Miêu Miêu chậm rãi đi đến, nghiêng người ôm lấy mặt tôi, ánh mắt điên cuồng mà đau thương: "Tô Tô, cậu biết không? Từ ngày cậu cứu mình, mình đã yêu cậu. Cậu giống như một tia sáng trong thế giới tối tăm của mình, là lý do duy nhất để mình tiếp tục sống... Mình yêu cậu lâu như vậy, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu, ở bên cậu, mình đã rất thỏa mãn rồi... Cậu vẫn biết, cậu vẫn biết như vậy phải không? Vậy nên cậu vẫn không chịu có bạn trai, là vì mình có phải không?"
Tôi cảm thấy cánh tay mình nổi đầy da gà, mở miệng nói: "Miêu Miêu, cậu đừng đùa nữa! Chúng ta là bạn tốt mà!" Tuy nói là chưa có người con trai nào lọt vào mắt tôi, nhưng cũng không thể nói là tôi thích con gái chứ!
"Dù cậu không thương mình, nhưng chỉ cần để mình ở bên cạnh cậu thì mình cũng vui rồi... thế nhưng..." Ánh mắt của Đồng Miêu Miêu bỗng trở nên cuồng loạn, chỉ tay vào người tôi, hét to: "Vì sao! Vì sao cậu lại ở bên cạnh người đàn ông khác!"
Tôi vô lực dựa vào ghế sofa, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, tay chân như bị lửa đốt, tôi khó khăn liếm đôi môi khô khốc: "Miêu Miêu, cậu tỉnh táo một chút đi, bây giờ cậu đang quá kích động, cậu tỉnh táo lại rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
Đồng Miêu Miêu cười quỷ dị: "Không, không cần nói gì cả, Tô Tô, mình sẽ giúp cậu hiểu, chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới có thể làm cho phụ nữ vui sướng nhất, qua đêm nay, cậu sẽ yêu mình."
Cô ấy vươn tay vuốt ve cổ tôi, ngón tay chạm vào cơ thể khô nóng lại dấy lên một chút cảm giác lành lạnh dễ chịu.
Trong lòng tôi đã hiểu rõ, nhưng vẫn không thể tin mà trừng mắt nhìn Đồng Miêu Miêu: "Cậu, cậu cho tớ uống cái gì vậy?"
"Vẫn không rõ sao?" Cô ấy cười đến vô cùng quyến rũ: "Nước thuốc, có thể giúp Tô Tô cậu ngoan ngoãn hưởng thụ sự sung sướng." Nói rồi lại cúi đầu, dùng đôi môi đỏ mọng hôn lên môi tôi.
Sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh, trời ạ, Đồng Miêu Miêu nhất định là điên rồi! Cô ấy là phụ nữ, tôi không yêu cô ấy, vậy mà cô ấy lại đối với tôi... Tôi dùng hết sức lực còn sót lại, cố gắng quay đầu đi, môi của Đồng Miêu Miêu chạm vào má tôi, cảm giác ướt át khiến lòng tôi trào dâng sự kháng cự mãnh liệt, dạ dày tôi quặn lại, một cảm giác chán ghét dâng lên khiến tôi nôn ra.
Tôi không muốn bị người bạn lâu năm cũng là phụ nữ ép buộc làm chuyện đó!
Làm sao bây giờ? Toàn thân tôi mềm nhũn, điện thoại ở trong túi quần phía sau, thế nhưng tôi chả còn sức để nhấn phím chứ nói chi là giơ tay cầm điện thoại nói chuyện. Tôi bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, khủng hoảng vì phẫn nộ, khủng hoảng vì bi thương, khủng hoảng vì chán ghét. Ai có thể tới ngăn lại tất cả những điều này giúp tôi?
Điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên. Trong lòng tôi mừng rỡ, là ai gọi tới? Tôi chỉ cần cố gắng nhấn nút trả lời là được rồi, là ai cũng được, chỉ cần tới cứu tôi!
