Bên ngoài cổng lớn núi Thanh Hoa, người đông nghìn nghịt, chen lấn chật chội, Liễu Sao thích cảnh tượng náo nhiệt này nên cũng chen chúc trong đám người. Thương cung chủ và các tiên tôn là trưởng bối nên ngồi trong điện, các đệ tử bối phận thấp, phàm là có mặt ở Thanh Hoa cung đều chạy ra ngoài này, có khoảng bảy tám nghìn người, trong đó không ít người là quan khách. Đối với người đệ tử có thân phận đặc thù ở Nam Hoa kia, mọi người không chỉ đơn giản là bội phục mà còn tôn kính và sùng bái.
Thương Ngọc Dung đứng phía trước đám người, hôm nay y mặc áo bào tím xinh đẹp, thắt đai lưng bằng gấm lộng lẫy. Chiếc quạt tròn hình hoa mẫu đơn trong tay đổi thành quạt tròn hình mỹ nhân tuyệt đẹp, trên đầu còn đội quan bằng ngọc trai, cài trâm vàng phượng hoàng. Y nói chuyện vui đùa không ngừng với người khác, mỗi lần cúi xuống những viên ngọc trai lại lắc lắc lắc lắc, cực kỳ phong tao nhàn nhã.
Liễu Sao toát mồ hôi, vị thiếu cung chủ này đúng là cái gì cũng dám mang trên người.
Không lâu sau, một đệ tử ngự kiếm đến trước mặt Thương Ngọc Dung nói mấy câu, sắc mặt Thương Ngọc Dung thoáng vui mừng, dẫn mấy đại đệ tử chạy xuống thềm đá.
Lạc Ca đi nhanh vậy sao? Liễu Sao thầm suy đoán, đột nhiên phát hiện tất cả tiếng động chung quanh đều biến mất, vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào hết sức rõ ràng. Bên cạnh, đám nữ đệ tử mặt mày đỏ bừng, cả đám vui sướng khiến cái miệng nhỏ nhắn luôn mở ra nhưng kìm nén không phát ra tiếng nào. Liễu Sao vội vàng ngước mắt nhìn theo bọn họ.
Tại ranh giới giữa trời và biển, những bức tường mây bay bổng đến nơi này, từ xa xa, bóng áo trắng kéo dài trên cụm mây, vô cùng rực rỡ, trong phút chốc đã che khuất hết cảnh vật xung quanh.
Thân hình cao ngất, ẩn chứa uy phong, áo bào trắng tung bay trong gió, cực kỳ phóng khoáng.
Trong khoảnh khắc, hồn phách Liễu Sao trôi về một vùng trời xa xăm, trong vô thức chợt nhớ về cái đêm của nhiều năm trước, bên tai giống như vang lên tiếng đàn phá núi xẻ đá. Lạnh lùng như ánh sáng ngọc giữa bầu trời đêm, sáng trong như vầng trăng, vị thần tiên trẻ tuổi ôm đàn đứng trên kiếm… Bây giờ, cảnh tượng tương tự lại xuất hiện, càng chân thật hơn so với lúc trước.
Là y! Thì ra là y!
Trời trong veo biển xanh biếc, tiên nhân áo trắng đứng trên đám mây từ xa xa, thuần khiết, lạnh giá như băng tuyết, rạng ngời như mặt trời rực sáng.
Đã biết thân phận của y, Liễu Sao vô cùng xao động, vội mở to hai mắt nhìn thật kỹ, mãi đến khi đám mây đáp xuống, y dẫn đầu đi lên cánh cửa cung rộng lớn trên con đường rộng phía trước, Liễu Sao mới phát hiện phía sau còn có mười mấy đệ tử Nam Hoa, nhưng tất cả mọi người ở đây chỉ để ý đến một mình y.
Bước chân không dài, tốc độ hơi nhanh nhưng mỗi bước đi lại vững vàng, điềm tĩnh, không hề có thái độ lỗ mãng.
Đó là vầng hào quang rực rỡ trời sinh dành riêng cho một người.
Khuôn mặt tất nhiên là khôi ngô, tuấn tú, thực sự khôi ngô, tuấn tú, không giống như bộ dạng con bệnh của Lục Ly – mặc dù ngũ quan đẹp đẽ nhưng tái nhợt. Khuôn mặt này có làn da đẹp như ngọc, tóc mai xéo như đao, đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc nét, vô cùng anh tuấn khí thế, hiển hiện tất cả không hề che giấu, khiến người nào nhìn thấy đều bị cướp mất trái tim.
Hai hàng lông mày sắc bén, kéo thẳng lên tận tóc mai, đôi mi đen dài, làm cho người ta có cảm giác như đang chợp mắt, đôi mắt ấy truyền ra ánh sáng trong vắt tạo nên cảm giác uy phong nghiêm nghị, giống như có thể hiểu rõ hết tất cả, làm lòng người kính sợ, không dám nhìn thẳng vào người đó.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tượng trưng cho sự quyết tâm, quyết đoán, đó là một người cực kỳ có chủ kiến.
