Chu Mạch Mạch ngồi yên trong phòng của khách sạn Bốn Mùa nổi tiếng tại mậu nghi đảo, ngẩn ngơ nhìn đại dương xanh thẳm gần trong gang tấc ngoài cửa sổ, chỗ sâu nhất trong đáy lòng luôn có loại cảm giác trống rỗng, giống như trong thân thể có một bộ phận nào đó bị thất lạc, ủ rũ không có tinh thần.
Từ tiểu đảo hoang vu trở lại nếp sống mới của mậu nghi đảo đã hai ngày, ngày đó sau khi Hắc Lượng tìm được nàng và Vũ Tuyệt Luân, đã đem bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi, nàng ngủ suốt hơn một ngày mới tỉnh lại, chỉ là thân thể cùng tinh thần tuy mệt mỏi rã rời nhưng vẫn duy trì tiếp tục, cả người có vẻ vô thần.
Từ khi vào khách sạn, nàng không nhìn thấy Vũ Tuyệt Luân, nàng phi thường lo lắng cho thương thế của hắn, căn cứ vào lễ phép, nàng hẳn nên đi thăm hắn, nhưng là, nàng ngay cả dũng khí đối mặt hắn cũng không có, vừa nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt kia, nghĩ đến chính mình không có phản kháng mà đáp lại hắn, nàng không có mặt mũi nào mà đi ra khỏi phòng.
Nàng thực xin lỗi Đằng Tế, thực xin lỗi mẫu thân, rõ ràng đã có hôn ước, nàng lại hồn nhiên cùng nam nhân khác hôn đến quên mình, mà nam nhân này tương lai lại là hảo huynh đệ của vị hôn phu…
Thực kém coi! Chu Mạch Mạch, ngươi thực sự quá kém cỏi!
Che lại khuôn mặt, nàng không ngừng mà tự trách, sám hối, thật hy vọng hết thảy chưa từng phát sinh…
Chính là, tại lúc hối hận rất nhiều, nàng không khỏi hoang mang, Vũ Tuyệt Luân vì sao muốn hôn nàng? Là vì muốn trấn an cảm xúc của nàng ư? Nhưng mà kích động điên cuồng hôn nàng như thế không giống bình thường trấn an a! Một chút cũng không giống…
Nghĩ đến hắn nụ hôn sở hữu mà độc đoán, hai má nàng không khỏi hơi hơi nóng lên, không khí trầm lặng, trái tim không yên phận lại bắt đầu mãnh liệt rung động.
Tuy rằng cố gắng muốn quên, nhưng vẫn năm lần bảy lượt nhớ tới Vũ Tuyệt Luân cương mãnh đoạt lấy hơi thở của nàng, hắn ánh mắt thâm thúy mê người, đôi môi ấm áp hữu lực, cùng bàn tay mạnh mẽ an toàn…
Lão thiên! Nàng vì sao hội đem những chi tiết đó nhớ rõ ràng như vậy?
Nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, bối rối ở trong phòng đi tới đi lui, cố gắng đến tuyệt vọng thoát khỏi những hình ảnh ở trong đầu, nhưng nàng càng thấy rõ ràng, ngay cả nụ hôn cũng ngọt ngào hơn, giống như dấu ấn vĩnh cửu trong bất cứ trường hợp nào cũng không thể phai mờ!
-”Ta là làm sao vậy?” Nàng đứng trước gương nhìn chằm chằm bên trong chính mình, không nghĩ ra vì sao nàng không thể quản được chính mình tim đập, quản không được chính mình suy nghĩ, càng quản không được chính mình cảm giác.
Lẽ nào…Nàng thích Vũ Tuyệt Luân?
Một ý tưởng hiện ra trong trong đầu nàng, nàng ngay lập tức sợ hãi mãnh liệt lắc đầu.
Không! Không có khả năng! Cũng không thể! Người nên ở trong lòng nàng là Đằng Tế, là vị hôn phu tương lai của nàng, nàng phải trong sạch mà gả Đằng gia, sau đó trung thành làm vợ của Đằng Tế, làm sao có thể đối với nam nhân ngoài Đằng Tế động tâm?
