đầu lấy nến số từ trong túi ra, nhẹ nhàng cắm lên phần kem, dùng bật lửa cẩn thận châm lửa, cô cười toe toét với Điền Tư: "Anh ước một điều ước đi!"
Trong ánh nến, Điền Tư ngẩng mắt nhìn cô, hàng mi dài của anh tạo bóng như một chiếc ô che nắng.
Anh từ từ đỏ hốc mắt, hóa ra con người hạnh phúc đến một mức độ nào đó sẽ muốn khóc.
Anh thổi tắt nến, ước nguyện rằng họ sẽ mãi mãi vui vẻ hạnh phúc.
Hồ Già rút nến ra rồi họ ngoan ngoãn ăn bánh.
Bánh kem có hình dáng nhỏ nhắn, dễ thương, hài hước, Điền Tư cười nói: "Là Tiểu Phá Nát à."
Hồ Già cười hì hì, cô đặc biệt chụp hình Tiểu Phá Nát gửi cho chủ tiệm bánh, bảo họ làm ra một cách nghiêm túc, giữa chừng sửa đến ba phiên bản, họ không kiên nhẫn, Hồ Già đành phải trả thêm tiền, may mà, Điền Tư thích, số tiền này bỏ ra là đáng giá. Lúc này, họ như những con vật sống trong hang, dựa sát vào nhau, dùng thìa xúc từng miếng bánh mềm nhỏ, Điền Tư im lặng và dịu dàng, mắt anh sáng ấm áp, Hồ Già lén nhìn anh, phát hiện ra Điền Tư cuối cùng đã khóc. Sau khi cha mẹ mất, đây là lần đầu tiên anh ăn sinh nhật.
Trước khi ngủ, Hồ Già hôn nhẹ lên tay Điền Tư.
Cô dịu dàng nói: "Điều ước của anh nhất định sẽ thành sự thật."
Điền Tư mỉm cười, cô lại nói: "Thật đấy, anh phải tin em đấy."
"Ừ." Điền Tư ôm cô nằm nghiêng, "Anh tin em, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn."
Họ ôm nhau ngủ thiếp đi, mặt trăng lặng lẽ treo cao ngoài cửa sổ, mọi việc trên thế giới vận hành một cách tỉ mỉ như bánh răng của máy móc.
Quảng cáo của Hồ Già được đăng tải trên các nền tảng lớn, mỗi phút đều có người nhìn thấy cô, một số người nhận ra cô, một số người thì không. Cô như mặt trăng, mặt trăng lên thì thủy triều cũng dâng trào theo. Cô không biết có người đang nhìn cô, cô không biết có người đang bàn tán về cô, cô càng không biết có người lại bắt đầu chia sẻ lại những video trước đây của cô. Trước khi thủy triều ập đến, cô nhắm mắt ngủ say.