Mái tóc dài buông lơi hơn phân nửa buông thong xuống phía sau, chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc dài, phần đuôi trâm uốn cong, hình dáng mang phong cách cổ xưa, ngoại trừ những thứ đó thì không hề mang thêm phục sức gì. Y phục trắng tinh, mái tóc đen như mực, đơn giản như không thể đơn giản hơn được nữa. So với Thương Ngọc Dung quả nhiên là hai thái cực đối lập, nhưng thật ra không cần điểm tô thêm gì cả, bởi con người của y đã che lấp hết tất cả những trang sức sáng chói nhất.
Người càng đến gần, càng có thể cảm nhận được khí thế bức người kia, tuy nhẹ tựa không khí, như gió thu lướt qua, mây thu bay bổng, nhưng rét buốt, giá lạnh như trên ngàn núi cao.
Năm năm trôi qua, không hề lưu lại dấu vết gì trên người y, hệt như từ lúc gặp mặt ấy đến bây giờ chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Trái tim Liễu Sao như tắc nghẽn, đôi mi run rẩy.
Mọi người đều bước lên hành lễ, ngay cả đệ tử có bối phận cao hơn cũng có thái độ cực kỳ cung kính, đám nữ đệ tử càng không cần phải nói. Nhưng đối mặt quá nhiều ánh mắt chan chứa nhiệt tình như vậy, y vẫn không hề để ý tới, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản bước lên bậc thềm đá, nhìn không chớp mắt. Đó là thái độ cực kỳ tự phụ, nhưng mọi người dường như đã quen nên cảm thấy là chuyện đương nhiên.
“Ca ca! Ca ca!” Lạc Trữ cuối cùng cũng lao ra khỏi đám người, nhào về phía trước: “Cuối cùng huynh cũng tới rồi!”
Lạc Ca dừng bước nhìn em gái, để mặc Lạc Trữ ôm cánh tay mình nói liến thoắng, khí thế cả người chợt biến mất vài phần, nét mặt rõ ràng mang theo sự cưng chiều, nhìn cũng biết y rất thương yêu cô em gái này.
Tới dưới bậc thang, Thương Ngọc Dung phe phẩy cây quạt, vừa hành lễ vừa trêu chọc: “Rốt cuộc thiếu gia đã đến rồi.”
Lạc Ca hiếm khi nhìn y gật đầu.
Liễu Sao thấy thế không kìm được khẽ cười, nếu không phải dáng người, giọng nói, cử chỉ của Thương Ngọc Dung rõ ràng là con trai, thì nhìn cảnh này lại xem dáng người khoác đầy trang sức lộng lẫy kia, còn tưởng rằng vị ấy là thiếu phu nhân nghênh đón lang quân trở về ấy chứ, may mắn là y không mặc trang phục nữ giới, nếu không thật đúng là đảo lộn giới tính.
Nàng cười rất nhỏ rất khẽ nhưng Lạc Ca lại quay mặt nhìn sang bên này.
Thật là lợi hại! Liễu Sao bị dọa hết hồn, rốt cuộc không dám cười nữa, vội vàng cúi đầu.
Một lát sau, áp lực vô hình chợt biến mất.
Liễu Sao lặng lẽ lui về phía sau, mượn người phía trước che chắn cho mình, lúc này mới dám giương mắt nhìn tiếp, chỉ thấy Tô Tín đang cung kính hành lễ với Lạc Ca. Mặc dù Lạc Ca không tỏ thái độ gì nhiều nhưng sắc mặt đã ôn hòa hơn một chút, bây giờ Tô Tín là đệ tử của Thanh Hoa lại có chút danh tiếng, xem ra y cũng biết mối quan hệ giữa em gái mình và Tô Tín nên cũng coi như vừa lòng với Tô Tín.
Mọi người tránh ra hai bên tạo thành một con đường, Tạ Lệnh Tề bước ra, nhìn Lạc Ca mỉm cười: “Cuối cùng Lạc sư đệ cũng đến rồi, Thương cung chủ và sư tổ đều ở trong điện, mau vào đi.”
Đối phương vừa là khách vừa là hậu bối, tuy Thương cung chủ không tự thân ra nghênh đón nhưng lại chờ ở trong điện, đủ thấy cung chủ coi trọng người này ra sao. Lạc Ca dù cao ngạo tới đâu cũng không thể bỏ qua lễ tiết, y và đám người Thương Ngọc Dung, Tô Tín, Lạc Trữ vào trong điện, y vẫn lặng im không nói một câu, chưa từng liếc mắt nhìn đám nữ đệ tử một cái. Nhưng cho dù như thế, bọn họ vẫn không hề giảm bớt nhiệt tình, tranh giành nhau nhào lên phía trước bám theo sau y.
“Thiếu gia đến trễ mấy ngày, ta cũng chưa kịp nói rõ với các sư muội, sư điệt.” Thương Ngọc Dung mở miệng ra là kêu “Thiếu gia”, cách xưng hô này khiến Liễu Sao nghe thấy thật thân thiết, chỉ có điều nó xuất hiện ở Tiên môn nên có vẻ cực kỳ thú vị, Liễu Sao muốn bật cười —— Lạc Ca là con cháu của Trọng Hoa tôn giả, xuất thân từ môn phái danh tiếng, là vị tiên tôn duy nhất thăng tiến lên hàng thiên tiên, tu vi phi phàm, hơn nữa tư thái lại cao cao tại thượng thế kia, không thể nào là đại thiếu gia được!