Đúng, đây chẳng qua là nàng nghĩ ngơi lung tung, có lẽ khi ở tiểu đảo quá sợ hãi, nàng mới làm ra chuyện không thể như vậy, nhất định là như vậy…
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của mình, nàng hết lần này đến lần khác về phía bản thân mình nghiêm chỉnh thanh minh, nụ hôn ấy chẳng qua chỉ là một sai lầm, một sai lầm, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Nàng gật gật đầu, rốt cục thuyết phục chính mình tin tưởng vào cách nói này, trong nỗi sợ hãi đó, biết bao nhiêu người có thể làm ra hành động thất thố, nàng chẳng qua tâm tình quá mức kích động mà thôi…
Vừa an ủi được trái tim bé nhỏ, một trận gõ cửa dồn dập, nàng tiến lên mở cửa ra, Vũ Tuyệt Luân rõ ràng đứng ở ngoài cửa.
Nàng ngẩn ngơ, trái tim thật vất vả mới khôi phục được tinh thần giờ như thắt lại.
Hắn mặc bộ quần áo vải lạnh màu nâu, phần eo nửa người trên quấn băng, trên vai tùy tiện khoác một chiếc áo sơ mi, nguyên bản là tóc ngắn vuốt lên lúc này lòa xòa buông xuống, thiếu đi một phần kiên cường cứng rắn, nhưng lại thêm phần trẻ con, khuôn mặt tuấn tú nhất thời càng thêm mê người.
Nàng bất giác nhìn chăm chú vào bờ môi của hắn, ngây ngẩn phát ngốc.
-”Này, ngây ngẩn ra đó làm gì? Để cho ta đi vào!” Vũ Tuyệt Luân nhăn mũi, không hờn giận nói.
-”Ách…là…” Nàng kích động cúi đầu tránh ra, nhịp tim vừa mới bình ổn lại tiếp tục đập loạn.
Vũ Tuyệt Luân vẻ mặt giận dữ đi vào trong phòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chậc, tiểu tử kia muốn tới cũng không nói sớm một chút, hắn nếu lo lắng liền chính mình đi đón ngươi là được rồi, làm lãng phí của ta thời gian, còn hại ta vô duyên vô cớ tốn thất một phi cơ…”
-”Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?” Nàng không hiểu hắn đang nói gì.
-”Hành lý của ngươi toàn bộ đã ngấm nước, ta đã kêu Hắc Lương đi mua giúp ngươi quần áo, ngươi trước tiên trang điểm một chút, bằng không chờ một lát nữa hắn thấy ngươi sắc mặt nhợt nhạt, làm không tốt còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi…” Vũ Tuyệt Luân không có trả lời, trực tiếp đi về phía nàng, cúi đầu đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc của nàng.
Chẳng qua chỉ là một nữ hài tử, yếu đuối, không cá tính, mau khóc, hắn làm sao có thể thích nha đầu này, hắn tám phần là hồ đồ mới hôn nàng.
Nếu nàng hiểu lầm cái gì, cùng Đằng Tế cáo trạng, nếu thế…
-”Này, ta cũng không “khi dễ” ngươi, đúng không? Tối hôm đó chuyện thuần túy chỉ là chúng ta đôi bên tâm tình không tốt mà phát tiết thôi, không có các nhân tố khác bên trong, đúng hay không?” Hắn cố ý tăng thêm ngữ khí.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hiểu những điều hắn đề cập đến là cái gì, cũng biết cách nói của hắn là cho bọn họ hai người một lối thoát, nhưng là…Nhưng là lòng nàng vì sao lại đau đớn thế?
-”Đúng là…chuyện đó cũng đừng nhắc lại, ta đã quên rồi.” Nàng cố sức gạt bỏ mà tươi cười, thuận ý tứ của hắn trả lời.
