Thời An đứng trước gương quần áo gần một tiếng đồng hồ, cô gần như trợn mắt há hốc mồm nhìn mình trong gương. Nếu không phải có sự xuất hiện của Lục Thời Gia đang hai mươi mấy tuổi ở đây thì cô thật sự nghi ngờ rằng mình đã xuyên không về hơn mười năm trước.
“Anh trai…” Gương mặt bé gái nhỏ tròn tròn, hai mắt nho nhỏ mờ mịt, giọng nói bé xíu ngọt ngào như sữa, cô nhìn Lục Thời Gia chớp chớp mắt, vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra, ” Em… em bị làm sao vậy ạ..”
Từ khi học cấp ba, Thời An chưa bao giờ gọi Lục Thời Gia là “anh trai” nữa, mà cô luôn gọi cả họ lẫn tên của hắn, càn quấy cực độ, hiện tại bỗng dưng nghe được xưng hô quen thuộc ấy, trong lòng Lục Thời Gia chợt sinh ra cảm giác cảm động.
Hắn bế cô bé nho nhỏ lên, hôn lên trán cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Bánh ngọt nhỏ đừng sợ, có anh trai ở đây.”
Thời An cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, cô choàng cánh tay nhỏ bé qua cổ Lục Thời Gia, đầu nhỏ dựa vào vai hắn, cuối cùng bật khóc thật lớn.
Lục Thời Gia kiên nhẫn dỗ dành, ở phương diện này được Thời An mài dũa thành cực kỳ giỏi, chỉ cần cô liếc mắt qua một cái hắn đã biết phải nói những gì.
Bây giờ đây, chỉ cần vỗ vỗ lưng cô, đợi cho đến khi cô khóc xong là ổn.
“Anh ơi, em có phải bị bệnh hay không huhu …” Người nào đó vẫn tiếp tục khóc.
Lục Thời Gia: “Không sao hết, anh trai dẫn em đi gặp bác sĩ.”
“Em không muốn!” Người nào đó nhẹ giọng nức nở.
Lục Thời Gia: “Được, vậy chúng ta không đi.”
“Anh ơi, em sợ.” Thời An khóc đến thở không ra hơi, bắt đầu nấc lên, nước mắt lưng tròng nũng nịu với Lục Thời Gia.
Lục Thời Gia giúp cô lau đi giọt lệ trên mắt, lòng mềm đến rối tinh rối mù, mong muốn cô nhỏ thêm một chút nữa, để hắn có thể cất giấu vào trong túi của mình, không để cho ai dòm ngó đến, “Đừng sợ, anh trai sẽ luôn ở bên em.”
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ an ủi cô gái nhỏ, cuối cùng cô cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã thu nhỏ lại, giọng nói bé xíu ngọt ngào như kẹo trái cây vang lên: “Anh trai, em bây giờ bao nhiêu tuổi vậy?”.
Lục Thời Gia nhếch khóe miệng ngậm cười, lấy tay so chiều dài cả người của cô, trả lời: “Chắc là khoảng bốn tuổi.”
Thời An ngạc nhiên ôi một tiếng, nói: “Hóa ra lúc 4 tuổi em lùn như thế này!”
Không khác gì với quả bí đao, cố gắng lắm mới ngang tới đùi của Lục Thời Gia.
Thấy cuối cùng cô cũng có tâm trạng quan tâm đến những chuyện vụn vặt này, Lục Thời Gia lúc này mới yên lòng, Tống Dương đầu dây bên kia gọi đến, cẩn thận nhắc nhở với hắn chiều nay có một cuộc họp.
Lục Thời Gia không quan tâm lắm, trả lời: “Chuyển qua hội nghị trực tuyến, bắt đầu từ 2 giờ chiều, lịch trình hai ngày sắp tới dời lại luôn cho tôi.”
Tống Dương nghe vậy cũng không có phản ứng gì, ai cũng biết phong cách làm việc của Lục Thời Gia ngang với tham công tiếc việc*, hiếm khi có lần như hôm nay, Tống Dương đoán chắc chắn là do Thời An gặp chuyện gì đó, nếu không thì còn có ai có thể khiến cho Lục tổng của bọn họ dời việc đi?
*tham công tiếc việc: là một cụm từ chỉ một người làm việc rất chăm chỉ. Họ luôn cảm thấy không thể hoặc rất khó khăn trong vấn đề buộc phải dừng toàn bộ công việc, hay nói cách khác là hy sinh công việc hiện tại cho những giá trị khác.
*đôi mắt hắc bạch phân minh có nghĩa là lòng đen của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.
Đặt điện thoại xuống, bé con nhỏ bé trong lòng ngực chớp đôi mắt hắc bạch phân minh*, vẻ mặt vô tội hỏi: “Anh hai, có phải là em làm chậm trễ công việc của anh không?”