Thương Ngọc Dung hay nói đùa, trong khi Lạc Ca cao ngạo như vậy mà cũng không để ý, giống như không hề bận tâm đến thân phận, giao tình giữa hai người hẳn là rất sâu.
Liễu Sao đối với Lạc Ca vẫn luôn có vài phần kính sợ nên không dám chen lấn lại gần bên cạnh y, vì thế nàng lựa chọn đi theo phía sau Tạ Lệnh Tề ôn hòa, khiêm tốn. Ấn tượng của nàng với Tạ Lệnh Tề rất tốt, cứ nghĩ y thân là thủ tọa đệ tử của Nam Hoa, thân phận chỉ dưới chưởng giáo một bậc sẽ khó gần, nhưng y lại rất bình dị, gần gũi, cho nên người khác mới thuận theo nhiều như vậy.
“Lại là một kẻ cực kỳ tự cao tự đại!”
“Người như vậy chắc không coi ai ra gì, chỉ sợ là cũng chẳng xem Thanh Hoa cung ra gì.”
Giọng nói pha lẫn tiếng cười khẩy bị đè thấp xuống hết cỡ, nhưng vì khoảng cách quá gần nên Liễu Sao mới nghe được, nàng vội vàng xoay mặt sang nhìn, phát hiện mấy lời oán giận vừa rồi phát ra từ miệng mấy tên đại đệ tử Thanh Hoa bên cạnh. Nàng chợt thầm nghĩ, đúng như lời Lục Ly nói, bản thân mình có chút tài giỏi còn bị kẻ khác đố kỵ, huống chi Lạc Ca xuất sắc như vậy, hơn nữa y cũng tự phụ quá mức, không khiến người khác thấy phản cảm mới là chuyện lạ.
“Các đệ hiểu lầm rồi,” Giọng nói bất đắc dĩ của Tạ Lệnh Tề vang lên, “Lạc sư đệ xưa nay vẫn như vậy.”
Mấy tên đệ tử Thanh Hoa khẽ hừ một tiếng, một kẻ trong đó cười khẩy: “Y không thèm nhìn chúng ta bằng nửa con mắt cũng đành, nhưng trước mặt Tạ sư huynh cũng như thế thì đúng là Tạ sư huynh quá rộng lượng rồi.”
Tạ Lệnh Tề đáp lại: “Lạc sư đệ là nhân vật hàng đầu tiên môn, tầm nhìn đương nhiên cao hơn bình thường, Thương cung chủ cực kỳ coi trọng đệ ấy, chắc cũng không để ý đâu.”
Liễu Sao nhíu mày.
Mấy tên đệ tử Thanh Hoa kia rõ ràng đang khiêu khích, nhưng ngược lại người làm nàng bất ngờ chính là Tạ Lệnh Tề. Tạ Lệnh Tề thân là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, lại là sư huynh của Lạc Ca, lúc này y giải thích cũng không sai nhưng lời nói kia nghe có vẻ không hợp lý chút nào. Trước đây, lúc Liễu Sao còn ở Võ Dương Hầu phủ đã từng làm không ít chuyện đấu võ mồm khiêu khích, gây chia rẽ nên cực kỳ mẫn cảm hơn người khác, y nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận Lạc Ca thật sự không thèm coi trọng Thanh Hoa cung. Đệ tử Tiên môn xem trọng nhất là thể diện sư môn, nói những lời này sợ là càng làm các đệ tử Thanh Hoa thêm khó chịu.
Quả nhiên, mấy tên đệ tử kia tức giận vô cùng, liếc mắt nhìn nhau, lui ra phía sau, dồn lại một góc thì thầm to nhỏ.
Liễu Sao không biết bọn họ muốn làm gì nhưng cũng đoán được hơn phân nửa là nhằm vào Lạc Ca. Trước đây nàng ỷ vào sự dung túng của Lục Ly, hay đi gây chuyện mà chẳng cần lo lắng phương thức và hậu quả. Mãi đến lần đó bị Lục Ly dạy dỗ một hồi, nàng mới bắt đầu để ý tự suy nghĩ lại từng việc và phát hiện ra đúng là nàng đã bỏ qua rất nhiều thứ trong quá khứ, chẳng hạn bộ dạng giả vờ dịu dàng, ngoan hiền của nàng gần đây chẳng hạn, nhờ thế mà các đệ tử Thanh Hoa đối xử với nàng tốt hơn nhiều, Bạch Phượng cũng không đối đầu, tìm cách hại nàng nữa. Một người lúc chưa đủ thực lực thì nên hạ thấp mình một chút mới có thể tự bảo vệ tốt bản than được.
Liễu Sao nhìn theo bóng dáng Lạc Ca, trong lòng có chút vui sướng như thấy người khác gặp nạn, ai bảo bây giờ y thoát trần như vậy làm chi.
