Tết Nguyên Tiêu cuối cùng cũng đã đến! Năm nay khác hẳn các năm trước…
-Mau mau tránh đường!
-Chú rể tới rồi! Tránh đường mọi người ơi!
Tiếng kèn, pháo hoa ở khắp mọi nơi. Dòng người hai bên đường đông nghẹt cố dạt ra chỉ để một lối đi nhỏ xíu không đủ một người lọt. Gia nhân mang theo lễ vật phải nhờ một toán người đi trước mở đường. Âm Mẫn người vận áo đỏ khác hẳn vẻ âm lãnh thường ngày của y. Mái tóc đen được buộc lại bằng dây ngọc trai, có một chiếc trâm cài hình đầu rồng vấn hờ qua búi tóc. Phải nói rằng, hôn lễ này là hôn lễ cực kì đặc biệt! Nó không những đặc biệt ở chỗ ngày tổ chức mà nó còn đặc biệt ở hai nhân vật chính. Ai! Giờ thì từ đầu làng đến cuối làng ai cũng biết Hoa nãi nãi có cháu rể từng là người yêu của mình a! Chuyện này xưa nay chưa từng thấy!
Cơ mà ngày vui ai lại quan tâm mấy cái tiểu tiết kia chứ? Mọi người xúm xít nhau lại muốn xem cô dâu. Hoa Ngọc Bích mặc giá y màu đỏ thẫm, trên đầu đội khăn cùng màu với áo có thêu hoa, trên người đeo rất nhiều đồ trang sức. Phải nói là quá nặng! Nàng mong mau chóng cho xong cái buổi lễ để cởi ra cho rồi! Không ngờ làm cô dâu khổ đến thế! Mẹ nàng dìu nàng ra khỏi cửa, nghe tiếng xung quanh reo hò:
-Cô dâu đến rồi! Cô dâu đến rồi!
-Thật là bất ngờ nha, hôn lễ thật là đặc biệt!
-Nè nè! Mau tránh đường cho cô dâu coi!
-Làm lễ ở đâu vậy?
-Chú rể tới chưa?
Lao xao, bát nháo tiếng mọi người. Nàng đã ngồi trong kiệu hoa, chiếc khăn phủ mặt làm nàng thêm tò mò. Con đường từ nhà nàng đến chỗ hắn nàng vẫn thường đi, không ngờ hôm nay lại hồi hộp đến vậy. Nàng thật mong được nhìn thấy hắn, tân lang sẽ như thế nào? Hắn vốn đã là mỹ nam hôm nay sẽ… nàng đột nhiên đỏ mặt mỉm cười, bên trong chiếc khăn đỏ kia là một gương mặt hạnh phúc. Nàng biết ngày hôm nay nàng là người hạnh phúc nhất thế gian này.
…
Sau một chuỗi nghi thức lễ lạy dắt nàng đi lòng vòng đến vã mồ hôi. Cuối cùng nàng mới nghe được tiếng hô:
-Động phòng hoa chúc!
Kết thúc cả một ngày hành lễ mệt gần chết. Mẹ nàng dặn phải tắm rửa sạch sẽ, xong thay giá y mà mẹ chuẩn bị sẵn. Hắn hình như vẫn còn bận bịu tiếp khách nên nàng được thị nữ dìu vào phòng ngồi đợi. Thành các của hắn quả nhiên xa hoa, lộng lẫy hơn cả nàng tưởng tượng dù nàng không thấy được nhiều do chiếc khăn đã che khuất tầm nhìn. Ngồi trong phòng một mình nàng hơi hồi hộp, lại nghĩ đến gương mặt của hắn nàng tự mình mỉm cười. Hắn sao lại bỏ tân nương ở một mình lâu đến vậy a?
“Cạch”. Có người vào! Là ai? A, ngoài hắn ra không lẽ còn người khác? Nàng nhìn xuống, đôi hài đen nạm hoa văn bằng vàng khẽ dừng lại trước mặt nàng. Chiếc khăn được vén lên, nàng từ từ ngước nhìn người trước mặt. Mặt hắn ôn nhu, mái tóc để dài được cột búi lên bằng sợi ngọc, từng lọn tóc đen nhánh xõa dài xuống vai. Hỉ phục đỏ thẫm làm hồng gương mặt, hắn cúi xuống khẽ chạm vào môi nàng.
-A!
-Sao vậy?
-Không có gì!
Nàng đỏ mặt lắc đầu lia lịa. Hắn ngồi xuống kế bên ôm nàng vào lòng khẽ hôn lên trán.
-Nàng biết hôm nay là ngày gì không?
-Tết Nguyên Tiêu!
Hắn nhìn nàng đột nhiên mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào mũi nàng.
-Nha đầu ngốc! Hôm nay là đêm động phòng!
Nàng mở đôi mắt nhìn hắn, thì động phòng a! Nhưng có gì đặc biệt đâu mà! Hắn ôn nhu nhìn nàng rồi kéo nàng vào trong, phủ tấm màn màu hồng xuống. Hôm nay hạnh phúc viên mãn như trăng tròn đêm Tết Nguyên Tiêu.
…
Một năm sau…
-A, chàng ăn gian! Chạy trước thiếp! Hu hu!
-Ai bảo nàng chạy chậm chứ? Nín đi!
Nàng không thèm nín!
-Nín đi, nàng lớn rồi mà sao giống con nít thế!
-Hu hu! Chàng không nhường thiếp cái gì hết! Ăn hiếp thiếp mà! Hu hu!
Trời! Giờ hắn mới biết tiểu thê tử của hắn rất là dễ thương nha. Nàng lại khóc rồi, phải dỗ nàng mới được!
