Hôm nay, quân báo Vân Châu tám trăm dặm khẩn cấp đưa vào kinh thành, thái tử mới dẫn quân đến Vân Châu đã không địch lại đợt tấn công mãnh liệt của bộ tộc A Sử, đã rút lui vào trong Gia Dục Quan, lần này đến báo chính là xin triều đình điều động quân đội chi viện.
Nước xa không cứu được lửa gần, hắn tự biết không kịp điều binh từ kinh thành, liền đề cập đến quân đội thuộc phong địa của Dự Vương, có thể tạm mượn dùng.
Vệ Nghị ngồi một mình trên cao đường, nhìn đám triều thần tranh luận không ngớt, trong lòng cười lạnh. Với bản lĩnh của thái tử, cho dù thua trận, cũng không đến nỗi bị người ta đánh lui vào trong Gia Dục Quan. Xem ra Dự Vương hiện đang đợi lệnh ở kinh thành, hắn tự biết ngôi vị Đông Cung không giữ được, lại đánh ra chủ ý điệu hổ ly sơn như vậy."
Việc này đương nhiên là không giải quyết được gì, nhưng Vệ Nghị trong lòng cũng biết, không thể kéo dài quá lâu, ông ta cần phải sớm quyết đoán. Dù sao bách tính Vân Châu cũng là con dân Đại Tề, nếu ông ta thật sự nhẫn tâm không gửi chi viện cho thái tử, tất nhiên sẽ mất lòng dân.
Vì thế sau buổi chầu, Vệ Nghị giữ riêng Tạ Quân lại, cố ý dò hỏi: "Tạ khanh nhìn nhận việc này thế nào?"
Tạ Quân suy nghĩ một hồi trong lòng: "Lần xuất chinh này là do thái tử tự cầu xin, phần lớn những người điện hạ mang theo cũng là thuộc hạ cũ của mình. Nghe nói ngay cả Lý Huyền cũng dẫn theo 500 người Huyết Minh vệ đi theo, như vậy xem ra là đã hạ quyết tâm rồi."
"Hạ quyết tâm gì?" Vệ Nghị nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cố gắng tìm ra chút sơ hở: "Nếu như trẫm không điều binh từ Dự Châu qua thì sao?"
Nghe bệ hạ nói vậy, Tạ Quân trong lòng đã có chừng mực, thành thật mà nói: "Thần tuy là quan văn, nhưng cũng đã đọc qua Tôn Tử binh pháp. Hôm nay xin mạo muội bàn về binh pháp trên giấy. Thần cho rằng đại quân Dự Châu không thể điều động, nếu không nhất định sẽ có đi mà không có về. Nghe nói doanh sĩ dưới trướng thái tử, mỗi ngày đều chém hơn ngàn đầu địch, sao giờ lại bại lui như vậy."
Lời nói đầy ẩn ý, đều như muốn ám chỉ Vệ Nghị.
"Nhưng nếu không cho mượn, sau này Gia Dục Quan bị phá, vó ngựa sắt của Đột Quyết sẽ hướng thẳng đến yếu huyệt, tâm mạch của Đại Tề." Vệ Nghị không nhìn thấu tâm tư của Tạ Quân, lại hỏi thêm một câu.
Tạ Quân chắp tay làm bộ vái lậy: "Thần ngu dốt, việc này bệ hạ nên bàn bạc với Binh Bộ."
Vệ Nghị cười: "Là trẫm hồ đồ, lại chỉ mải nói những chuyện này với khanh. Hôn sự của Tạ khanh chuẩn bị thế nào rồi? Nghe nói khanh vẫn chưa dọn đến phủ đệ mới trẫm ban cho, là vì sao vậy?"
"Thần cảm tạ ân ban của bệ hạ." Tạ Quânlại vái tạ: "Nơi đó là trang viên trước kia của sư phụ, mấy hôm nữa Trân Trân sẽ từ đó xuất giá. Nếu như..."
Nói đến đây, gương mặt vốn ít khi có cảm xúc của chàng đột nhiên ửng hồng, toàn thân cũng từ vẻ yếu ớt tái nhợt nhuốm chút sức sống, giọng nói trở nên ôn hòa: "Nếu như Trân Trân thích, sau khi cưới ở lâu dài hay không cũng là tùy nàng."
Vệ Nghị không để tâm nghe hắn kể lể tâm sự, nhưng rất hài lòng với thái độ của hắn đối với hôn sự này, cũng không giữ hắn lại nữa: "Thôi được rồi, Tạ khanh mau về nhà đi, đừng để tân nương sốt ruột đợi mà oán hận trong lòng."
"Bệ hạ, vẫn chưa thành thân, vẫn chưa phải là phu nhân của thần."
"Ừm, là trẫm lỡ lời rồi." Vệ Nghị nghe cũng thấy phiền, tùy tiện đáp hai tiếng liền đứng dậy bỏ đi.
Cùng với tiếng bước chân sột soạt, bên ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh va chạm nhẹ giữa chìa khóa và ổ khóa, Diêm Vũ quay đầu nhìn lại, là Tạ Quân tan triều về rồi.
Nửa tháng trước, ngay khi thân phận của nàng bị vạch trần đã bị Tạ Quân đưa ra khỏi cung.
Nàng không ngờ Tạ Quân mới vào kinh chưa đầy nửa năm, đã thay phụ thân sửa lại án rồi. Cái thanh danh này phụ thân thật sự muốn sao? Tấu thư báo thiên hạ này được viết nên bằng máu của Dương thượng thư vô tội, phụ thân thật sự sẽ vui mừng sao?