Lục Thời Gia sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, trả lời: “Không sao, Bánh ngọt nhỏ của chúng ta mới là quan trọng nhất.”
Thời An bĩu môi, “Đừng gọi em là Bánh ngọt nhỏ.”
“Tại sao?” Lục Thời Gia vô thức dùng giọng điệu dỗ dành một đứa trẻ mà nói với cô.
Thời An đúng lý hợp tình trả lời: “Em đã mười bảy tuổi rồi, lại còn bị gọi bằng cái biệt danh Bánh ngọt nhỏ kì cục đó nữa thì sẽ bị người ta chê cười mất!”
Lục Thời Gia liếc mắt nhìn bé con chân tay ngắn ngủn trước mặt mình một cái, trầm thấp cười ra tiếng, cười đến mức khiến cho Thời An bé nhỏ tức giận mới chuyển sang chủ đề khác, “Buổi chiều chờ anh họp xong rồi dẫn em đi mua quần áo nhé?”
Thời An lúc này mới nhận ra cách ăn mặc của mình không phù hợp, nếp váy nhăn dúm bị kéo lê trên mặt đất, đường viền cổ áo cũng mềm oặt rũ xuống.
“Được!” Không có cô gái nào không thích mua quần áo, huống chi Thời An còn đặc biệt yêu thích việc mua sắm này, lời đề nghị này đối với cô vô cùng tuyệt vời.
Lục Thời Gia vào thư phòng dùng máy tính bắt đầu hội nghị trực tuyến, vừa mới bắt đầu được nửa tiếng, hắn mơ hồ nghe thấy trong phòng khách có một mớ âm thanh hỗn độn.
Lúc đầu hắn cũng không lo lắng, dù có biến nhỏ thì Thời An vẫn là một cô gái có tâm hồn mười bảy tuổi, chỉ cần cô vẫn ở nhà thì sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.
Nhưng sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, Lục Thời Gia không thể yên tâm được, nói xong với mọi người một câu thì nhanh chóng đứng lên rời khỏi thư phòng.
Thì ra là Thời An muốn ăn kem trong tủ lạnh, nhưng lúc này cô lại quá thấp để với tới nó nên cô phải tốn rất nhiều sức để di chuyển ghế, rồi cố gắng leo lên bằng đôi chân ngắn ngủi của mình.
Nếu là người khác thì sẽ cảm thấy vừa hài hước lại dễ thương.
Nhưng Lục Thời Gia lại cau mày, chỉ lo cô sẽ bị ngã, hắn bước nhanh hai bước bế cô lên không trung, bốn mắt đối diện nhìn nhau, hắn bất đắc dĩ hỏi: “Bé cưng, em đang làm gì? “
Đôi chân ngắn của Thời An đá lên giữa không trung, “Em muốn ăn kem!”
“Không được.” Lục Thời Gia đặt cô xuống mặt đất, ngồi xổm xuống nhìn cô, dỗ dành: “Em vừa ăn cơm trưa xong, không thể ăn đồ lạnh được.”
Vì chuyện này mà Thời An tức giận với Lục Thiếu Du cả buổi chiều, vừa mua quần áo xong lập tức trở mặt, cái miệng nhỏ còn vểnh lên bực bội.
Buổi tối khi đi ngủ còn chui vào trong chăn tức giận thở hổn hển, quay lưng lại với Lục Thời Gia.
Lục Thời Gia cảm thấy buồn cười, trông cô bây giờ giống như khi còn nhỏ vậy, bé con nho nhỏ không biết vì chuyện gì mà tự dưng nổi giận, có thể vì chuyện vặt vãnh mà không để ý hắn mấy ngày liền.
Nhưng dù như vậy hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy bực bội mà ngược lại còn cảm thấy cô rất dễ thương.
Suy cho cùng cũng là đứa bé do chính mình nuôi nấng, dù có ra sao cũng hết mực cưng chiều.
Hắn xoa xoa tóc cô, thì thầm: “Ngoan ngoãn ngủ đi, anh trai về phòng.”
Người bé nhỏ nào đó buồn bực ừ một tiếng.
Kim đồng hồ chỉ 21 giờ, Lục Thời Gia từ trong phòng tắm đi ra, nửa thân trên trần trụi, có thể nhìn rõ cơ bắp thon chắc của hắn, giọt nước từ cổ chảy xuống trượt qua núm vú lướt xuống vòng eo cường tráng, để lại trên đó một giọt nước, phần thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bên trong chưa kịp mặc quần lót vào, cây hàng chưa cương cứng nhưng vẫn to lớn, lặng lẽ treo lủng lẳng giữa hai chân hắn.