Nàng đơn giản chỉ là trả lời ngược lại, làm cho hắn có điểm không phải tư vị, nhíu mày, có chút giận dỗi nói: “Không sai, quên đi,ngươi gặp mặt Đằng Tế cái gì cũng không nên nói.”
-”Gặp hắn? Đằng…Đằng Tế muốn tới?” Nàng ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, trong lòng chấn động mạnh.
-”Hắn đã đến Đàn Hương Sơn, đại khái là nghe được ngươi gặp chuyện không may, đặc biệt chạy đến đón ngươi.” Hắn lạnh lùng thốt. Vừa rồi nhận được điện thoại của Đằng Tế, hắn mới biết được Đằng Tế thậm chí đến Hawaii, xem ra hắn dường như rất để ý Chu Mạch Mạch…
-”Hắn…Hắn đến đây?” Nàng không biế nên như thế nào, trong lòng có chút khẩn trương, Đằng Tế cư nhiên đích thân đến đón nàng!
-”Đúng, vừa rồi hắn từ sân bay gọi điện đến đây, ngươi tự mình sửa sang một chút đi! Nếu vẫn giữ thần sắc như thế này, cẩn thận hắn không cần ngươi, đem ngươi hưu.” Hắn cố ý chán ghét liếc nhìn nàng một cái.
Vũ Tuyệt Luân lại trở về như lúc vừa gặp, thật độc ác! Nàng đối với hắn như vậy không thể chống đỡ được, chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng, thấp giọng đáp: “Đúng là,”
Thấy nàng đối với những lời nói quá đáng của hắn luôn nhẫn nhục chịu đựng, hắn càng thêm nhíu mày.
-”Ngươi a! Không nên bày ra bộ dạng nhu nhược hèn nhát đó được không? Người khác nói cái gì ngươi đều trả lời “đúng là”, “tốt”, “ta hiểu được”…Ngươi không thể cương ngạnh một chút sao? Nữ nhân người ta vừa độc lập lại có chủ kiến, thành thục mà quyến rũ, các nàng nghĩ muốn cái gì, muốn làm cái gì toàn bộ bằng ý thức ý tưởng của chính mình, cái loại nữ nhân như thế mới có mị lực, không giống ngươi, ngươi căn bản chính là…” Hắn không nhịn được nói một tràng dài, cho đến khi phát hiện ra nàng hốc mắt ửng đỏ mới im bặt.
-”Thực xin lỗi…Ta chính là yếu đuối vô năng…lại mau khóc…Không giống…”nữ nhân của ngươi…” Nàng liều mình đem lệ nuốt trở về, không biết vì sao cảm thấy từ trong miệng hắn “nữ nhân của ta”, bốn chữ hảo chói tai.
Hắn mím chặt đôi môi, ngực tắc nghẽn.
Chậc! Mỗi lần nhìn thấy nàng khóc tâm tình liền không tốt, hắn quả nhiên chán ghét loại nữ nhân khóc sướt mướt này.
-”Quên đi, ngươi hèn nhát yếu đuối, thích khóc hay không thích khóc cũng chẳng liên quan đến chuyện của ta, dù sao Đằng Tế cũng muốn kết hôn với ngươi, nói không chừng hắn lại thích bộ dạng này của ngươi.” Hắn thối mặt xoay người, chuẩn bị rời đi.
-”Xin đợi…Chờ một chút…” Nàng đột nhiên gọi hắn lại.
-”Làm sao?” Hắn không kiên nhẫn quay đầu trừng nàng.
-”Thương thế của ngươi…đã tốt hơn nhiều chưa?” Nàng sợ hãi hỏi, nàng năm lần bảy lượt nhớ đến máu hắn toàn bộ dính đầy bàn tay nàng ấm áp, cái loại cảm giác sợ hãi cùng mùi máu tươi nồng đậm phảng phất không gạt đi được, không ngừng mà xâu xe lục phủ ngũ tạng của nàng.
-”Chẳng qua chỉ là bị thương ngoài da thôi, không chết được!” Hắn khẽ gắt.
