Chợt nhiên rồi Trúc Phượng thấy thái độ của Lê Văn và Bội Hoàng đối với mình nó thế nào đấy.
Lê Văn thì ít nói hẳn. Có lúc như né tránh, còn Bội Hoàng ngày trước chỉ nói chuyện với Phượng, bây giờ lại ngồi xa hơn... thái độ gần như không quen.
Phượng định bụng sau giờ học, sẽ tìm họ hỏi cho ra lẽ.
Sau bốn tiết học căng thẳng, Trúc Phượng thu xếp tập vở, định tìm Lê Văn và Bội Hoàng để đi ăn trưa, nhưng khi quay lại thì bóng hai người đã đâu mất.
Những người này kỳ cục thật! Phượng nghĩ. Làm sao Phượng không biết chuyện Bội Hoàng thích Văn? Không lẽ Hoàng sợ Phượng sẽ cướp Văn? Phượng lắc đầu. Đàn bà thường hay ích kỷ và hẹp hòi. Trên đời này nào phải đã hết đàn ông? Mà nếu Phượng có muốn yêu đi nữa, thì Phượng dại gì mà cặp với Văn? Bởi vì Phượng là con người tự trọng. Phượng cũng quý trọng tình bạn giữa nàng với Hoàng. Vả lại, Lê Văn đối với nàng chưa có gì mà? Văn có tỏ bày là đã yêu Phượng đâu?
Thế là Phượng buồn bã đi ra khỏi lớp. Nắng chói chang ngoài vườn trường, Phượng phân vân rồi quyết định xuống câu lạc bộ sinh viên ăn mì. Như vậy vừa gọn vừa nhanh. Ăn xong dư giả thời giờ có thể lên thư viện tìm sách đọc.
Đang lúc Phượng định rẽ lối, thì chợt nhiên có ai đó nắm lấy tay nàng. Ai vậy? ai mà dám sỗ sàng như vậy? Phượng trong lớp nổi tiếng là nghiêm không đùa giỡn một cách vô thức. Và Phượng quay lại định trừng mắt. Nhưng Phượng giật mình. Người đứng trước mặt nàng không ai khác hơn là Bội Quân.
Cái ánh mắt của Quân vẫn sâu thẳm. Quân nói:
- Tôi tưởng là Phượng sẽ ngồi miết trong ấy không ra chứ?
Phượng lúng túng, không hiểu sao đứng trước mặt Quân lúc nào Phượng cũng không tự nhiên.
- À. Tôi ra trễ... bởi vì tôi mắc bận sắp xếp lại tập vở... Anh đến đây định tìm Bội Hoàng à?
- Không. - Bội Quân chăm chú nhìn Phượng – Hoàng nó đã đi với Lê Văn rồi. Tôi đến đây là vì cô.
- Vì tôi? - Phượng giật mình – Có chuyện gì à?
- Cũng không. Nhưng có phải là Phượng định đi ăn cơm trưa không? Chúng ta cùng đi nhé?
Phượng do dự. Đi ăn cơm chung thì cũng không có gì quan trọng, từ chối hơi quá đáng, thiếu gì người rủ nhau đi, chẳng ai để ý chuyện đó đâu, thế là Phượng gật đầu.
- Thôi được... Nhưng mà tôi ăn ở câu lạc bộ sinh viên đấy.
Quân gật đầu.
- Tôi cũng thường ăn ở đấy.
Họ sóng đôi nhau đi về phía câu lạc bộ sinh viên. Phượng cố làm ra vẻ tự nhiên, không để cho Quân thấy sự hồi hộp của mình. Mà sao phải hồi hộp? Phượng tự hỏi mà không làm sao giải thích được.
Họ tìm được một bàn trống, và mạnh ai gọi khẩu phần của người ấy. Quân lên tiếng:
- Hôm trước Phượng hứa là thỉnh thoảng sẽ ghé qua Vườn Lê. Sau lâu quá không thấy Phượng đến?
- Bài vở bận quá... Vả lại tôi còn nhiều việc ở nhà, tôi còn phải kèm một thằng em mới học lớp mười một, nên không có thời gian.
Quân cười:
- Chỉ có mình Phượng bài vở bận thôi sao? Còn Bội Hoàng và Lê Văn sao họ lại có vẻ rảnh rỗi nhởn nhơ như vậy?
Phượng đỏ mặt:
- Cái đó thì... đúng rồi... Bài vở chính khóa của nhà trường thì cũng không nặng lắm, nhưng mà nếu mình tìm hiểu tra cứu thêm sách vở thì rõ ràng là không dư dả thời gian. Ngoài ra còn hoàn cảnh gia đình khác nhau.
Quân gật đầu:
- Hèn gì Bội Hoàng nói Phượng là học sinh giỏi của cả lớp.
Phượng khiêm tốn:
- Đó chẳng qua là vì may mắn thôi...
Thức ăn đã mang lên. Cả hai tạm ngưng câu chuyện, đợi hầu bàn bỏ đi xong, Quân nói:
- Phượng biết không, mùa này quýt đã chín đỏ sau vườn nhà tôi.
Phượng yên lặng, Phượng biết Quân nói câu đó với ý nghĩa gì. Quân thấy Phượng ngồi yên, tiếp:
- Chiều thứ bảy Phượng lên "Vườn Lê" nhé?
Phượng ngập ngừng:
- Nếu có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ đến.