Vừa dùng khăn khô lau mái tóc vẫn còn ướt, vừa cầm điện thoại lên đọc văn bản công việc mà Tống Dương gửi cho mình, khi Lục Thiếu Du đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại thì từ ngoài cửa bỗng có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào, chui vào trong lòng hắn.
Là Thời An, chính xác mà nói, là Thời An mười bảy tuổi.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, hai mắt long lanh, hưng phấn nói: “Lục Thời Gia, em biến trở lại rồi!”
Lục Thời Gia lấy lại tinh thần, sờ lên đỉnh đầu của cô, để cô ngồi trên đùi mình, kiên nhẫn nghe cô ríu rít nói chuyện.
Mãi đến nửa giờ sau, Lục Thời Gia mới nhận ra tư thế của bọn họ mờ ám đến mức nào.
Thời An đột nhiên biến trở về, kinh ngạc vui mừng mà vội vàng mặc váy chạy đến, còn Lục Thời Gia thì không có gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Giờ đây, bộ ngực sữa của thiếu nữ cách một lớp vải mỏng dán chặt vào ngực hắn, xúc cảm mềm mại đến đáng sợ. Lục Thời Gia thậm chí còn có thể cảm nhận được núm vú hơi cứng của cô đang cọ xát trên người mình, cả người cô như không xương mà dừa vào trên người hắn.
Mùi hương thuộc về Thời An phả vào mặt.
Lục Thời Gia nhất thời lúng túng, “Bé cưng, em về phòng ngủ đi, được không?”
“Nhưng mà …” Cô gái nhỏ lại làm nũng, “Lục Thời Gia, hôm nay em lại ngủ với anh, được không ạ?”
Lục Thời Gia giải thích với cô, “Em bây giờ đã lớn rồi…”
Thời An không vui nói, “Nhưng hôm qua em cũng ngủ với anh mà.”
“Được rồi…” Lục Thời Gia bất đắc dĩ đồng ý.
Cô không biết được, đối với hắn mà nói, việc ngủ chung giường với cô là một loại tra tấn cỡ nào.
Ngọn đèn ngủ cuối giường lặng lẽ tỏa ánh sáng vàng mờ ảo, tấm rèm cao ở cửa sổ sát đất vẫn chưa đóng lại, đuôi rèm nhẹ nhàng bay bổng theo làn gió đêm thổi qua, mọi thứ thật yên tĩnh và thanh bình.
Trên chiếc giường lớn rộng rãi, cô gái nhỏ mà hắn yêu thương đang ôm lấy eo hắn, vui vẻ kể cho hắn nghe cô giáo trong trường phiền phức như thế nào.
Lục Thời Gia nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng trả lời từng câu của cô.
Giống như đã làm bạn với cô vô số đêm.
Kim đồng hồ chỉ 11 giờ. Thời An vẫn chưa có ý định đi ngủ, hết lần này đến lần khác quay sang nói chuyện, mưu đồ phá cho Lục Thời An không chợp mắt được.
Bị cô làm phiền đến không ngủ được, Lục Thời Gia ôm người vào lòng, hôn lên mặt cô, môi dán vào vành tai cô dỗ, “Anh trai đếm cừu cho em nghe.”
Thời An ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp cố ý vang lên bên tai cô, luồng khí ấm áp xâm nhập vào tai cô, như lông vũ lướt qua tim Thời An, ngứa ngáy lại thoải mái.
Cô chịu đựng cảm giác khó nhịn này, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ.
Không ai biết cô yêu “anh trai” của mình đến nhường nào.
Lúc nhỏ chưa biết đến tình yêu, chỉ cảm thấy được hắn nuông chiều như vậy rất hạnh phúc, nhưng khi thấy nữ diễn viên trên báo khoác tay hắn, cô chợt hiểu ra mình có một ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đối với anh trai của mình.
Vì thế, cô không bao giờ muốn gọi hắn là anh trai nữa, cô không bao giờ muốn mình và hắn là quan hệ anh em ruột thịt.
Mặc dù biết người phụ nữ kia và hắn không liên quan gì đến nhau nhưng cô vẫn tức giận.
Cố tình tắm nước lạnh để bị bệnh, buộc hắn phải bỏ mặc các nữ diễn viên trong bữa tiệc để về với cô.
Cố tình vô ý nói bản thân ghét nữ diễn viên kia đến mức nào, khiến cho hắn không bao giờ muốn tiếp xúc thân thể với cô ta nữa.
Rõ ràng nói sẽ đón cô tan học nhưng lại lỡ hẹn, vậy cô sẽ đi trêu chọc những người đàn ông khác cho hắn xem.
Cố ý uống say để được ngủ với hắn.
Cố ý dùng nơi đó để… cọ xát lên đùi hắn.
Rõ ràng, rõ ràng hắn cũng có phản ứng, nhưng tại sao lại không muốn cô?
