Trong phòng chỉ có một cái ghế, ngồi không vừa hai người.
Hồ Già để Điền Tư đặt bánh kem xuống đất, hai người ngồi trên một tấm thảm lông xù, lưng lười biếng dựa vào giường.
“Giống dã ngoại ghê.” Hồ Già dùng ngón tay quệt miếng kem, đưa vào miệng rồi nhẹ nhàng mút một cái.
Điền Tư nhìn mà quay mặt đi. Anh cắt một miếng bánh kem lớn cho Hồ Già rồi đưa nĩa.
“Ngon vậy sao?” Anh thấy Hồ Già ăn đến vui vẻ rạng rỡ.
Hồ Già liếm kem ở khóe miệng rồi gật đầu.
“Cậu cũng ăn đi.”
Hồ Già xiên quả dâu trên bánh, có vẻ như định đút cho anh.
Mắt cô sáng long lanh lại ranh mãnh, giống hệt như một con cáo nhỏ, Điền Tư theo bản năng mà lùi lại tránh.
Anh cầm lấy cái nĩa từ tay Hồ Già, cúi đầu rồi ăn miếng dâu tây đó. Thân thể anh thẳng tắp, không chịu quấn quýt với cô, giống hệt như đang uống trà xanh ở quán karaoke.
Hồ Già mím môi cười, Điền Tư rốt cuộc vẫn đang đề phòng cô.
Chỉ tiếc là anh càng như vậy, trong lòng Hồ Già càng ngứa ngáy.
“Rất ngọt.” Điền Tư nói.
Hồ Già gật đầu rồi mở lon Four Loko bên cạnh, anh một lon, mình một lon.
Nhìn bao bì, Điền Tư thực sự tưởng đây là nước giải khát có ga vị đào, mở ra cũng ngửi thấy mùi đào.
Mãi đến khi uống vào miệng anh mới thấy không đúng.
Là rượu.
Điền Tư nếm thấy vị cồn kích thích trên đầu lưỡi.
Anh liếc nhìn thân chai, nồng độ cồn của Four Loko là 12 độ, không tính là cao.
Trước đây vào dịp lễ anh cũng thường uống chút rượu với gia đình, Four Loko 12 độ theo lý mà nói thì không tính là gì.
“Không ngon à?” Hồ Già lại híp mắt cười rồi nhấp một ngụm rượu, ghé sát lại hỏi anh, ngón tay còn gảy gảy ngón tay anh.
Cô và anh uống cùng một loại rượu nên lúc nói chuyện, Điền Tư có thể ngửi thấy hơi thở cô thoang thoảng mùi trái cây ngọt ngào.
Suy nghĩ anh đột nhiên lại quay về trước đây, trong nhà nghỉ nhỏ, Hồ Già ghé sát lại hôn anh.
Lúc đó Điền Tư còn có khả năng tránh Hồ Già.
Điền Tư nói: “Tôi tưởng là nước giải khát có ga.”
Hồ Già đem giọng trở nên thật mềm mại: “Nồng độ không cao mà, ăn mừng thôi, cậu uống với tôi một chút nha.”
“Được,“ Điền Tư bóp bóp lòng bàn tay cô, anh tất nhiên không nỡ để Hồ Già thất vọng, “Tôi sẽ trông chừng cậu, cậu cẩn thận say đấy.”
Hồ Già rất ngoan mà gật đầu, cô nghĩ thầm, bây giờ nếu nắm tay mười ngón đan xen với Điền Tư, có lẽ sẽ bị anh từ chối.
Vì vậy, cô cẩn thận nắm lấy tay Điền Tư từ phía dưới, theo kiểu 'bạn bè tốt'.
Điền Tư nhận ra được ý nghĩ nhỏ của cô, anh cũng cười cười rồi nắm lại tay cô.
Có một khoảnh khắc, Hồ Già thực sự muốn quấn lấy Điền Tư làm nũng.
“Cạn ly.”
Hồ Già chạm ly với Điền Tư.
Cô lại để Điền Tư uống một ngụm lớn rượu.