Chợt nhớ lại đoạn đối thoại mới vừa rồi, Liễu Sao lại quan sát Tạ Lệnh Tề thêm lần nữa. Dáng người cao cao, mảnh khảnh, một bộ dạng đại sư huynh tính tình tốt đẹp, hơn nữa ngày ấy y chủ động nhận lỗi với mình và Bạch Phượng, thái độ khiêm tốn, thật sự không giống người có tâm địa xấu xa muốn khiêu khích gây chia rẽ. Liễu Sao thấy nghi ngờ bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Bất thình lình đối diện với ánh mắt Tạ Lệnh Tề, Liễu Sao xấu hổ, sợ rằng tâm tư của mình bị y phát hiện, nhưng nàng từng được huấn luyện ở Võ đạo nên biết làm thế nào để che giấu cảm xúc, vội nhìn y nhoẻn miệng cười rồi ngượng ngùng quay mặt đi.
Tạ Lệnh Tề thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng thì sửng sốt rồi lập tức mỉm cười.
Liễu Sao không để ý đến y, làm bộ hết nhìn đông tới nhìn tây, âm thầm dò xét đám đệ tử Thanh Hoa lúc trước, thấy bọn họ tụm lại bàn bạc một lát rồi vội vàng rời đi.
Đi qua mấy trăm bậc thang bằng đá, Hư điện đã xuất trước mắt. Thềm đá phía trước điện rộng rãi, hai cây cột lớn màu đen vô cùng trang nghiêm, chúng đệ tử cùng dừng lại bên dưới bậc thềm, chỉ có Lạc Ca, Thương Ngọc Dung, Tô Tín, Lạc Trữ và mấy đại đệ tử Nam Hoa đi lên.
Hai bên cửa điện có mấy đệ tử đứng chấp kiếm, chính là mấy kẻ mới vừa oán giận Lạc Ca, giờ phút này vẻ mặt bọn họ kính cẩn, dáng vẻ trang nghiêm, lịch thiệp.
Liễu Sao thầm nghĩ sắp có trò hay rồi, vừa tò mò vừa lo lắng nhìn Lạc Ca. Bị ám hại trước mặt mọi người, nhân vật như y sẽ tức giận ra tay đánh trả hay là không nói được một lời giận dữ bỏ đi?
Thương Ngọc Dung nửa cười nửa không nhìn Lạc Ca, vừa đi vào cửa vừa lớn tiếng nói: “Lạc sư huynh đến bái kiến phụ thân và các vị tiên tôn.”
Đôi mắt hẹp dài híp lại, Lạc Ca vào điện trước, còn mấy người đó theo sát phía sau nhưng không thấy hành động gì khác thường.
Sao không có gì xảy ra nhỉ? Liễu Sao cảm thấy vô cùng mịt mờ, vội vàng nhìn mấy tên đệ tử Thanh Hoa kia, chỉ thấy tất cả bọn họ đều đứng cứng ngắc tại chỗ, người nào người nấy sắc mặt trắng bệch, giống như đang phải chịu một áp lực cực lớn.
Liễu Sao vẫn đang nghi ngờ, lập tức bị giọng nói trong điện kia thu hút, giọng nói trong veo, mát lạnh giống hệt như trong trí nhớ.
“Lạc Ca phụng mệnh chưởng giáo sư bá, đến Thanh Hoa chúc mừng, mong tiên đạo Thanh Hoa lưu truyền vĩnh viễn.”
Lễ vật đã được Tạ Lệnh Tề đưa đến từ sớm. Thương Kính mỉm cười đáp tạ chưởng giáo Nam Hoa, Vạn Vô tiên tôn và các tiên tôn Thanh Hoa đều ở trong điện, Lạc Ca lại tiến lên một bước hành lễ, các vị trưởng bối đều mỉm cười miễn lễ, sau đó hỏi han tiến độ tu hành của y, xem ra là thực sự yêu thích y. Liễu Sao có chút bất ngờ, trước mặt trưởng bối y rất chu toàn mọi cấp bậc lễ nghĩa, lại nghe ngôn từ của y, từ giọng điệu cho đến cách dùng từ đều thích hợp, có thể thấy được y không phải là người không biết cách xã giao.
Lạc Ca tóm lược những việc đã xảy ra, thì ra giữa đường đi y phát hiện tung tích Thực Tâm ma nên dẫn đệ tử truy đuổi tới Tú thành nhưng manh mối đột nhiên gián đoạn, sau đó y nhận được tin tức Thực Tâm ma đã đến tiên giới. Đám người Thương Kính thông cảm y đi đường vất vả cũng không hỏi nhiều, bảo Thương Ngọc Dung sắp xếp chỗ cho y và đệ tử Nam Hoa nghỉ tạm.
Đợi Thương Kính và các vị tiên tôn rời đi, tất cả mọi người mới bước lên bậc thềm.
Tạ Lệnh Tề nhìn mấy tên đệ tử Thanh Hoa mồ hôi đầm đìa, mặt mày tím tái, căng phồng lên bên cạnh, bèn đi đến gần Lạc Ca nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sư đệ nể mặt Thương cung chủ, coi như không có gì đi.”
Lạc Ca mặt không đổi sắc nói: “Ý của sư huynh, đệ không hiểu.”
Tiếng nói vừa dứt, mấy tên đệ tử Thanh Hoa khẽ lay động, từ từ cử động lại, cũng may mọi người đều chăm chăm chú ý Lạc Ca nên vẫn chưa phát hiện ra.