- Vậy thì tôi sẽ đón Phượng nơi trạm xe buýt.
Phượng bối rối, bởi vì Quân nói vậy có nghĩa là Quân đã nghĩ là Phượng không từ chối. Và như vậy không đến không được. À mà đến cũng có sao đâu? Coi quýt chín sẵn dịp xem thử tình trạng giữa Bội Hoàng và Lê Văn đã đến đâu rồi.
Phượng gật đầu:
- Thôi được, khoảng ba giờ tôi sẽ đến đấy.
Quân cười, nụ cười làm cho khuôn mặt rạng rỡ một chút.
- Tôi biết là thế nào Phượng cũng đồng ý mà. Tôi hiểu Phượng đúng không?
Quân nói gì vậy? Hiểu Phượng? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Phượng chỉ cười và cúi xuống đất bắt đầu ăn. Hôm ấy mì nấu hơi lạt. Phượng mới nuốt hai miếng đã không ưng ý. Nàng ngẩng lên định tìm nước chấm thì bắt gặp ánh mắt của Quân. Anh chàng sao chưa ăn. Sao lại nhìn chằm chằm như vậy? Cái nhìn làm cả người Phượng nóng ran. Quân như hiểu ý.
- Tìm nước chấm phải không?
Quân hỏi rồi với tay lấy chai nước tương đưa cho Phượng.
- Cám ơn!
Phượng nói và tiếp tục ăn. Bữa ăn đó Phượng ăn không tự nhiên tí nào. Sau đó Phượng định trả tiền xong sẽ đi về lớp, nhưng Quân lại hỏi:
- Không lên thư viện đọc báo ư?
- Thôi không... Hôm nay có mấy bài tập chưa làm xong.
Phượng nói và không dám nhìn Quân. Quân đứng dậy không nói gì, chàng đặt tờ giấy bạc lên bàn, trả cả phần ăn cho Phượng rồi bước đi. Phượng đi theo sau.
Thật ra thì Phượng không thích bất cứ ai trả tiền cho mình. Cái số tiền đó tuy nhỏ, nhưng nó làm sao đấy. Nó khiến cho người ta có cảm giác như mang nợ, rồi phải tìm cách trả lại. Phượng nhìn Quân nói:
- Cám ơn anh đã trả tiền mì cho tôi.
Quân lắc đầu, rồi đột ngột dừng chân lại trước cửa giảng đường.
- Hình như cô hơi sợ tôi, phải không?
- Làm gì có chuyện đó. - Phượng vội vã nói – Ai bảo anh như vậy?
Quân cười nhẹ:
- Chính cô đã từng thú nhận chuyện đó, cô quên rồi sao?
- Tôi... Vâng có lẽ tôi hơi ngại anh một chút.
Phượng gật đầu.
- Tại sao vậy?
- Tôi không giải thích được, có thể đó là một cảm giác vô thức. – Trúc Phượng lắc đầu nói – Cũng có thể vì con người anh ít nói, anh lầm lầm lì lì, mà cũng có thể là vì anh... là anh của Bội Hoàng nữa.
Bội Quân suy nghĩ, rồi như hiểu ra, gật đầu. Họ tiếp tục bước nhưng chẳng ai nói với ai lời gì nữa cả. Khi đến trước tháp chuông của trường đại học, Phượng dừng lại, phá tan cái yên lặng.
- Đã đến rồi, tôi vào lớp đây.
- Vâng!
Bội Quân mới như sực nhớ ra.
- Vậy là chia tay nhé. Cám ơn Phượng đã ăn trưa với tôi.
- Chẳng dám, chào anh!
- Chào cô.
Rồi Quân quay đi, nhưng đi được mấy bước Quân lại quay lại nói:
Lời của Quân làm Phượng bối rối, nhưng chẳng lâu, vì Quân đã đi luôn rồi.
Phượng lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều. Tại sao Quân muốn Phượng hiểu Quân nhiều hơn. Anh chàng nói vậy với ý nghĩa gì? Phượng không hề có ý kết thân với Quân cơ mà? Không phải vì Quân là người xấu. Con người của Quân thanh cao. Gia thế tốt, lại đẹp trai là đối tượng cho biết bao cô gái mơ tưởng. Nhưng mà... Phượng không có trong số các cô đó. Bởi vì với Phượng mọi thứ đều gần như lý tưởng, kể cả tình yêu. Mà tình yêu thì phải là một sự hòa đồng hòa hợp đến từ hai phía.
Phượng nghĩ ngợi, và khi nhìn lên, Phượng trông thấy Bội Hoàng và Lê Văn từ xa đi lại, hai người tay trong tay, khuôn mặt rạng rỡ. Phượng chợt giật mình... không lẽ... ta...
Và Phượng vội vã quay đi. Phải lánh ngay trước khi họ thấy. Phượng thấy mình hành động một cách kỳ cục. Vì Hoàng và Lê Văn đều là bạn cơ mà.
Phượng chạy vội vào giảng đường mặt tái ngắt. May là bấy giờ trong giảng đường chẳng có bao nhiêu người, cũng chẳng ai chú ý đến nàng. Phượng vội vàng về chỗ, lật quyển sách ra, giả vờ như đang chú tâm làm bài. Quyển vở mở trước mặt... mà chẳng có một chữ nào lọt được vào đầu Phượng... Những con chữ như những con mắt đen nhìn nàng... Ánh mắt của ai?