-Thôi mà, nàng nín đi!
-Không nín! Không nín!
-Nín đi, ta cõng nàng nhé?
Nàng khẽ dụi dụi mắt. Hắn hôn nhẹ lên má của nàng. Khẽ xoay người lại hắn kéo tay nàng qua hai vai mình. Nàng nhích người lên ôm lấy hắn.
-Thiếp ghét chàng lắm! Tối nay không ngủ chung với chàng đâu!
-Thôi mà! Nàng không cho ta ngủ thì ta ngủ với người khác đó!
Và… “Ái!”.
-Sao nàng ngắt ta?
-Cấm chàng ngủ chung với người khác!
-Vậy nàng có cho ta ngủ chung với nàng không?
-Ứ… thì… cho!
Hắn mỉm cười, tiểu thê tử của hắn chí ít ra cũng biết ghen chứ!
…
Hai năm sau…
-Ta bắt được rồi nhé!
-Không chịu!
-Thôi mà, nàng có thai mà cứ ham thích chạy nhảy hoài thế lỡ làm rơi con ta ra ngoài thì sao?
-Hứ! Ai nói con chàng? Là con của thiếp!
-Thì con của ta và nàng!
Hắn bế nàng trên tay đi dạo qua cánh rừng hoa đào đang trổ hoa rực rỡ. Từng cơn gió đi qua làm hoa đào bay lất phất. Nàng vươn tay để những cánh hoa đào lả tả lướt qua.
-Chàng nhìn xem, hoa đào thật đẹp!
-Đẹp giống như nàng!
-Không có đâu nha!
Nàng đỏ mặt cười. Hắn cũng mỉm cười. Nàng là Hoa Ngọc Bích, nàng giống như cái tên của mình, xinh đẹp và thánh thiện. Nàng là hoa, đóa hoa đẹp nhất của hắn. Hắn nhất định cả đời sẽ ôn nhu giữ nàng bên mình, không để nàng khóc, mãi mãi yêu nàng.
…
Hai năm nữa trôi qua…
-Chi Giao coi chừng té!
-Không sao đâu mẹ!
Chi Giao chạy đi nhặt trái banh bằng vải của mình. Ngọc Bích chạy đằng sau. Chi Giao nhặt được banh chạy đến ôm mẹ. Nhéo cái má phúng phính của con Ngọc Bích cười hạnh phúc. Con gái đầu lòng của nàng thông minh mà rất ngoan hiền nha!
-Cha ơi, mẹ kìa!
-Ừ!
Đằng xa, Âm Mẫn dẫn Chi Hạ đi tới. Ngọc Bích mỉm cười. Phải nói rằng sinh đôi rất hiếm nha mà nàng quả nhiên có phúc con cái nên sinh liền một đôi con trai con gái rất đẹp nữa.
-Đến với mẹ nào!
Chi Hạ đi những bước thật nhanh đến chỗ mẹ thì bất ngờ…
“Oạch”. Chi Giao hoảng hốt chạy tới đỡ em trai. Chi Hạ ôm chị đứng dậy không khóc một tiếng. Chi Giao phủi đất trên áo em.
-Em có đau không?
-Em không đau đâu!
Chi Hạ lắc đầu, Chi Giao thơm lên má em mình một cái. Âm Mẫn bồng hai con lên tay, để Chi Giao leo lên vai. Tay còn lại y vòng qua eo vợ, hai người nhìn nhau cười, hai đứa con tíu tít nói chuyện. Bóng chiều buông dần xuống. Trên nền trời hoàng hôn đang ráng đỏ bóng hai người lặng lẽ tiến về xa…
Thành các đã không còn vắng vẻ mà rộn rã tiếng cười vui…
Nhớ về quá khứ, từng có ai đó nói một lời hẹn ước, nguyện làm hồ điệp song phi…
Yêu đến tan nát cõi lòng cũng không ai oán!
Bởi vì phút tương ngộ quá mỹ lệ!
Dẫu cho lệ cạn khô, đau thương tận cùng, tim hóa thành tro bụi cũng chẳng sao!
Thiếp phá kén thành bướm để cùng chàng hồ điệp song phi!
Sợ nhất chàng ra đi không trở lại…
Dẫu rằng chàng đã yêu thiếp, nhớ thiếp, an ủi thiếp
Thiếp bay về hướng chàng, mưa êm đềm rơi xuống đất
Tựa như vòng tay của chàng ôm ấp che chở cho thiếp
Thiếp bay về hướng chàng dẫu xa xôi cũng không mệt mỏi
Dẫu cho hành trình này đầy đau thương và nước mắt
Thiếp bay về hướng chàng, mưa êm đềm rơi xuống đất
Chỉ cần chàng không oán giận, thiếp cũng không hối hận
Tình yêu này thật mỹ lệ, lòng thiếp đã đắm chìm trong men say ái tình…
Cuối cùng cũng hoàn được bộ truyện này ngay trong đêm Trung Thu. Thật ra chỉ định cho Hoa Ngọc Bích có một con gái nhưng nghĩ kĩ lại sinh đôi thì sẽ hạnh phúc viên mãn hơn nên cho thêm bé Chi Hạ vào nữa. Truyện này không có phiên ngoại vì đây là một truyện ngắn, nội dung đơn giản, không phức tạp.
Cuối cùng Thiên Hồ cũng chỉ muốn chúc phúc một câu trong đêm Trung Thu:
… Cầu mong cho điều ước của tất cả mọi người như trăng tròn đêm Trung Thu đều được viên mãn…