Thương Ngọc Dung hơi trách cứ trừng mắt nhìn bọn họ, vừa cười vừa mắng: “Tự làm tự chịu!”
Mấy tên đệ tử xấu hổ lui ra ngoài. Có thể nhìn thấy được bọn họ cực kỳ cảm kích với hành động cầu xin của Tạ Lệnh Tề. Nhưng nếu không phải vì lời nói kia của Tạ Lệnh Tề thì đương nhiên bọn họ cũng không có chủ ý tính kế Lạc Ca? Loại cầu tình này ngược lại chỉ làm lung lạc lòng người gây hiềm khích mà thôi.
Liễu Sao nghi ngờ nhìn Tạ Lệnh Tề.
Có lẽ là Tạ Lệnh Tề có ấn tượng với nàng nên lần này nhanh chóng nhìn sang phía nàng.
Liễu Sao bình tĩnh hơn, hào phóng nhìn y mỉm cười, sau đó chuyển sang nhìn Lạc Ca, phát hiện thấy y cũng khẽ nhíu mày. Người ra tay trừng trị đám người kia chắc chắn là Lạc Ca, nhất định y đã sớm có sự phòng bị, nhưng sao y biết sẽ có người ám hại mình? Liễu Sao chợt nhớ lại, mới vừa rồi mình chỉ cười rất khẽ đã bị y phát hiện ra, trong lòng cảm thấy hoảng sợ khôn nguôi.
Tôn hào thường dùng trong Tiên môn có mấy loại: tiên tôn, tôn giả, chân quân, chân nhân…, những thần tiên có tôn hào đều là người tu vi tinh thâm khiến người ta kính phục. Trong đó tiên tôn, tôn giả có địa vị cao nhất, bọn họ cũng là cấp bậc tiên có ít người đạt tới nhất. Tiên tôn và tôn giả khác nhau ở phương thức lập công để thăng tiến lên vị trí đứng đầu, tiên tôn đánh giết để bảo vệ, tôn giả cứu vớt để bảo vệ. Có lời đồn đại rằng, Lạc Ca vốn là tiên tôn nên có thể thấy công cao kiến nghiệp đưa y lên vị trí đứng đầu chính là chém giết để bảo vệ thế gian, lại liên hệ với biểu hiện năm đó y đến cửa hỏi tội Võ đạo, phế tu vi kẻ khác, thủ đoạn mạnh mẽ, quyết liệt, ngôn ngữ sắc bén… Chỉ sợ tính tình không phải là người khoan dung.
Liễu Sao càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ.
Người vây quanh Lạc Ca rất nhiều, kẻ tìm y nói chuyện càng không thiếu nên cũng khó trách người bình thường đứng trước mặt y đều rất khó đặt bản thân mình ngang hàng, cùng tầm với y, đối mặt với ánh sang chói lòa ấy áp lực cũng rất lớn. Do vậy các đệ tử lại càng thêm sùng bái, ngưỡng mộ và kính trọng.
Liễu Sao đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên dừng lại vì nàng phát hiện Lục Ly đang ở đây.
Áo choàng đen kéo dài tới mặt đất, chiếc mũ áo che khuất mái tóc dài và khuôn mặt đẹp đẽ, hắn lại còn đứng trước cây cột đá màu đen kia, vị trí này phải nói là rất thích hợp bởi nhìn qua đúng như câu “Người và cột hòa làm một”, hơn nữa dưới ánh hào quang của Lạc Ca nên dường như không ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Liễu Sao không nói gì, vừa thấy sợ hãi vừa thấy kỳ lạ.
Từ lúc Lục Ly đến Thanh Hoa cung hiếm khi ló mặt trước đám đông, không thể tưởng tượng được hôm hắn lại xuất hiện ở đây.
Nàng đang buồn bực, bỗng nhiên bên kia Lạc Ca thì thầm hỏi Thương Ngọc Dung câu gì đó, sau đó liền bước về phía này. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo bước chân y, không biết y muốn làm gì. Liễu Sao xuất phát từ thói quen của sát thủ, tuy rằng đầu đang suy nghĩ nhưng ánh mắt vẫn quan sát tình thế xung quanh, vừa nhìn cũng cảm thấy bất ngờ. Sau đó, nàng thấy y đứng trước mặt Lục Ly.
“Là người của Võ đạo…” tiếng bàn tán dần lan ra, lúc này mọi người mới chú ý phía trước cây cột có người.
Chiếc áo choàng hết sức bình thường, nhưng mặc trên người hắn như mang theo sức quyến rũ kỳ lạ, giống như một bức tranh cuộn tròn được chôn sâu giữa đống hoang tàn, đổ nát, thật thần bí khiến người ta trở nên mơ màng, muốn tìm kiếm câu chuyện xưa cũ phía sau. Nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài tuy tái nhợt nhưng vô cùng đẹp đẽ, không hề tạo ra ánh sáng chói mắt mà lại nhẹ nhàng tao nhã, giống hệt như ánh trăng bạc rạng rỡ.
Một sát thủ Võ đạo nhưng hoàn toàn không mang chút đặc thù của sát thủ, lại như một công tử cao quý.
