Diệp Tâm theo Lãnh Mục Hàn lên phòng làm việc của anh ở tầng thứ 25. Hồi cô còn nhỏ từng đến đây một lần nhưng cách bài trí bây giờ rất khác lúc đó.
Căn phòng của anh rất rộng, gam màu chủ đạo là trắng đen, vừa tao nhã, vừa mang theo sự lạnh lùng, giống như tính cách của anh.
Cô tên gì? Anh lên tiếng hỏi phá vỡ sự im lặng giữa hai người
Diệp Tâm. Cô trả lời
Không ngờ một người có tranh mua sợi dây chuyền có giá cắt cổ với tôi lại là một nhân viên quèn.
Này này này, đang khinh tôi đấy à?
Diệp Tâm tức đến nỗi muốn phi ngay đến mà xé xác anh ra, đem đi chấm muối ớt ăn.
Kiềm chế, phải kiềm chế a~
Hôm qua là tôi mắt không thấy thái sơn, chọc nhầm Lãnh tổng, mong anh lượng thứ cho. Diệp Tâm nở một nụ cười phải gọi là vô cùng sáng lạng, khẽ cúi đầu tỏ vẻ hối lối.
Lãnh Mục Hàn thấy vậy nhếch môi cười thỏa mãn. Cô gái, tôi phải cho cô biết thế nào là đụng phải Lãnh Mục Hàn tôi!
Được rồi, tôi bỏ qua cho cô, mau đi thống kê hết tài liệu về tình hình của công ti trong vòng 5 năm qua mang tới phòng tôi, cho cô 2 tiếng! Anh bỏ lại một câu rồi đi vào phòng làm việc của mình, còn lại cô đứng đó ngơ nhác cố phân tích hết câu nói của nói của anh.
Lãnh Mục Hàn, anh thế này mà gọi là bỏ qua à? Rõ ràng là đang tìm cách hành hạ cô đây mà.
Diệp Tâm trong lòng khóc 1098 dòng dông, chửi rủa anh mấy nghìn câu.
Hàn mặt lạnh, anh là tên khốn kiếp!
Hàn mặt lạnh, anh lấy việc công trả thù tư!
Hàn mặt lạnh....
Hàn mặt lạnh....
Cô còn đứng đó là không hoàn thành kịp, lương tháng này đừng mong lấy. Anh từ bên trong nói vọng ra khi thấy cô vẫn đang đứng đó miệng lẩm bẩm, không dùng não anh cũng biết cô đang chửi anh.
Diệp Tâm giật mình nhanh chóng chạy đi làm việc, xem chừng cuộc sống của cô sau này không dễ dàng rồi.
Hai tiếng sau
Chạy đông chạy tây hỏi tìm tài liệu, cuối cùng Diệp Tâm cũng ôm được đống tài liệu cao ngất kệ nệ đi vào phòng anh.
Lãnh Mục Hàn đang xem hợp đồng cũng phải ngước lên nhìn. Cô gái này, hiệu suất làm việc cũng không tồi.
Lãnh tổng, tài liệu anh cần! Diệp Tâm đặt đống tài liệu xuống bàn để nó phát ra tiếng động rõ to, gằn từng chữ nói.
Được rồi, cô đi pha cà phê cho tôi đi! Anh thản nhiên nói
Cô nhìn anh với anh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, Lãnh Mục Hàn, anh ức hiếp người quá đáng!
Nhịn, nhất định phải nhịn. Nếu cô đã quyết định đi theo con đường này thì kiên nhẫn chính là yếu tố quan trọng nhất.
Cả ngày hôm ấy, cô bị anh sai hết từ việc này đến việc khác, khiến cô mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Chờ mãi cũng đến giờ tan làm, chưa bao giờ cô thấy yêu giây phút này như thế.
Ra khỏi công ti, Diệp Tâm lập tức gọi điện cho Đường Mộc Nhiên.
Mộc Mộc, cậu mau đến đón mình...
Diệp Tử, cậu vừa vận động trên giường xong đấy à? Giọng nói sao nghe mệt mỏi thế? Đầu dây bên kia trả lời
Làm tình cũng không mệt thế này, tên Hàn mặt lạnh hành hạ tớ sắp chết đây rồi.
Hàn mặt lạnh ư? Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, mang theo nhiệt độ nơi đó hạ xuống bằng không.
Lãnh Mục Hàn, sao anh ta lại ở đây?
Nội tâm cô gào thét mãnh liệt, Diệp Tâm, lần này mi thảm rồi!