Vui sướng rất nhanh liền biến thành thất vọng tràn trề, tôi phát hiện tác dụng của thuốc càng lúc càng mạnh, ngay cả một ngón tay mà tôi cũng không có sức để cử động!
Đồng Miêu Miêu lại bắt đầu cởi nút áo sơmi của tôi, tôi gần như là muốn khóc thét, nhưng vẫn cố nén sợ hãi khuyên cô ấy: "Miêu Miêu, đừng để tớ hận cậu!"
Đồng Miêu Miêu hơi ngừng một chút rồi lại dịu dàng nhìn tôi, tiếp tục động tác trong tay. "Tin mình đi, cậu sẽ thích cảm giác mà mình đem đến cho cậu!"
Điện thoại vẫn rung lên liên hồi, hy vọng gần trong gang tấc, thế nhưng tôi lại bất lực. Áo sơmi đã bị mở ra, lộ rõ áo ngực màu vàng nhạt, bàn tay của Đồng Miêu Miêu đặt trên bầu ngực mềm mại của tôi, giọng nói của tôi cũng run lên: "Dừng lại, dừng lại! Đồng Miêu Miêu! Cậu điên rồi! Tớ nhất định sẽ hận cậu!"
Đột nhiên "tút" một tiếng, điện thoại đã được kết nối, tôi và Đồng Miêu Miêu đều sững sờ, giọng nói mang theo ý cười của Nhiếp Duy Dương lập tức vang lên: "Mèo hoang nhỏ, tôi biết em sẽ cố ý không nhận điện thoại của tôi, vậy nên tôi đã cài chế độ tự bắt máy rồi, em..."
Đồng Miêu Miêu kịp thời phản ứng, vươn tay thò vào trong túi quần tôi, tôi dùng hết sức lực toàn thân, hét to: "Tìm Felix, cứu tôi!"
Điện thoại bị Đồng Miêu Miêu móc được, hung hăng ném vào trong góc tường, vỡ tan tành.
Đồng Miêu Miêu mang theo sắc mặt mê hoặc vuốt ve từ cổ đến bả vai của tôi: "Tô Tô, vì sao cậu không tin mình? Đến bên mình, mình thật sự sẽ làm cho cậu sung sướng!" Nói xong lại hung hăng cắn một ngụm lên vai tôi.
Tôi cắn răng nhịn đau, cố gắng kéo dài thời gian: "Miêu Miêu, cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Ánh mắt của Đồng Miêu Miêu như bị sương mù che phủ, nhẹ nhàng nói: "Mình nhớ rõ... Lúc đó cậu giống như kỵ sĩ, giống như thiên sứ, phong thái vô cùng xinh đẹp, giây phút đó mình đã yêu cậu..."
Tôi nói: "Vậy mà cậu lại đối xử với tớ như vậy sao? Cậu đừng nghĩ, Miêu Miêu, cậu đừng làm chuyện điên rồ!"
"Không, không phải chuyện điên rồ." Cô ấy lắc đầu, mang theo nụ cười tựa như mộng ảo, nhìn tôi, nói: "Là chuyện vui sướng, là chuyện có thể làm cho cậu yêu mình."
Cô ấy nghiêng người áp sát vào người tôi, vặn vẹo: "Cậu xem, như vậy sẽ khiến cậu rất thoải mái."
Thuốc dần dần phát huy tác dụng, toàn thân tôi như có lửa đốt, chỗ da thịt bị cô ấy tiếp xúc lại mang đến một cảm giác thoải mái, tôi không khỏi rên lên một tiếng, cố gắng cắn răng chống lại cảm giác này, cầu trời phù hộ Nhiếp Duy Dương nghe rõ tôi nói gì, phù hộ Felix mau tới đi, từ trước tới giờ tôi không phải là người có ý chí kiên định đâu!
Cửa sổ lớn sát đất đột nhiên vỡ toang, tiếng chuông cảnh báo vang lên chói tai, một bóng người xông vào từ bên ngoài cửa sổ, là Felix!