Đêm nay cũng vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Em Nghe Thấy Được 2. [Vong Tiện] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim 3. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi 4. Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? =====================================
Tại sao hắn lại không hiểu, cô muốn hôn hắn đến nhường nào.
Đếm đến con cừu thứ năm mươi, Thời An không buồn ngủ mà ngược lại còn tỉnh táo, cô đột nhiên chịu không nổi ngứa ngáy trong lòng, môi vươn lại gần, hôn lên hầu kết của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, để lại một vệt nước.
Lục Thời Gia sững người.
“Bé cưng…”
“Dạ?”
“Đừng quậy nữa, ngoan ngoãn ngủ đi được không?”
Thời An ưỡn người lên, đối diện với ánh mắt của hắn, nhìn sự cưng chiều sâu đậm dưới mắt hắn, nũng nịu nói, “Anh trai, anh hôn em một cái em sẽ đi ngủ.”
Trong đêm tối, khuôn mặt Lục Thời Gia vẫn đẹp trai không thôi, đôi môi hắn hơi nhếch lên, giọng điệu bất đắc dĩ lại vui vẻ, “Hôn một cái sẽ đi ngủ?”
“Đúng!”
Ngay sau đó, Lục Thời Gia nhẹ nhàng hôn lên giữa lông mày của cô.
Thời An sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Cái này không tính!”
Lục Thời Gia bật cười: “Sao lại không tính, em không phải muốn hôn ” một cái ” sao?”
“Lục Thời Gia!” Thời An tức muốn hộc máu.
“Được rồi.” Lục Thời Gia dùng ngón tay cái mập mờ vuốt ve khóe môi của cô, dịu dàng vỗ về.
Đột nhiên, hắn trở mình xoay người Thời An lại, hai cánh tay chống bên vành tai cô, đè cả người cô xuống dưới thân mình.
Thời An giật mình, vô thức nhắm mắt lại.
Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn.
” Bây giờ mới biết sợ sao? Nhưng cũng muộn rồi.”
Kết quả là, một nụ hôn như thủy triều ập đến.
Lục Thời Gia bắt lấy đôi môi non mềm của Thời An ngậm vào trong miệng dịu dàng liếm mút, nghe thấy cô gái nhỏ dưới thân phát ra tiếng kêu xấu hổ thì càng thêm khó nhịn, không nhịn được dùng đầu lưỡi cạy hàm răng đang đóng thật chặt của cô ra, câu lấy cái lưỡi nhỏ bé ấy vào miệng mình.
Dường như ăn thế nào cũng không đủ, dịu dàng kiên nhẫn từng chút từng chút liếm láp, cuốn lấy nước bọt trong miệng cô vào miệng mình.
Thơm như vậy, ngon ngọt như vậy.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng môi lưỡi quấn lấy nhau càng thêm rõ ràng, nhớp nháp, gợi tình, làm rung động trái tim của cả hai người.
Thời An dùng hai tay nắm chặt bộ đồ ngủ trước ngực Lục Thời Gia, bị động đón nhận nụ hôn thân mật này, cảm nhận được sự nhiệt tình tràn đầy của hắn.
Mười phút sau, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang nghẹn đến đỏ bừng của Thời An, lúc này Lục Thời Gia mới buông môi lưỡi của cô ra, vừa rời đi, nước miếng nơi khóe môi hai người kéo thành một chỉ sợi bạc trong suốt, dần dần dài ra khi hai người tách ra, cuối cùng nhỏ giọt xuống.
Ánh mắt Thời An vẫn còn mơ màng, hai tay ôm chặt lấy cổ Lục Thời Gia.
Lục Thời Gia đưa tay lau nước miếng trên khóe môi cô, trong mắt hiện lên ý cười, giọng nói khàn khàn tràn đầy trêu ghẹo, “Vẫn ôm chặt cổ anh, không nỡ để anh đi sao, hả?”
Âm cuối của câu hỏi còn cố tình tăng cao, gợi cảm vô cùng.
Trái tim Thời An kịch liệt run lên, ánh mắt cô sáng lên, xinh đẹp mê hoặc lòng người, “Anh trai, em còn muốn…”
Cơ thể Lục Thời Gia nhẹ nhàng đè lên người Thời An, cách bộ ngực sữa mềm mại của cô, hắn có thể cảm nhận được nhịp tim ấy đập mãnh liệt như thế nào, đã biết ý nhưng vẫn cố ý hỏi lại: “Muốn cái gì?”
“Muốn hôn hôn.”
Môi lưỡi Lục Thời Gia quanh quẩn bên tai Thời An, hết lần này tới lần khác không ngừng liếm mút, hắn khẽ nói, “Bé yêu, em thật là không biết xấu hổ.”
Hắn lại khàn giọng nói tiếp, “Em có biết hậu quả của việc ở trên giường đòi hôn người đàn ông là như thế nào không?”