Sau khi ra khỏi nhà nghỉ nhỏ, Hồ Già trực tiếp trở về nhà.
Cô lảo đảo đạp xe trên đường về, trên người vẫn còn vương hơi ấm của Điền Tư, ánh đèn đường cô đơn quét qua khuôn mặt cô.
Mấy ngày nay khu nhà đang sửa chữa cống rãnh, gặp phải mấy ngày mưa liên tiếp, mùi ô uế bốc lên như một tòa nhà khổng lồ nằm ngang giữa các tòa nhà, đó là mùi của sự nghèo túng và bất đắc dĩ. Khu nhà được xây dựng từ những năm 90, nơi đây thiếu ánh sáng, mang vẻ già nua, điêu tàn. Hồ Già dừng xe ở lối đi, bật đèn pin điện thoại rồi bước vào trong.
Cổng sắt dưới lầu nặng nề đóng lại.
'Mở khóa Hiểu Phong', 'Ảo thuật bài tây', 'Thông cống', hành lang dán đầy những tờ quảng cáo như vậy.
Chưa đi đến tầng 5, cô đã nghe thấy tiếng một bàn người chơi mạt chược, lật đi lật lại như đang rửa xương.
Vừa mở cửa Hồ Già đã ho sặc sụa, mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có một mùi thịt người nồng nặc ập vào mặt cô.
Vương A Vân đeo nhẫn vàng quay đầu về phía cô: “Giai Giai, lại đây giúp bác xem bài nào!”
Hồ Già cau mày, chiếc nhẫn trên tay Vương A Vân là của Lý Huệ Quân.
Cô nhìn lại căn phòng này, lộn xộn và bừa bộn.
Phía sau bàn mạt chược là một bàn thờ dài và hẹp, Quan Âm Bồ Tát bằng ngọc trắng ngồi yên lặng dưới ánh sáng vàng làm một cử chỉ tay như lọt trong mây mù.
Lý Huệ Quân tự mình ngồi dựa vào tường, dáng vẻ say khướt, khăn choàng nhung thiên nga ném trên sàn, người vẫn cười hề hề hút thuốc, tàn thuốc rơi lả tả trên váy như như bụi tuyết bẩn.
Khi hai người chạm mắt nhau, trong lòng Hồ Già là một trận dậy sóng.
Hồ Già đặt một tay lên bàn mạt chược, phải cố kìm nén mới không lật tung nó lên.
“Đây không phải câu lạc bộ mạt chược, các người đi chỗ khác mà chơi đi.” Cô nói.
Ông chú vẫn vui vẻ nhìn bài: “Ôi chao, chơi nốt ván này nhé?”
Hồ Già trực tiếp giật lấy bài từ tay ông ta rồi ném đi, một lá Nhất Kê bị bật ra xa.
Ông chú chửi một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn về phía Hồ Già, đối diện với ánh nhìn còn lạnh lùng, cứng rắn hơn của cô.
“Ôi thôi thôi bỏ đi.” Vương A Vân giữ ông lại khiến ông ta giũ vai một cái.
“Thật là mất day.”
Hồ Già coi như không nghe thấy lời đó, tự mình tắt máy mạt chược đi.
Mấy bà cô ông chú cũng lục đục mặc áo khoác vào, tức giận bỏ đi.
Bên cạnh là Lý Huệ Quân đã ngủ gục, người phụ nữ trung niên tự bỏ mặc mình, nằm vật ra đó như cây nến.
Hồ Già khiêng mẹ về phòng ngủ mệt đến đổ mồ hôi. Lý Huệ Quân nằm trên giường, ngủ rồi mà vẫn lẩm bẩm mê sảng.
Hồ Già nhìn bà một lúc, nghe rõ được cái tên bà đang gọi là Hồ Hải Văn. Cô tắt đèn rồi bước ra ngoài.
Trên bàn bên ngoài có điếu thuốc cháy được một nửa thì tắt, bên cạnh còn có một bát bánh bao nguội lạnh.
“Mẹ thật cô đơn.” Hồ Già im lặng một lúc rồi lên tiếng, lời này không biết là nói với ai.
Tắm rửa xong, Hồ Già mở WeChat lên.
Đối diện màn hình điện thoại là vẻ mặt lạnh lùng của cô, cô gửi ảnh giường chiếu hôm nay đã chụp cho Điền Tư.
Ảnh được chụp bằng iPhone 6s, độ phân giải không được rõ lắm nhưng lại chụp được khoảnh khắc Điền Tư mất kiểm soát.
Anh nằm trên giường nhà nghỉ nhỏ, tay bị cô trói, dương v*t to dài vểnh cao như cái đuôi chó, đầu khấc còn rỉ chút nước dâm dục. Đôi mắt Điền Tư mất đi vẻ thanh cao tự chủ vốn có, lông mày anh nhíu lại chịu đựng, bờ môi mím chặt.
Anh muốn bị cô chơi đùa.
Hồ Già gửi ảnh đi.
Phản ứng của Điền Tư vẫn như trước, anh xem rồi nhưng không trả lời.
Nhưng Hồ Già lại thích sự mâu thuẫn trong con người Điền Tư, anh càng lúng túng, lạnh nhạt, Hồ Già càng muốn chơi đùa anh.
Họ quen nhau vỏn vẹn chỉ mười mấy ngày, nhưng tiến độ lại nhanh chóng, mãnh liệt. Vì chuyện video, Hồ Già thường bị bọn con trai kia quấy rối, cô dùng nắm đấm đáp trả lại, sau đó hai bên xô xát nhau, mặt cô thường xuyên bầm tím, có lần, sau khi giải quyết xong, Điền Tư lấy từ túi ra một tuýp thuốc bôi tan bầm tím đưa cho cô.
Hồ Già nằm lười biếng trên giường, nghịch nghịch thứ đồ đó nhưng không định bôi.
“Nên dùng thế này.”
Điền Tư cúi người, bóp ra một chút thuốc rồi cẩn thận bôi lên vết bầm của cô.
Có lẽ là sợ làm đau cô, ngón tay anh rất nhẹ nhàng, Hồ Già không ghét sự đụng chạm của Điền Tư.
Bôi xong rồi Điền Tư cũng không đi, anh ngồi bên cạnh Hồ Già, nói với cô về liều lượng sử dụng thuốc mỗi ngày. Hồ Già lạnh lùng nhìn anh một lúc, không nhịn được cười: “Ghê tởm thật, cậu là tên cuồng bị hành hạ à?” Cô ném tuýp thuốc vào thùng rác, “Không cần cậu giả vờ tốt bụng.”
Điền Tư liếc một tia phức tạp nhìn cô rồi quay người bỏ đi.
Hồ Già vẫn nằm trên giường, lật người, cô lười suy nghĩ xem mình có nói sai không.
Dù sao cô cũng không thích Điền Tư, anh chỉ là một công cụ giải tỏa rất hữu dụng, cô sẽ trả thù rất nhiều người trên người anh.
Hồ Già nghĩ, Điền Tư chắc cũng không thích mình lắm, nhưng tiếc là cô đã nắm giữ bí mật của anh, anh sẽ không từ chối Hồ Già. Ban đầu cô bắt anh đi ăn cơm cùng mình, sau đó bắt anh đi chơi ở hồ nước, rồi sau nữa, họ chơi đùa trên giường.
Điền Tư có thực sự muốn chơi cùng cô hay không, Hồ Già không rõ lắm, cũng hoàn toàn không quan tâm.
Dù sao mỗi lần anh đều cương rất nhanh, đủ cho cô chơi đùa.