Một trung tâm thương mại nhỏ có bao lớn, Hồ Già vừa kéo băng rôn ra, đứng thẳng lưng, người trong các cửa hàng xung quanh lập tức ngửi thấy mùi là kéo đến, ồn ào vây quanh Hồ Già, chỉ trỏ bàn tán về phía Vương A Vân trong cửa hàng mỹ phẩm.
Ông chủ nam đứng bên cạnh khoanh tay, lẩm bẩm với người bên cạnh.
“Ôi, tôi sớm đã biết Vương A Vân này không phải dạng người tốt lành gì, không có việc làm mà còn đeo vàng đeo bạc - tiền ở đâu mà ra?”
Nhìn vào trong là đống hàng hóa thưa thớt trong cửa hàng mỹ phẩm của Vương A Vân, cửa hàng được trang trí sáng sủa nhưng việc làm ăn thì khá ảm đạm.
Làm ăn lỗ vốn như vậy mà Vương A Vân lại đeo hoa tai Van Cleef & Arpels.
Đám người hiếu kỳ lập tức đồng tình rồi đánh giá Hồ Già từ trên xuống dưới.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Vương A Vân còn chưa kịp tiêu hóa.
Bà ta đứng sững sau quầy hàng sang trọng, mái tóc mới uốn như một đám mây đen chất đống.
Hồ Già giơ cao băng rôn lên, cô chẳng còn để ý cái gì là thể diện nữa, cô nghiến răng, kích động cảm xúc khiến ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu.
“Chính bà, đồ khốn lừa tiền của mẹ tôi, bà còn có lương tâm không, bà nói bà đã làm gì mẹ tôi...”
Diễn kịch phải có niềm tin, giữa hiệu quả và thể diện, Hồ Già kiên quyết chọn hiệu quả.
Vương A Vân sốt ruột chạy từ sau quầy ra lôi kéo Hồ Già.
“Ôi chao! Giai Giai đừng làm ầm lên nữa! Đã bao giờ mà cô lừa tiền mẹ cháu chứ?” Vương A Vân cũng là người biết diễn kịch, quay đầu một cách quen thuộc nói với người bên cạnh: “Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, đây là con gái nuôi của tôi! Ngô Trung Vĩ, anh phải biết xấu hổ chứ? Vương A Vân tôi đây chân chất kiếm tiền, đã bao giờ làm ra chuyện mất lương tâm đâu?”
“Làm chuyện mất lương tâm hay không chính bà biết!” Hồ Già hất tay Vương A Vân ra, giọng nói cao hơn mấy decibel.
“Chính bà, đồ vô liêm sỉ xúi giục mẹ tôi đánh bạc, bà ấy thua bao nhiêu thì con mẹ nó, bà thắng bấy nhiêu! Không có bà thì bà ấy có thể thành ra thế này không! Uổng công mẹ tôi coi bà là chị em tốt, cái gì cũng nói với bà, giờ mẹ tôi mất tích, chắc chắn là do bà giở trò sau lưng, mẹ tôi mà xảy ra chuyện gì, con mẹ nó, tôi sẽ giết bà đầu tiên!”
Hồ Già gào đến khản cả giọng.
Trong miệng cô là vị tanh ngọt, đó là mùi mao mạch đứt.
Vương A Vân thấy Hồ Già không ổn thì cũng đổi thái độ, giả vờ ưỡn cổ.
“Mày đúng là đồ thần kinh, mẹ mày tự muốn đánh bạc thì liên quan gì đến tao? Mẹ mày ở đâu làm sao tao biết? Tao thấy mày còn nhỏ nên nhường nhịn, mày còn lên mặt dạy đời, mày mà còn vu khống tao thì tao gọi cảnh sát đấy!”
Nói xong, Vương A Vân cầm điện thoại lên định gọi 110.
Hồ Già trực tiếp bóp chặt tay Vương A Vân, lực tay tàn nhẫn như búa tạ đập lên tay bà ta.
Vương A Vân đau đến mức gần như không thể cầm nổi điện thoại, cả người cũng căng cứng như bị Hồ Già nhổ từ dưới đất lên.
“Bà gọi đi, bây giờ bà cứ gọi điện báo cảnh sát... Con mẹ nó, tôi sẽ khai hết chuyện bà mở sòng bạc chui! Bà tưởng tôi ngu, dễ lừa như mẹ tôi à? Bà có gọi báo cảnh sát không? Bà không gọi thì tôi gọi, mẹ tôi mà mất tích thì nghi phạm chính là bà, con mẹ nó, tôi nói cho bà biết...”
Hồ Già dùng sức vặn cổ tay Vương A Vân mạnh hơn, mụ già đã toát mồ hôi lạnh.