Mấy lần mời rượu, Điền Tư uống xong một chai Four Loko, cô lại để anh mở một chai.
Hồ Già cười trộm trong lòng, cô thực sự yêu chết văn hóa bàn rượu lịch sự khiến Điền Tư không thể từ chối cô mời rượu.
Điền Tư dần dần thấy thái dương có hơi căng.
Hồ Già không nắm tay anh nữa, cô đổi thành dựa vào anh, ôm anh.
Cô cũng uống không ít, hai má ửng hồng, lời nói cũng lười biếng, cô dán vào tai Điền Tư thầm thầm thì thì nói chuyện
“Uống ít thôi,“ Hồ Già lại định uống, Điền Tư đã ngăn cô lại, “Say rồi, sáng hôm sau sẽ đau đầu đấy.”
Hồ Già không để ý đến lòng tốt của Điền Tư, ngược lại còn trợn mắt với anh.
“Lại để tôi lãng phí, vậy tôi cứ uống hết.”
Hồ Già lại uống một ngụm.
Dưới kích thích của cồn, cô rốt cuộc cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhíu mày một cái.
Điền Tư nhìn thấy vậy, đợi cô uống xong ngụm này liền lấy chai rượu từ tay cô.
“Được rồi, không được uống nữa, mày cậu đã nhíu lại cả rồi.”
Hồ Già chui vào lòng Điền Tư giành rượu, “Còn nửa chai mà, lãng phí là đáng xấu hổ.”
Cô vừa ngồi lên người anh, Điền Tư liền ngửi thấy mùi hương hoa hồng lạnh lùng thanh nhã trên cổ cô, cô đã xịt nước hoa.
Trí nhớ cơ bắp trước đây lại trở về, Điền Tư cử động ngón tay, bản năng muốn ôm lấy Hồ Già.
Anh thực sự muốn như trước đây, để cô bám chặt lấy mình.
Cuối cùng Điền Tư chỉ vỗ vỗ cô.
“Vậy tôi giúp cậu uống sẽ không tính là lãng phí.”
Chỉ là rượu 12 độ thôi mà, Điền Tư nghĩ thầm rồi ngửa cổ uống cạn.
“Còn một chút nữa nè.” Hồ Già lắc lắc đáy chai không cam lòng, bên trong quả nhiên vẫn còn tiếng nước.
“Cậu đút tôi,“ Cô đối diện anh, há khuôn miệng xinh đẹp, lộ ra chút đầu lưỡi, “Chút cuối cùng sẽ để tôi uống hết, nhé?”
Từ góc độ của Điền Tư, anh còn có thể nhìn thấy chất lỏng gợi tình trong miệng cô, giống hệt như phim AV.
Khó trách trước đây khi Hồ Già trêu đùa anh cứ ép anh le lưỡi.
Điền Tư đút rượu cho Hồ Già.
Có lẽ từ đây, anh đã sa vào rồi.
Hồ Già nheo đôi mắt dài hẹp, uống từng ngụm nhỏ như một chú chim non.
Cô thực sự rất biết diễn, biết điều chỉnh ánh mắt cho vừa đủ, trở thành dáng vẻ Điền Tư mà không thể chống cự.
Hồ Già vừa như đang dựa dẫm anh, vừa như đang quyến rũ anh. Sự mềm mại dính sát khiến Điền Tư có chút phản ứng sinh lý.
Thực ra, cảm giác thị giác đút rượu này cũng tương tự như cô khẩu giao giúp anh.
Điền Tư nhìn ánh mắt và miệng cô là biết.
“Được rồi.”
Điền Tư lấy chai rượu ra.
Hồ Già buông miệng ra, chút rượu chảy trên tay Điền Tư.
“Còn chưa xong mà,“ Hồ Già nhíu mày, “Cậu xem, chỗ này không phải vẫn còn một chút sao?”
Cô nâng tay Điền Tư, hé miệng một chút, để anh nhìn thấy đầu lưỡi bên trong, cô liếm dọc theo ngón tay anh, ánh mắt tràn ngập dục vọng ẩm ướt.
Điền Tư co tay lại như bị điện giật.