Ánh mắt đám nữ đệ tử dần dần sáng lên, đồng loạt bước qua vây lấy hắn, muốn thấy rõ nửa khuôn mặt dưới chiếc áo choàng kia trông như thế nào.
Lạc Ca nhìn hắn không nói lời nào, hắn cũng đứng yên không nhúc nhích nhìn Lạc Ca.
Bên cạnh, Liễu Sao chợt giật mình.
Tim đập thật nhanh, cảm giác bi ai kỳ lạ không hiểu kéo đến từ đâu, nhất là khi xung quanh nàng phần đông đệ tử Tiên môn đều vô cùng nổi bật.
Hắn trong mắt nàng cho tới bây giờ đều là người bảo vệ, bởi vì được bảo vệ quá chặt chẽ nên nàng mặc kệ không thèm bận tâm chuyện trước kia của hắn.
Liễu Sao kìm lòng không đặng bước về phía hắn mấy bước, chợt bị giọng nói của Lạc Ca gọi hồn vía trở về.
Cuối cùng Lạc Ca cũng mở miệng: “Vị sư đệ Võ đạo này, nên xưng hô như thế nào?”
“Lục sư huynh rất lợi hại!” Tiểu đệ tử Vân Sinh đi theo Tô Tín chui ra phía trước, vui vẻ giới thiệu, “Huynh ấy đã cứu đệ và Tô sư huynh đó!” Lời này của cậu đương nhiên là khoa trương, bởi lúc ấy Lục Ly vốn không hề ra tay, chỉ có điều đệ tử Tiên môn xưa nay luôn có ác cảm với Võ đạo, nhất là Lạc Ca. Lần này, Lạc Ca bất chợt khách khí với Lục Ly, cậu cũng có tâm muốn giúp Lục Ly một phen nên đứng ra nói vài câu lời hay ý đẹp.
Lạc Ca cũng không hoài nghi, gật đầu nói: “Tiên môn và Võ đạo xưa nay có quan hệ bằng hữu tốt đẹp, nếu Lục sư đệ không thấy ngại có thể gọi ta một tiếng sư huynh.”
Liễu Sao không biết y chú ý tới Lục Ly từ khi nào, nhưng nàng phát hiện ra trong lúc y nói chuyện lại nhanh chóng đánh giá Lục Ly một lần nữa, riêng điểm ấy đã rất nhiều người không thể theo kịp. Nhớ năm đó, y mắng Võ đạo ‘Lưu lạc đến tận nước này’, bây giờ lại mặt không đổi sắc nói bằng hữu tốt đẹp, đương nhiên hiểu rất sâu sắc đạo lý quan hệ xã giao. Chỉ có điều vì sao y lại cố tình tìm đến Lục Ly? Liễu Sao có chút lo lắng.
Lục Ly ung dung kéo chiếc áo choàng, nói: “Gọi là thiếu gia đi.”
Lời này vừa nói ra, bên dưới bậc thềm lập tức vang lên tiếng cười khẽ, Liễu Sao che miệng lại, Thương Ngọc Dung cũng đưa cây quạt lên che nửa mặt.
Lạc Ca không cười cũng không giận, bình thản nói: “Cũng được.”
Nói xong, y liền trở về.
Liễu Sao nhìn không ra y có tức giận hay không, trong lòng lo lắng không yên, lặng lẽ đi qua dùng khuỷu tay huých Lục Ly một cái rồi trừng mắt nhìn hắn —— Lạc Ca vốn không giống một người rộng lượng cho lắm, lỡ như đắc tội với y, sau này nhất định là ăn cho hết.
“Đó là cách xưng hô Thương thiếu cung chủ và ca ca muội gọi đùa thôi,” Lạc Trữ đã nhận ra Lục Ly, cười hì hì chạy lại nhỏ giọng nói, “Không có gì đâu, Lục sư huynh cứ gọi vậy đi, muội cam đoan ca ca sẽ không so đo với huynh.”
Lạc Ca có thái độ khách khí như vậy với Lục Ly chứng tỏ hắn chắc chắn không phải là người tầm thường, mọi người hoàn toàn từ bỏ thành kiến với người của Võ đạo, ai nấy đều bước lên giới thiệu làm quen. Dường như Lục Ly trời sinh đã có duyên với phái nữ, hơn nữa ăn nói lại hài hước, ứng phó tự nhiên, so với Lạc Ca thoát trần kia lại càng khiến nhiều nữ đệ tử vây quanh hắn trò chuyện hơn.
Lạc Ca đứng bên cạnh Thương Ngọc Dung, lẳng lặng nhìn hết tất cả, đôi mắt đen thẳm không hề gợn sóng, hoàn toàn không bận tâm đến việc bị người khác cướp mất ánh hào quang.
Ngược lại, Liễu Sao bị đẩy sang một bên, mặt mày trở nên xám ngắt.
Lục Ly là kẻ chuyên đi dụ dỗ người khác. Trên thực tế lúc này người nói chuyện với hắn đa số đều là con gái, hắn chẳng qua thỉnh thoảng đáp một câu “Ừ” hay “Vậy à”, mà đám nữ tử kia còn tưởng rằng mình rất được coi trọng, đúng là ngu ngốc.