"Thái tử bại trận phải lui ở Vân Châu, hôm nay phát cấp báo cầu chi viện đến rồi."
Hôm nay dáng vẻ hắn có chút khí phách hăng hái, bước đến bên cạnh Diêm Vũ: "Ta biết trong lòng nàng nhớ nhung, mong nghĩ đến hắn, vốn định sớm về báo cho nàng biết, nhưng bệ hạ lại giữ ta lại, thương lượng có nên tiếp viện hay không."
Diêm Vũ lạnh lùng nhìn hắn: "Tạ Quân, ta và phụ thân đều không cần ngươi làm những điều này cho chúng ta. Ngươi định lúc nào thả ta đi?"
"Lão sư được sửa án, nàng được thoát khỏi chốn thâm cung, chẳng phải như vậy là tốt rồi sao?" Hắn lộ ra dáng vẻ thương yêu, là chân tình thực sự. "Trân Trân, hiện giờ trên đời này nàng chỉ còn mình ta là người nhà, nàng không ở cùng ta thì còn có thể đi đâu? Ngoan ngoãn một chút, đừng nói những lời ngốc nghếch nữa. Chỉ vài ngày nữa là chúng ta thành thân rồi, cũng phải lớn lên một chút rồi."
"Phụ thân ta đã chết rồi!! Hôn ước của chúng ta sớm đã coi như bỏ rồi!" Diêm Vũ chỉ cảm thấy dù nói thế nào hắn cũng không hiểu: "Ngươi hiện giờ ngày ngày nhốt ta trong căn phòng này không cho ra ngoài, thế thì khác gì giam cầm chứ?"
Tạ Quân cũng mờ mịt không hiểu, tiểu thư khuê các chẳng phải nên như vậy sao? Ở trong khuê các không gặp nam nhân bên ngoài, cho dù bắt buộc phải ra ngoài cũng nên đeo mạng che mặt. Nàng trước kia chẳng phải cũng như vậy sao? Lần đầu gặp mặt với mình, chẳng phải cũng nói chuyện qua bức bình phong sao?
Rất lâu sau, một ý nghĩ bị kìm nén trong lòng suốt bao lâu cuối cùng cũng nảy lên.
"Tuy phụ mẫu đã qua đời nhưng hôn thư vẫn còn, cái này coi như là lời mai mối, hôn sự này vẫn phải làm." Sắc mặt Tạ Quân có chút thê lương: "Trân Trân, hắn sẽ không quay lại nữa đâu. Nàng... hãy quên đi 5 năm qua đi. Sau khi thành hôn ta nguyện từ quan cùng nàng về Tô Châu. Từ nay ta chỉ làm một tiên sinh dạy học, chăm sóc nàng cho tốt. Ta đã hứa với lão sư, nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
Lời này khiến lòng nàng run lên, Diêm Vũ lập tức đứng dậy, khó tin nhìn hắn: "Địch mạnh đến xâm lấn, các ngươi định khoanh tay đứng nhìn sao? Sinh tử của bách tính Vân Châu các ngươi cũng mặc kệ sao?"
Tạ Quân liền kể cho Diêm Vũ nghe chuyện Vệ Sóc cầu xin điều động quân đội Dự Châu, cuối cùng bổ sung: "Thiên hạ đều là quân cờ trong tay phụ tử bọn họ, hiện giờ chỉ là xem ai tàn nhẫn hơn một chút thôi. Nàng cho rằng lần này thái tử thật sự sẽ thất bại sao? Trước kia hắn từng là Thiên sách thượng tướng..."
"Ngươi có biết bây giờ là lúc nào không?"
Diêm Vũ thật sự không chịu nổi bộ dạng tự cho là đúng của hắn, thô bạo cắt ngang lời hắn, trong lòng uất ức khó tả, giận dữ và bi thương đan xen lẫn nhau, thậm chí ngay cả khi hít thở cũng rơi lệ:
"Trên phố trẻ con cũng có thể đọc thuộc 'Xuân chủng nhất lạp túc, thu thu vạn khỏa tử' (*), lúc này chính là mùa xuân. Nếu hắn không rút lui, bách tính Vân Châu trồng gì, ăn gì?"
Tạ Quân thật sự không nghĩ đến còn có một tầng này, sững sờ đứng đó một lúc lâu không nói nên lời.
-
Tin tức đến vào lúc đêm khuya, Lý Huyền không dám chậm trễ một khắc, lập tức đưa đến tay Vệ Sóc: "Điện hạ, bên Vân Châu có tin tức rồi! Bộ tộc A Sử đồng ý đình chiến! Lấy Gia Dục Quan làm ranh giới, mỗi bên tự nghỉ ngơi dưỡng sức."
So với khóe miệng nhếch lên của Lý Huyền, vẻ mặt căng thẳng của Vệ Sóc vẫn chưa thả lỏng. Hắn vội vàng xem xong rồi đốt tờ thư: "Đây là nước cờ bất đắc dĩ, bách tính Vân Châu có thể thu hoạch vụ xuân, chiến mã của bộ tộc A Sử cũng có thể nuôi cho béo tốt vào mùa hè, tích trữ lương thảo cho mùa thu đông. Nếu tin tức từ phía bên kia không như ta mong đợi..."
Lời nói đến một nửa đột ngột dừng lại, Lý Huyền kéo khóe miệng xuống, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Thái tử dùng cách này ép buộc Võ Đức Đế đưa ra quyết định, là muốn xem ông ta sẽ chọn cái gì giữa sinh tử của hàng triệu bách tính và tranh đoạt quyền lực.
Rốt cuộc hắn hy vọng Võ Đức đế sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?