“Sau này bà tránh xa mẹ tôi ra, bây giờ tôi còn chưa thành niên, có giết người vào tù vẫn tính là tội phạm vị thành niên.”
Mắt Hồ Già như con sói hoang trên đồng hoang vu, dường như muốn bất chấp tất cả, trong con mắt ấy không có chút tia sáng nào.
Vương A Vân sợ rồi.
Tất nhiên bà ta biết Lý Huệ Quân đang ở đâu.
Lần này Lý Huệ Quân ra ngoài là đi du lịch với một ông già từ Hồng Kông, người môi giới chính là Vương A Vân.
Hồ Già không biết xấu hổ mà phát điên trong trung tâm thương mại cũng coi như chôn một quả mìn vào cuộc đời Vương A Vân. Trong trung tâm thương mại nhỏ này, tốc độ lan truyền và sinh sôi của tin đồn còn nhanh hơn chuột, Vương A Vân cũng là người thích thể diện, trung tâm thương mại này, bà ta gần như không thể ở lại được nữa. Hồ Già mặc kệ thể diện, cô chỉ quan tâm có thể tổn thương kẻ địch ngàn vạn lần hay không.
Hôm nay, Vương A Vân cuối cùng cũng đã nhượng bộ.
Bà ta đưa điện thoại của mình cho Hồ Già gọi, điều thú vị là, Hồ Già còn chưa kịp bấm số thì Lý Huệ Quân đã gọi đến.
Hơn một tiếng trước, Hồ Già ở nhà lo lắng đến mức liên tục hút bảy tám điếu thuốc, cô gọi cho Lý Huệ Quân tám chín cuộc, bà không nhận một cuộc nào. Vừa đổi sang điện thoại của Vương A Vân thì bà lại tự gọi đến.
Hồ Già cười lạnh trong lòng.
“A lô, A Vân à, tôi nói với cậu...”
Từ đầu dây bên kia,nghe giọng Lý Huệ Quân có vẻ phấn khởi, giọng nói ngọt đến mức như quay lại hai mươi mấy năm trước.
“Mẹ.” Hồ Già lạnh lùng cắt ngang bà, “Mẹ đang ở đâu?”
Bên kia bỗng im lặng.
Hồ Già nghe thấy âm thanh nền có tiếng thông báo trên tàu cao tốc, Lý Huệ Quân đang ở trên tàu cao tốc.
Cô cảm thấy mệt mỏi, một cảm giác tê dại từ lòng bàn chân vô lực lan ra, lan đến thái dương.
“Mẹ là mẹ của con, con không quản được mẹ, có những lời con nói nhiều đến mức chính mình cũng cảm thấy ghê tởm. Người ta đào cho mẹ cái hố, mẹ cứ muốn nhảy xuống, đã bao nhiêu lần rồi cũng không tỉnh ngộ. Con không quan tâm là mẹ đi du lịch hay là làm trò gì, tiền của ông bà ngoại không phải để mẹ đem đi đánh bạc, cũng không đủ để cho mẹ đánh bạc mấy lần.”
Lý Huệ Quân ở đầu dây bên kia không nói gì.
Bên cạnh còn có một người đàn ông nói giọng Quảng Đông hỏi bà làm sao vậy.
Hồ Già hít một hơi rồi tiếp tục nói: “Nếu mẹ đi đánh bạc thì đừng về nữa. Nếu mẹ chỉ đơn thuần đi du lịch, con cũng không quản, chơi ba ngày đã đủ chưa? Ba ngày sau mẹ về, lúc đó con sẽ kiểm tra thẻ tín dụng của mẹ. Mẹ muốn làm gì thì trong lòng mẹ tự rõ, con không làm phiền đến trải nghiệm du lịch của mẹ nữa, con cúp đây.”
Hồ Già cúp điện thoại.
Vương A Vân quay lại sau quầy, lạnh lùng nhìn cô.
Hồ Già dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, “Lần trước mẹ tôi cho bà mượn sáu nghìn, hôm nay bà trả tôi.”
Vương A Vân dang tay ra, tạo dáng như một mụ già ranh mãnh: “Việc buôn bán trong cửa hàng không tốt, cô cũng thấy rồi đấy, vừa nãy bị cô làm ầm lên, sau này tôi không trông mong làm ăn gì ở nữa, cô đòi tiền tôi, tôi còn đang muốn đòi tiền cô đây này, cô có mà đưa tôi không? Hả?”
Hồ Già cười cười: “Cô nóng vội cái gì? Trả tiền thì cứ từ từ.”
Vương A Vân cảnh giác nhìn cô.
Hồ Già hất cằm về phía quầy bên cạnh: “Vừa nãy không phải có người mua một bộ Lancôme từ chỗ cô sao, cô đưa số tiền đó cho tôi.”