-”Phải không? Vậy là tốt rồi…” Nhìn hắn có thể như vậy kiêu ngạo cuồng phách đi đến phòng nàng, thương thế hẳn là cũng không có gì đáng ngại.
-”Nguyên lai ngươi cũng rất quan tâm ta hả?” Hắn dựa vào cánh cửa, trào phúng nhíu mày.
-”Đương nhiên…Ngươi vì ta mà bị thương, ta…” Nàng nhìn lên bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, vội vàng né tránh.
-”Đúng, ta là vì ngươi bị thương, nhưng ngươi cũng đừng để ý, bởi vì đây là phần tình nghĩa, ta tuyệt đối vì Đằng Tế mà làm…” Hắn cười lạnh, nhưng lời còn chưa dứt, cửa phong đột nhiên mở ra, tiếp theo, hắn nghe thấy thanh âm mà trong đời hắn không muốn nghe nhất.
-”Ngươi nhắc đến ta là muốn làm cái gì?”
Hắn biến sắc, xoay người trừng Đằng Tế, không nghĩ tới hắn sẽ đến nhanh như vậy.
Đằng Tế mỉm cười liếc hắn một cái, thản nhiên đi vào trong phòng, cũng không quản nơi này là đảo Hawaii, hắn vẫn nghìn năm không thay đổi một thân trường bào màu trắng, tóc dài buộc phía sau gáy, rất giống đàn ông Trung Hoa từ thế kỷ thứ chín, thứ mười, tiêu sái phiêu dật, phong tình khác biệt.
Chu Mạch Mạch vừa thấy hắn, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, đáy lòng đối với hắn phần kính sợ cùng bỡ ngỡ, cảm giác ngay lập tức có cơn lạnh xuyên qua sống lưng nàng, khiến nàng run nhè nhẹ.
-”Mạch Mạch, ngươi nhất định là rất sợ hãi, phải không?” Đằng Tế đi hướng nàng, khẩu khí cực kỳ ôn nhu.
-”Đằng…Đằng tiên sinh…” Ở trước mặt hắn, nàng lại có chút lắp bắp.
-”Gọi ta Đằng Tế là được.” Đằng Tế cười nói.
-”Vâng…” Nàng lời nói kính cẩn nghe theo vừa thốt lên xong, không khỏi liếc nhìn Vũ Tuyệt Luân, quả nhiên, hắn chính là đang lấy ánh mắt khinh thị, chế nhạo nhìn nàng.
-”Sắc mặt của ngươi thực sự rất kém, nhất định là rất sợ hãi phải không? Có hay không hảo hảo nghỉ ngơi?” Đằng Tế vừa nói vừa vươn tay khẽ vuốt ve hai má của nàng, tự nhiên giống như sớm cùng nàng phi thường đã quen.
Vũ Tuyệt Luân nhìn động tác nhỏ này của hắn, ngực bỗng dưng nảy lên một trận co rút, khuôn mặt tuấn tú bao trùm bởi một tầng mây tối.
Chu Mạch Mạch bỗng thấy trống ngực đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ hiện lên một tia bài xích, nàng nhìn Đằng Tế, chống lại cặp lãnh đồng tử của hắn, tâm run lên, rất nhanh lại cúi đầu.
-”Ta không sao…” Nàng thấp giọng ngập ngừng, rất sợ hắn phát hiện ý nghĩ của nàng. Rất nhanh sẽ kết hôn, nàng làm sao có thể không cho hắn đụng chạm? Hắn sắp là chồng của nàng a! Tuy rằng…Tuy rằng bọn họ chỉ gặp qua một lần…
Đằng Tế đáy mắt có hai điểm biến hóa kỳ lạ, hỏa quang chớp động, bất quá chỉ trong chớp mắt.
-”Không có việc gì là tốt rồi, nếu ngươi vì vậy có cái gì sơ suất, ta cũng không có cách nào ăn nói với mẫu thân người.” Hắn nói rồi quay đầu hướng Vũ Tuyệt Luân: “Tuyệt Luân, thực cảm ơn ngươi liều mình bảo hộ thê tử tương lai của ta.”