Liễu Sao khinh thường liếc mắt nhìn đám nữ đệ tử, dứt khoát đi qua tìm Lạc Trữ nói chuyện.
Lạc Trữ đúng là mỹ nữ tiêu chuẩn nhất của Tiên Giới này. Khéo léo xuất trần, giống hệt như nụ hoa hé nở dưới ánh mặt trời, thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng của nam đệ tử, thực sự là công chúa cuốn hút ngàn vạn người say mê như điếu đổ. Tô Tín là người giữ lễ tiết như vậy cũng không chút kiêng dè, trước mặt mọi người cứ nắm chặt tay nàng, trên mặt là sự dịu dàng vô hạn.
Thật ra, Liễu Sao có chút ghen tị với Lạc Trữ, nhưng Lạc Trữ lại coi nàng như chị gái nên nàng không thể không đóng giả bộ dạng chị gái bao dung độ lượng này, phải giấu đi phần lớn tác phong Võ đạo, ngay cả đám người Thương Ngọc Dung cũng bị lừa gạt. Tướng mạo của nàng cũng không thua kém ai, giờ phút này đứng bên cạnh Lạc Trữ cũng không kém hơn bao nhiêu, phần lớn các nam đệ tử dần dần chuyển ánh mắt sang người nàng, vẻ mặt ai nấy đều mang theo sự tiếc hận, bởi vì thân phận người Võ đạo của nàng.
Liễu Sao khẽ cắn môi, lùi sang bên cạnh mấy bước.
Lạc Trữ thấy nàng rầu rĩ không vui vội hỏi: “Liễu sư tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Trái tim Liễu Sao khẽ lay động, đỡ trán nói: “Không có gì, đầu tỷ hơi choáng váng.”
Tô Tín quen thuộc với nàng nhất, vội hỏi: “Không sao chứ? Ta đưa muội về.”
Liễu Sao “Ừ” một tiếng.
Lạc Trữ nói: “Muội cũng đưa tỷ về.”
Nàng là thật ân cần, nhưng Liễu Sao có tính toán khác, đương nhiên không muốn để nàng đi theo: “Không cần đâu, ca ca muội mới đến, muội nên ở bên cạnh nói chuyện với huynh ấy.”
Lạc Trữ nhìn anh trai đầy khó khăn, cũng thực luyến tiếc: “Chuyện này…”
Tiếng cười nói, tiếng bàn tán… Đều bị một câu nói này quét sạch, xung quanh trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, mọi ánh mắt đều tập trung vào người kia, ngay cả Thương Ngọc Dung cũng bất ngờ, phải quay sang nhìn y.
Y giống như muốn xác nhận với mọi người, không nhanh không chậm bước về phía nàng từng bước một: “Ta đưa muội đi.”
Bên dưới vẫn không có người nào lên tiếng. Lạc Ca từ trước tới giờ hiếm khi trả lời nữ tử trong Tiên môn, bây giờ lại đối xử ân cần với một nữ võ sư trước mặt mọi người. Tiên môn luôn coi nét thanh nhã xuất trần là đẹp nhất, còn cô gái này thực sự là một người phàm tục, cũng không được coi là xuất sắc, điều này khiến đám nữ đệ tử không phục chút nào, mọi ánh mắt nhìn Liễu Sao đều trở nên khắc nghiệt.
Liễu Sao đứng trên bậc thềm, nhanh chóng cảm nhận được ghen tị ánh mắt xung quanh, quả thực không thể tin được đây là sự thật, một thứ hư danh thật lớn dấy lên trong lòng.
Đó là Lạc Ca, muốn thu hút sự chú ý của y với mình đã khó, huống chi còn là nữ tử!
Một người dù ngụy trang như thế nào cũng không che giấu được bản chất của mình. Liễu Sao quá đắc ý nên không giữ được sự cư xử chừng mực, mặc dù nàng vẫn cố hết sức duy trì hình tượng đoan trang, hiền thục nhưng mặt vẫn hếch lên một chút theo thói quen, ngực cũng ưỡn lên vài phần.
Lạc Trữ nghi ngờ nhìn anh trai mình rồi lại nhìn nàng, chớp chớp mắt mấy cái rồi tựa như hiểu được điều gì đó: “Đúng rồi, để ca ca muội đưa tỷ về nhé!” Nàng vui vẻ vô cùng, hạ thấp giọng thì thầm với Liễu Sao: “Ca ca muội chưa từng đưa cô gái nào về đâu.”
Chưa từng đưa người con gái nào về? Liễu Sao càng cảm thấy đắc ý, đang tính cất bước tiến lên, bất thình lình đối diện với ánh mắt Lạc Ca.
Đôi con ngươi như đang híp lại, hơn nữa hàng mi đen dày kia không giống cong vút như người khác mà lại dài và thẳng, phủ trên ánh mắt vô cùng sắc bén.