Vương A Vân tức đến mức nghẹn không thở nổi, trong lòng thầm nghĩ, Lý Huệ Quân cũng ghê gớm thật, đẻ ra một Diêm Vương sống.
Hồ Già lạnh lùng bước ra ngoài.
Đi được một con phố, cô mới dần hoàn hồn lại, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, dạ dày co thắt, đau nhói.
Hồ Già không màng hình tượng nữa, cô mua hai chai Mizone từ máy bán hàng tự động rồi ngồi bên lề đường tu ừng ực. Khi uống Mizone, tay Hồ Già vẫn run rẩy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hồ Già cảm thấy trong lòng mình như đang diễn ra một phản ứng hóa học, ống nghiệm nhanh chóng sủi bọt, tạo ra đủ loại phản ứng, những mảnh vụn xoay tít trong xoáy nước.
Cô thực sự có hơi mệt rồi.
Hồ Già về đến nhà là ngủ một giấc đến tối, tầm tám, chín giờ mới tỉnh lại.
Cô nhìn ra ngoài, trời đã tối đen, vạn vật như giấu cô mà lén lút thay đổi, tuân theo quy luật của riêng chúng.
Hồ Già gượng dậy, vào bếp nấu một bát mì ăn rồi lại lê thân thể dọn dẹp sơ qua đống bừa bộn Lý Huệ Quân để lại. Khi quét nhà, cô nhặt từ dưới đất lên một tấm ảnh ngày xưa, trong ảnh là Lý Huệ Quân ôm cô, hai người cười rạng rỡ trong sở thú, phía sau núi giả có một con báo từ lúc đó đã nhìn chằm chằm vào họ.
Hồ Già cất tấm ảnh đi.
Dọn xong, Hồ Già dựa vào ghế sô pha hút thuốc.
Tay cô lười biếng chạm vào màn hình điện thoại, vô tình bấm vào số gần đây nhất mà gọi cho Điền Tư.
Hồ Già liếc mắt nhìn điện thoại, cô lười sửa lại, cứ thế bật loa ngoài, phía Điền Tư rất nhanh đã nhận cuộc điện thoại.
“Alô.” Anh nói.
Hồ Già không lên tiếng, chỉ lặng lẽ hút thuốc.
Điền Tư hiểu, hoặc là cô lười, hoặc là tâm trạng không tốt.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô một câu kỳ quặc: “Hồng và trắng, cậu thích cái nào?”
Hỏi cái quái gì vậy, Hồ Già cười, “Trắng đi, cậu hỏi như thế là định mua đồ lót tình thú cho tôi à?”
Điền Tư im lặng một lúc rồi nói: “... Sau này không được nói mấy lời như vậy với bạn bè.”
Hồ Già cầm điện thoại cười ha ha hai tiếng.
Điền Tư đợi cô cười xong mới nói: “Tôi mua cho cậu một đôi dép, màu trắng.”
Hồ Già ừ một tiếng, rồi lại nói: “Vậy tôi vẫn thích dép màu hồng hơn, dễ thương.”
“Tôi đoán được rồi,“ Điền Tư ở đầu dây bên kia cười, “Nên tôi mua luôn cả màu hồng và màu trắng.”
“Là để tiện cho tôi sau này đến nhà cậu chơi à?” Giọng điệu của Hồ Già âm trầm.
“Đúng vậy.” Điền Tư đáp.
Hồ Già dập tắt điếu thuốc rồi cuộn mình trên ghế sô pha: “Vậy sao cậu biết tôi đi size mấy?”
Điền Tư ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Hôm qua lúc cất giày cho cậu có liếc qua, có phải là size 36 không?”
Hồ Già lười biếng gật đầu rồi lại nghĩ đến Điền Tư không nhìn thấy, mới nói: “Phải.”
“Cuối tuần cậu muốn đi Hàng Châu lúc nào? Tôi đi mua vé.”
“Sáng thứ bảy đi, chiều chủ nhật về.”
Anh và cô sẽ ở lại một đêm.
“Được.” Điền Tư đồng ý rồi lại nói, “Đặt khách sạn ở bên Tây Hồ được không?”
“Được.”
Điền Tư ở đầu điện thoại bên kia yên lặng thao tác.
Hồ Già cầm điện thoại rồi nhìn chùm đèn hình cành cây trên trần nhà.
“Điền Tư,“ cô khẽ lên tiếng, “Tuy tôi không thích cậu, nhưng cậu có thể thích tôi được không?”
Bên kia im lặng như tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống, rơi lên chóp mũi, đầu ngón tay Hồ Già, cho đến khi anh nói: “Ừ, tôi thích cậu.”