Thê tử tương lai…
Vũ Tuyệt Luân mi phong hơi trầm xuống, thần sắc đông lạnh nói: “Không khách khí.”
-”Ngươi hôm nay tâm tình tựa hồ không tốt lắm.” Đằng Tế tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
-”Không, tâm tình ta đặc biệt tốt, ngươi nếu đã tới, thì chính mình bảo hộ Chu Mạch Mạch, trách nhiệm của ta đã xong, ngày mai ta trở về Thượng Hải.” Vũ Tuyệt Luân cố ý nói như bỏ qua được phiền toái.
-”Gấp cái gì? Mạch Mạch bị kinh sợ, ta chính là hy vọng nàng ở đây du ngoạn vài ngày, tâm tình dịu đi một chút, ngươi cũng lưu lại tịnh dưỡng đi!” Đằng Tế lại nói.
-”Muốn ngoạn các ngươi tự mình du ngoạn, ta mới lười cũng các ngươi nghỉ phép.” Hắn hừ lạnh.
-”Ta lần này ra ngoài không mang theo bất luận kẻ nào, ở đây trong thời gian này rất cần các ngươi bảo vệ, ngươi liền lưu lại đi!” Đằng Tế tuy rằng vẻ mặt vẫn thực ôn hòa, nhưng là khẩu khí phi thường cương quyết.
Vũ Tuyệt Luân đương nhiên nghe ra được câu này của hắn là “mệnh lệnh”, trong mắt lửa giận chợt lóe, cơn giận giữ bức thẳng tới não.
Này xú tiểu tử, việc như vậy mà cũng yêu cầu hắn đảm nhận, đáng giận…
-”Được rồi, ngươi đi trước nghỉ ngơi đi! Thông báo cho Hắc Lượng và Bạch Dã, bảo buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, ta mời khách, thay mọi người an ủi.” Đằng Tế cười nói.
-”Chúng ta buổi tối không rảnh.” Hắn mới lười cùng Đằng Tế ăn cơm.
-”Không rảnh cũng phải đến, ngươi không cảm thấy phải có trách nhiệm tỉ mỉ báo cáo một chút tình hình phát sinh ngày hôm trước cho ta sao?” Đằng Tế sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn trừng mắt, trong lòng hiểu được Đằng Tế chính là không cho qua hắn, nhất thời khí giận công tâm, xoay người bước đi, không ngờ khẽ động phần eo, miệng vết thương truyền đến một trận đau đớn, hắn cước bộ dừng lại, dựa vào tường thở dốc.
-”A! Vũ tiên sinh, ngươi làm sao vậy…” Chu Mạch Mạch kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo âu nhìn hắn.
-”Muốn hay không kêu bác sĩ đến xem sao…” Nàng vội la lên.
-”Không cần!”
-”Nhưng là ngươi…”
-”Ta nói ta không sao, ngươi thật phiền phức!” Không biết vì sao, nàng càng quan tâm hắn, hắn trong lòng lại càng thêm giận dữ.
-”Thực xin lỗi…” Nàng vội vàng áy náy.
-”Lại nữa rồi! Còn nói xin lỗi, ta nghe mà thấy phiền!” Hắn tức giận trách cứ.
-”Ta xin lôi…A!” Nàng vừa nói lại phát hiện chính mình lặp lại câu mà hắn kiêng kị, lập tức che cái miệng nhỏ nhắn, dùng một đôi mắt vô tội nhìn hắn.
-”Ngươi thật sự là…” Hắn thực sự chịu không nổi ánh mắt đó của nàng.
Đằng Tế lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, bỗng nhiên nói xen vào một câu trào phúng—
-”Phải không đây! Mới ngắn ngủi vài ngày, các ngươi ở chung tựa hồ rất hòa hợp.”
Bọn họ hai người sắc mặt khẽ biến, lúc này mới phát giác ra vừa nãy hai người ta một câu ngươi một câu, nhưng lại quên mất Đằng Tế đang ở bên cạnh quan sát.