Giống như bị một gáo nước lạnh hắt vào đầu, niềm vui sướng ngập tràn biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, Liễu Sao lập tức tỉnh táo lại, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ vô cùng. Nàng hiểu rất rõ bản thân mình, ngoại trừ dung mạo thì chẳng có gì xuất sắc cả, lại còn mang cái danh đầy tai tiếng của Võ đạo, nói rằng Lạc Ca vừa gặp đã thích đúng là nực cười! Huống chi nàng trải qua cuộc sống phức tạp như vậy, làm sao không biết ánh mắt thế nào mới là ái mộ? Có lẽ Lạc Ca đang diễn trò, tuy giờ phút này y chưa bộc lộ rõ ràng và Liễu Sao cũng không biết dụng ý thực sự của y, nhưng trong đầu nàng hiện lên một suy nghĩ đó chính là —— từ nay về sau, nàng chắc chắn đã gây nên vô số thù oán mất rồi.
Hư danh vừa mới dấy lên đã bay tuốt lên chín từng mây, Liễu Sao chỉ cảm thấy mình đang mắc mưu, liên tục lắc đầu: “Không cần, không cần đâu, muội có thể tự về…”
Lạc Trữ lần đầu nhìn thấy anh trai tỏ vẻ hứng thú với con gái, hơn nữa nàng thực sự rất thích Liễu Sao nên trong lòng vui mừng, không đợi Liễu Sao nhiều lời liền đẩy nàng lên trước mặt Lạc Ca: “Được rồi, để ca ca muội đưa tỷ về đi, để cho huynh ấy đưa đi!”
Liễu Sao sốt ruột đến độ mồ hôi ướt đẫm đầu, lén lút đưa mắt nhìn Lục Ly, thấy hắn chẳng hề để ý, đành phải cắn môi đi theo. Bởi vì nàng phát hiện việc này vốn không thể nhận lời cũng chẳng thể từ chối, nếu nhận lời nàng sẽ bị đám nữ đệ tử gạt bỏ sang một bên, nhưng nếu từ chối chỉ sợ nàng sẽ đắc tội với các đệ tử tiên môn vì đạo lý rất đơn giản, ảnh hưởng của Lạc Ca ở tiên môn quá lớn, nàng từ chối ý tốt của y thì những đệ tử tiên môn sùng bái của y nhất định sẽ cho rằng nàng kiêu ngạo, huống chi bọn họ vốn có thành kiến với Võ đạo.
Mãi đến khi hai người đi xa, mọi người mới tiếp tục bàn tán xôn xao.
Con đường mòn bằng đá uốn lượn, hơi nước bay bổng trên dòng suối linh, những bông hoa kỳ lạ trên những cây cổ thụ già, tiên hạc nhẹ nhàng… Phong cảnh Tiên môn đẹp tuyệt trần ngày xưa, giờ phút này đều bị phai dấu, ảm đảm trước bóng dáng trắng toát nổi bật kia.
Gió núi hòa cùng gió biển cuốn bay vạt áo dài, ngón tay thon dài như ẩn như hiện, làm người ta tưởng tượng đến phong thái khi y đánh đàn.
So với lúc đến, có thể dễ dàng nhận thấy Lạc Ca cố ý đi chậm hơn, thỉnh thoảng còn dừng lại chờ nàng với khoảng cách không gần không xa, không làm mất đi cấp bậc lễ nghĩa. Liễu Sao chùn bước, bước nào bước nấy đều cẩn thận, có lẽ do thấy rõ năng lực và biểu hiện sâu sắc của y nên trong lòng Liễu Sao luôn tràn ngập sự tôn kính và sợ hãi, vẫn luôn có cảm giác sự ngụy trang dịu dàng, ngoan hiền của mình đã bị bóc đi sạch sẽ trong đáy mắt y.
Nàng giả vờ nói đau đầu muốn Tô Tín đưa về, chẳng lẽ y đã nhìn ra rồi sao?
Vì có tật giật mình nên giờ phút này Liễu Sao luôn có cảm giác này, trong đầu cứ lặp lại các câu hỏi về mọi khả năng, lại âm thầm hối hận vì nàng không nên đùa giỡn ngay trước mặt y. Đúng lúc nàng càng ngày càng bất an thì Lạc Ca dừng lại.
“Đến rồi.”
“Hả?”
Lạc Ca không nói thêm gì nữa, hơi nghiêng người ra hiệu.
Đỉnh Nghênh Nhạn gần ngay trước mắt, y quả nhiên không có ý đưa đến tận nơi, nhưng Liễu Sao không hề cảm thấy thất vọng mà ngược lại như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cảm tạ rồi lủi vào sân.
Còn tưởng rằng y muốn một mình cảnh cáo nàng, nhưng xem ra y chỉ đơn thuần đưa nàng trở về mà thôi.
Chuyện này làm cho Liễu Sao hoảng hồn hoảng vía cả một ngày, chỉ cần tưởng tượng tới sắc mặt của đám nữ đệ tử là nàng không dám đi ra ngoài một mình, hơn nữa lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm thấy oan khuất, bởi vì Lạc Ca đối nàng vốn không phải như bọn họ tưởng tượng.
Mãi đến khi trời tối, Lục Ly mới trở về, Liễu Sao chờ ở phía trước cửa sổ, nghe thấy hắn nhận lời mời ngày mai của hai nữ đệ tử, liền quay đầu leo lên giường ngủ luôn.