Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương thật sự không chịu đựng nổi cũng cầu xin tha thứ không dám nữa.
Hắn nhịn xuống dục vọng,dừng động tác.
Nhìn tiểu nữ nhân ở trên giường mềm oặt,khóc mặt đầy nước mắt,hắn đi đến bên cạnh tai cô,cắn nhẹ vành tai tinh xảo trắng nõn của cô,thấp giọng cảnh báo nói “Nhớ kĩ mỗi câu tôi nói,lần. Sau nếu biết rõ lại cố phạm,tôi sẽ khiến cô nửa tháng không xuống giường được”.
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế cả người một trận run run.
Mộ Lăng Khiêm nhìn tới dấu hôn trên người Ôn Hướng Dương bị chính mình lăn lộn ra,liếc mắt nhìn một cái,xoay người xuống giường,liền đi vào phòng tắm.
Ôn Hướng Dương không còn có bất kì tâm tư gì thưởng thức dáng người Mộ Lăng Khiêm,cả người cô đều đau,người nam nhân này ở trên giường quá hung tàn cuồng dã,người bình thường. Căn bản bị hắn lăn lộn kinh sợ không dậy nổi.
Ôn Hướng Dương trở lại phòng mình,chịu đựng khó chịu trên người,tắm rửa sạch một lần,bò lên giường,đem chính mình cuộn tròn thành một tư thế an toàn nhất.
Hai mươi vạn này quả nhiên không dễ kiếm như vậy.
Cô cũng không biết,hôm nay cô bị Mộ Lăng Khiêm trừng phạt không biết là bởi vì chuyện gì?
Ôn Hướng Dương sinh bệnh.Đêm đó liền phát sốt.
Cô rất khó chịu,cả người như con cá bị nướng.
Cô thực khát,nhưng trong phòng không có nước,cô giãy dụa bò lên,cả người đầu óc mơ mơ màng màng,cố chống đỡ mở to mắt đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra khỏi phòng,vuốt cái giá cùng bình hoa bên người lần theo hướng cầu thang đi xuống lầu.
Ai ngờ thân thể không có chút sức lực,chân mềm nhũn,kéo vội cả cái giá cùng bình hoa xuống đất.
Trọng tâm cô không vững bị ngã xuống đất,bình hoa vì thế cũng bị nghiêng đổ ập phát ra một đạo âm thanh thuý.
Lúc này khoảng cách Ôn Hướng Dương cách phòng Mộ Lăng Khiêm chỉ có mười lăm mét.Mộ Lăng Khiêm nghe được động tĩnh bên ngoài,còn tưởng rằng Ôn Hướng Dương lại cái kỉnh,hắn lạnh mặt mở cửa phòng ra,một màn trước mắt khiến cho đồng tử hắn co lại một nửa,hướng Ôn Hướng Dương đi tới.
Cái đồ ngủ ngốc này,rốt cuộc đang làm cái gì?Ôn Hướng Dương đầu tóc hỗn độn,đáng thương ngay vào giá sách bên cạnh,đôi mắt khép hở,cái miệng bẹp bẹp,giá sách dày nặng không nghiêng không lệch tất cả đều đè lên thân thể nhỏ xinh của cô.
Mộ Lăng Khiêm đẩy cái giá ra,đem Ôn Hướng Dương ôm lên,vừa đụng tới người trong lồng ngực,hắn lập tức nhíu mày.
Hắn duỗi tay sờ thử trán cô,tại sao lại nóng như thế?
“Nước…”Ôn Hướng Dương rất khát.
Đôi mắt cô không mở ra được chỉ có thể dùng đôi tay mềm như bông bắt vội đồ vật xung quanh mình,tưởng như được uống nước.
Mộ Lăng Khiêm bị Ôn Hướng Dương vuốt mặt,hắn híp mắt nhìn nữ nhân này,duỗi tay bắt lấy đôi tay đang làm loạn của cô,ghét bỏ nói “Tôi như thế nào lại dưỡng ra được loại nữ nhân ngu xuẩn như cô?”
Hắn ôm Ôn Hướng Dương đem trở về phòng,rót nước,uy cô uống,nhưng người đang sốt cao,uống được một nửa,nửa còn lại theo khoé miệng chảy xuống.
Mộ Lăng Khiêm xem nhíu mày,đem nước tự mình uống rồi dán vào môi cô uy xuống.
Hô hấp giao triền,không còn có ái muội hay phẫn nộ như vừa mới rồi,trong mắt hắn chỉ còn có lo lắng,trong phòng thập phần yên tĩnh,chỉ có thể nghe từng tiếng âm thanh nuốt xuống,tiểu nữ nhân trong ngực cũng dần an ổn,chỉ là cơ thể vẫn nóng như cũ.
Mộ Lăng Khiêm phóng nhẹ động tác buông tiểu nữ nhân trong lồng ngực xuống,cầm điện thoại gọi gấp cho Hoa Úc.
Hạn cho hắn trong vòng hai mươi phút phải tới!
Khuôn mặt Ôn Hướng Dương đỏ bừng như thiêu,loã lồ trên da thịt còn có dấu hôn rõ ràng,cả người yếu ớt như hài tử mới sinh.
Trườm đá tầm 5 phút nhưng nhiệt độ vẫn như cũ không có giảm xuống
Mộ Lăng khiêm lại lần nữa cầm lấy đi động,gọi cấp cho Hoa Úc,uy hiếp nói “Tôi cho cậu mười phút,nếu cậu không đến kịp,thì đời này cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cất điện thoại,Mộ Lăng Khiêm ngồi xuống bên cạnh người Ôn Hướng Dương,lại xem xét nhiệt độ trên trán cô,tầm mắt cũng dừng trên khuôn mặt đỏ rực của Ôn Hướng Dương,so với lẫn đầu tiên gặp cô,cô gầy đi không ít,hay là hắn chưa cho cô ăn chưa cho cô uống,sao lại đem bộ dáng mình biến thành như thế này?