Không khí đột nhiên có điểm không minh bạch, Chu Mạch Mạch lo lắng nhìn Đằng Tế, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, liều mình muốn giải thích, nhưng nàng còn chưa mở miệng, Vũ Tuyệt Luân đã phủ nhận.
-”Ai cùng nàng ở chung hòa hợp? Ngươi mau đưa nữ nhân mau khóc này đi đi! Ta chịu không nổi nàng nữa rồi.”
-”Phải không?” Đằng Tế nhìn hắn, lại quay sang nhìn Chu Mạch Mạch, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy nàng, nói: “Ta đây an tâm, bằng không nhìn ngươi cùng nàng như thế, ta thật có điểm ghen tị.”
Chu Mạch Mạch bị tay hắn ôm chặt, lại nghe hắn nói vậy, nhất thời toàn thân cứng ngắc, không dám thở mạnh.
Vũ Tuyệt Luân cũng không ngu ngốc, hắn mắt lạnh nhìn chằm chằm vào động tác đầy ý tứ hàm súc của Đằng Tế, chẳng qua là nói xa nói gần, trong lòng lửa giận đã sớm điên cuống thiêu cháy.
-”Hừ! Ta Vũ Tuyệt Luân cho dù thiếu nữ nhân cũng không đụng vào vợ của người khác, tiết kiệm sự ghen tị của ngươi đi!” Hắn bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại mà bước đi, trở về phòng của mình.
Hắn vừa đi Đằng Tế lập tức buông Chu Mạch Mạch ra, khẽ cười nói: “Hắn thật sự là tên không lễ phép, đúng không?”
-”Hắn…Vũ tiên sinh chẳng qua tính cách tương đối nóng nảy…” Nàng cẩn thận dùng từ.
-”Hắn như vậy tổn hại ngươi, ngươi còn thay hắn nói chuyện?” Đằng Tế cố tình để ý lỗi trong lời nói của nàng.
-”Ta…” Nàng ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
-”Hỏa Kỳ Lân tuy rằng cá tính nóng nảy, nhưng hắn giống như lửa cũng có mị lực, có khi hấp dẫn không biết bao nhiêu ong bướm vây quanh…” Đằng Tế thấp người nhìn nàng, ngoài miệng giống như chỉ nói đùa, nhưng là hai đồng tử hẹp dài ban ngày hay ban đêm đều băng lãnh thâm trầm.
Lòng của nàng đột nhiên run lên, sống lưng nổi lên cảm giác gai lạnh.
Hắn đã biết sao? Biết chuyện Vũ Tuyệt Luân hôn nàng? Nàng khủng hoảng đoán bừa.
-”Ngươi băng tuyết thông minh, hẳn là không đến mức hồ đồ, nói đi, Mạch Mạch.” Đằng Tế thanh âm không mang theo bất luận cái gì tình cảm ấm áp.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nàng cảm thấy như mọi suy nghĩ của mình đều bị hắn nhìn thấu, nội tâm rối loạn bày ra trước mắt hắn.
-”Ta…” Nàng bất an thở gấp, nói không nên lời.
-”Đừng quên, ngươi là vợ chưa cưới của ta!” Hắn vỗ nhẹ vai nàng.
-”Đúng là…Ta không quên…” Nàng sợ hãi nói.
-”Vậy là tốt rồi, lại đây, hãy thoải mái đi, ta mang đến cho ngươi sườn xám chuyên dùng cho Kỳ Lân phu nhân, ngươi đi vào thử xem có hợp không.” Đằng Tế thay đổi chủ đề, đem một túi giấy to đưa cho nàng.
Nàng tiếp nhận túi giấy đi vào phòng ngủ, yếu đuối ngồi trên giường, không khỏi kinh ngạc thất thần.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chính là cái dạng tâm tình gì chứ? Không biết là hạnh phúc? Hay là…thống khổ?
Đột nhiên, nàng tuyệt vọng lắc đầu, cố gắng đem những ý nghĩ không nên có thoát ra khỏi đầu.
