Lãnh Mục Hàn sai người điều tra về tung tích của cô gái hôm qua đã qua đêm với mình, một lát sau thư kí anh bước vào, nói:
Lãnh tổng!
Nói đi. Anh lãnh đạm nói
Dạ thưa, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào về cô gái tối qua vào phòng anh hết.
Vừa nghe đến đây mi tâm anh khẽ nhíu lại, tỏ vẻ bất mãn. Thư kí Dương bên cạnh cũng vì thế mà trở nên phát run.
Hỏi lễ tân chưa? Còn camera ghi hình hình thì sao?
Dạ lễ tân nói không có ai đặt phòng bên cạnh phòng anh cả, camera đã bị xoá mất, tôi đã cho người khôi phục dữ liệu nhưng không thể. Xin lỗi anh!
Lãnh Mục Hàn nào biết, Diệp Tâm đã yêu cầu lễ tân giữ bí mật còn về phần camera, cô chính là một cao thủ chuyên ngành IT, việc xoá nó vĩnh viễn đối với cô chẳng khó gì.
Cô đã thành công tiêu hủy chứng cứ về việc hoan lạc của mình, không để lại chút dấu vết.
Lãnh Mục Hàn cho người lui ra ngoài, anh một mình trong phòng trầm ngâm suy nghĩ. Nhớ lại thân thể của cô gái tối qua nằm dưới anh rên rỉ, vòng eo nhỏ bé cùng với bờ môi quyến rũ khiến anh hết lần này đến lần khác lên đến đỉnh cao của sự thỏa mãn. Một cô gái tuyệt vời như vậy cuối cùng chỉ cho anh thấy được hình bông hoa trên lưng, anh biết tìm cô thế nào được chứ.
Tiếng điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, là thư kí Dương gọi tới.
Lãnh tổng, sự kiện tại Lãnh Diệp đã tới giờ rồi.
Tôi biết rồi.
Tại một nơi khác
Đường Mộc Nhiên trợn mắt há mồm khi vừa nghe Diệp Tâm thông báo mình sẽ ra nước ngoài, dự báo một trận cuồng phong sắp ập đến a~
WTF? Cậu sẽ ra nước ngoài, vậy ai chơi với mình, ai mua sắm cùng mình, ai... Ưm.. Âm thanh của cô to đến nỗi tất cả mọi người đều phải quay lại nhìn.
Diệp Tâm phải lấy tay bịt miệng cô lại nếu không sợ rằng cô sẽ làm kính quán cà phê này nứt ra mất.
Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu không thể nói nhỏ hơn được hay sao?
Vậy cậu nói xem tại sao đang yên đang lành lại đòi ra nước ngoài?
Diệp Tâm khẽ nhấp một ngụm cà phê, điềm tĩnh nói:
Mình và Mộ Tư Hàm chia tay rồi, mình muốn ra nước ngoài một thời gian, cũng là để trau dồi thêm kiến thức về kinh doanh.
Anh ta phản bội cậu đúng không? Ngay từ đầu mình đã biết loại người đó không có gì tốt mà. Vừa nói, Mộc Nhiên vừa đập bàn, lại một lần nữa bàn của cô trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Mộc Nhiên nhìn sang Diệp Tâm, thấy cô vẫn thản nhiên thì mới yên lòng.
Diệp Tử, để đại tỉ đây trút giận hộ cậu, cậu tuyệt đối đừng manh động, ảnh hưởng đến hình tượng. Mộc Nhiên thực không muốn chứng kiến cảnh Diệp Tâm xử lí Mộ Tư Hàm, nếu chuyện đó xảy ra thì chắc chắn mai hai cô lên trang nhất a~ Điều này chính là cực hình.
Mộ Tư Hàm nhìn thấy hai cô liền đi thẳng tới, ánh mắt hắn nhìn Diệp Tâm không dời.
Mộ Tư Hàm, anh còn dám tới tìm Diệp Tử hay sao? Mộc Nhiên vừa lườm vừa chua ngoa nói.
Tâm Tâm, anh biết hôm qua là mình không đúng nhưng anh hứa với em nhất định không có lần sau, xin em hãy tha thứ cho anh.
Lời nói của hắn nghe sao mà tha thiết thế, cộng cả khuôn mặt hối lối kia thực khiến người ta cảm động. Nếu không phải biết rõ bộ mặt của Mộ Tư Hàm, Mộc Nhiên thật không dám chắc mình sẽ thay hắn nói giúp với Diệp Tâm.
Vậy anh nói thử xem tại sao Diệp Tử phải tha thứ cho anh?
Vì chúng tôi còn yêu nhau. Hắn trả lời
Yêu nhau, vậy được, chân cô ấy bẩn rồi anh còn không mau lau đi.
Mộc Nhiên chỉ tiện nói bừa một câu như thế nhưng không ngờ hắn lại làm thật. Con người vì danh lợi mà có thể làm tất cả, Mộ Tư Hàm chính là một người như thế.
Đúng lúc hắn đụng vào chân Diệp Tâm, cô liền rụt chân lại. Đối với loại người này dù là bất cứ bộ phận nào trên người hắn chạm vào cô đều thấy rất bẩn.
Mộ Tư Hàm, anh cũng chỉ có thể hèn hạ được như vậy mà thôi.