Thấm thoát Diệp Tâm đã về nước được gần một tuần, mọi thứ xung quanh cô vẫn diễn ra như bình thường trừ việc Lãnh Mục Hàn ngày nào cũng sai cô làm hết việc này đến việc khác dù là mấy việc vô cùng nhỏ. Chẳng hạn như:
Cô đang ngồi tám với Doãn Nghi ở phòng cô ấy tại tầng 3, anh gọi bảo cô có việc gấp, muốn cô lên giải quyết. Lên đến nơi, cô hỏi anh có việc gì, anh trả lời:
Lấy tập tài liệu kia lại đây cho tôi!
Mẹ kiếp, nó cách anh còn chưa đến 3m, vậy mà bắt người ta leo hơn 20 tầng lên đây chỉ để lấy nó, anh bị thần kinh à?
Còn vô số lần khác nữa, từ đó cô đã đúc kết ra một chân lí: não của Lãnh Mục Hàn chắc chắn có vấn đề!
Ngày hôm đó, Lãnh Mục Hàn muốn cô cùng anh tới gặp đối tác.
Vừa đến chỗ hẹn, tên giám đốc của công ti kia đã nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt hắn toát lên vẻ háo sắc, Lãnh Mục Hàn thấy vậy liền không hài lòng.
Cuộc nói chuyện ban đầu rất thuận lợi, tên kia hỏi cô:
Không biết Diệp tiểu thư đây đã có bạn trai chưa?
Hừm... Giám đốc Hứa, vấn đề này có vẻ không liên quan đến công việc chúng ta đang bàn. Anh lên tiếng trả lời
Tên họ Hứa có vẻ không vui, Diệp Tâm đưa tay véo anh một cái.
Lực tay của cô không nhỏ nhưng Lãnh Mục Hàn mặt không đổi sắc, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Được một lúc, điện thoại trong túi của cô rung lên, là tin nhắn của anh:
Cô nghĩ một cái cớ, đến khi tôi ra thì lập tức rời khỏi đó, vào trong xe đợi tôi.
Tại sao? Tôi không muốn người khác nghĩ mình bán nhân viên.
Cái tên này, coi như cũng biết suy nghĩ. Cô từ nãy giờ đối diện với ánh mắt của Hứa Trình Nam đã thấy vô cùng khó chịu rồi.
Khi anh quay lại, cô liền nói:
Thật ngại quá, xin phép Lãnh tổng và Hứa tổng, tôi có việc phải đi trước rồi.
Cô có việc gì quan trọng sao? Có cần tôi đưa đi không? Hứa Trình Nam quan tâm hỏi
Không có gì, tôi tự đi được, không dám phiền đến Hứa tổng đâu ạ.
Khi cô đã khuất sau cánh cửa, Hứa Trình Nam mới ngồi xuống vẻ thất vọng còn Lãnh Mục Hàn thì khá hài lòng.
Anh bảo cô ngồi trong xe đợi anh nhưng một người như cô sao có thể ngồi yên cho được.
Diệp Tâm xuống xe rồi đi đến một quán ăn ven đường gần đó, mùi thơm từ các xiên thịt nướng tỏa ra khiến cô thèm ăn.
Thường thì mấy tiểu thư con nhà giàu sẽ không ăn vỉa hè, nhưng cô thì khác, cô chỉ cần nhìn quanh một lượt là biết nó có sạch sẽ hay không, thậm chí những món ăn ở đây còn ngon hơn ở trong nhà hàng xa xỉ rất nhiều.
Hồi học cao trung, cô và Đường Mộc Nhiên cũng thường ăn ở quán vỉa hè.
Người bán hàng là một người phụ nữ với gương mặt phúc hậu, bà chọn cho cô một chỗ ngồi rồi lấy thịt nướng cho cô.
Vị ngon của thức ăn khiến cô chăm chú thưởng thức đến nỗi quên mất trời đất, tương dính ở miệng cũng không biết.
Một tờ giấy ăn được đưa đến trước mặt cô, giọng nói trầm ấm vang lên:
Lau miệng đi!
Ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói chuyện với mình, cô không ngờ tới người này lại xuất hiện ở đây.