Khi mở miệng một lần nữa, giọng nói của anh đã mang theo dục vọng: “Cậu đừng đùa với tôi như vậy.”
Hồ Già nằm trên người anh rồi cười phá lên, tay nhẹ nhàng vuốt ve giữa hàng lông mày anh tuấn của Điền Tư, anh hơi quay đầu đi.
Dục vọng như sương mù nhẹ nhàng lắc lư trên lông mày của Điền Tư, anh muốn đi, nhưng ngay cả Hồ Già trên người cũng không đẩy ra được.
Cả hai đều có hơi say.
Hồ Già vẫn đang quằn quại trên người Điền Tư.
“Làm sao đây?”
Hồ Già cố ý hạ thấp giọng, dán sát vào anh nói: “Tôi hình như có hơi thích cậu rồi.”
Điền Tư choáng váng, anh nghĩ mình chắc chắn đã say rồi, nếu không vì sao Hồ Già vừa áp lại gần, tim anh lại đập nhanh thế này?
“Cậu lại lừa tôi.” Điền Tư mang theo chút lý trí cuối cùng của mình, nhíu nửa lông mày lại.
Nhưng ánh mắt anh lại không rời khỏi cô được.
“Không lừa cậu đâu.”
Hồ Già ghé sát rồi nói bên tai anh: “Bây giờ tôi rất muốn, cậu giúp tôi một chút, được không?”
Điền Tư cảm thấy rượu vừa uống đều là canh mê hồn Hồ Già rót cho anh, khiến anh ngay cả trí lực vạch trần mấy trò này của Hồ Già cũng không còn.
“Đặc biệt, đặc biệt muốn cậu,“ Cô như một mỹ nhân xà quấn quanh người Điền Tư, phía trước nhô ra phía sau ưỡn lên, khiến anh tưởng tượng ra đủ thứ.
“Cậu không muốn tôi thích cậu sao, cậu đối xử tốt với tôi một chút, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ yêu cậu thì sao.”
Ánh mắt Điền Tư lơi lỏng nhìn Hồ Già, cô cong khóe miệng, nhẹ nhàng hôn lên hầu kết của anh.
“Kẻ lừa đảo...” Điền Tư khẽ lẩm bẩm, tay đặt lên vai cô.
Anh không đẩy cô ra nhưng cũng không ôm cô.
“Cậu giúp tôi, tôi sẽ thích cậu.”
Điền Tư biết Hồ Già đang lừa anh.
Nhưng Điền Tư thực sự muốn Hồ Già thích anh.
Từ khi quen cô, cô cứ bóp chặt anh, đóng dấu trong tim anh, liên tục kích thích anh.
Trước đây anh càng kìm nén bản thân bao nhiêu thì bây giờ sẽ càng thích Hồ Già bấy nhiêu, bởi vì chỉ trước mặt cô, anh mới có thể buông bỏ lý trí và sự xấu hổ. Quan hệ của cô và anh vốn dĩ không ngang bằng, cô sẽ không bao giờ yêu anh phức tạp như vậy, nhưng Điền Tư lại muốn sự bình đẳng.
Dù là dục vọng nhơ bẩn hay tình cảm thuần khiết, Điền Tư đều muốn nhìn thấy ở trên người Hồ Già.
Anh quá khao khát cô, anh quá cần cô.
Hồ Già cuối cùng cũng lay động được lý trí của Điền Tư.
Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Điền Tư, anh ôm lấy cô rồi cũng hôn cô.
Dù chỉ là đôi môi chạm nhau theo kiểu nông cạn nhất, không đưa lưỡi nhưng trong lòng Điền Tư cũng đã run rẩy vì vui sướng.
Vì vậy, khi nói câu tiếp theo, giọng anh đã mang theo một sự tuyệt vọng lẫn hân hoan: “Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”
Từ giây phút này, Hồ Già đã hoàn toàn trở thành dây tơ hồng trên người Điền Tư, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, trên người anh đều có sự tồn tại của cô. Có lẽ anh đã thực sự yêu cô mất rồi.
Mà tình yêu, thực ra là một từ rất nặng nề, nhưng cũng rất đầy đủ.