Không…Nàng sẽ không là bướm đêm, nàng hiểu được sứ mệnh của chính mình, từ giờ trở đi, nàng phải đem hết toàn lực thích Đằng Tế, đây mới là chuyện nàng nên làm.
—
Vũ Tuyệt Luân nhìn chằm chằm vào bóng dáng Chu Mạch Mạch khi bước vào phòng ăn, tất cả động tác đều ngừng lại, hô hấp không thông…
Nàng mặc sườn xám ngắn tay màu tím phấn, các đường cong duyên dáng đủ để giết chết sự can đảm của bất cứ người đàn ông nào, mái tóc dài cuốn lại thành búi cao trên đầu, chiếc cổ trắng nõn thon dài lộ ra, mỗi bước di chuyển của nàng cũng đủ trêu ghẹo trái tim mỗi người…
Đêm nay Chu Mạch Mạch tựa như một con búp bê Trung Quốc, bộ dáng đặc biệt tinh xảo đặc sắc, vừa xuất hiện liền khiến cho cả nhà ăn xôn xao, rất nhiều người ngoại quốc đều nhìn chằm chằm vào nàng, kinh động dường như hận không thể đem nàng thu vào túi áo của mình, hảo hảo trân quý.
Vũ Tuyệt Luân không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của nàng xác thực làm cho người ta kinh hãi, nữ nhân của hắn có lẽ so với nàng nhiệt tình quyến rũ hơn, nhưng không có ai giống như nàng diễm lệ động lòng người, không có ai cứ như vậy đảo loạn tâm trí hắn…
Buổi chiều, sau khi từ chỗ nàng trở lại phòng riêng của mình, bất luận đứng, ngồi, nằm hắn đều cảm thấy rất khó chịu, trong đầu luôn lặp lại hình ảnh Đằng Tế vuốt ve khuôn mặt nàng, sau đó, hắn cảm thấy ngực như bị cái gì đè ép, buồn bực muốn đánh người.
Shit! Loại sự tình này chưa bao giờ phát sinh qua, cũng chưa từng có người có thể chi phối đến cảm xúc của hắn, hắn còn hoài nghi có phải hay không miệng vết thương nhiễm trùng vi khuẩn ảnh hưởng tới đầu óc, mới có thể làm cho hắn đứng ngồi không yên, mới có thể vừa nghĩ tới Đằng Tế cùng Chu Mạch Mạch ở cùng một chỗ là nổi giận đến phát điên!
Thực sự là điên rồi! Hắn không hiểu vì sao chính mình cảm thấy bất mãn, thần kinh rối loạn, rõ ràng chẳng qua chỉ hôn nàng đúng một lần, lại giống như trúng độc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung?
Cứ như vậy trằn trọc đến trưa, hắn chẳng những không thể hảo hảo nghỉ ngơi, ngược lại càng thêm mệt nhọc, trong bụng truyền đến từng cơn tức giận không thể biểu đạt, bởi vậy thời gian dùng bữa tối vừa đến hắn liền sớm đi vào nhà ăn của khách sạn, kêu một chén rượu giải sầu, nhưng mà vừa mới thư dãn chưa được bao lâu, Chu Mạch Mạch cùng Đằng Tế đã tới.
Chu Mạch Mạch sợ hãi nép bên người Đằng Tế, hai người họ giống như một đôi bích nhân, cùng một kiểu trang phục truyền thống, khí chất tao nhã, thoạt nhìn trông rất xứng đôi, mọi người nhìn xem nhịn không được âm thầm khen ngợi.
Vũ Tuyệt Luân nhất thời cảm thấy phiền lòng, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn.
-”Thiếu gia, thương thế của người vẫn chưa hồi phục, không thể uống rượu.” Hắc Lượng nhịn không được lại khuyên can một câu.
Đằng Tế sau khi cùng Bạch Dã, Hắc Lượng chào hỏi qua, kéo ghế cho Chu Mạch Mạch, nhìn Vũ Tuyệt Luân, cười nói: “Làm sao vậy, Tuyệt Luân, ngươi xem hình như tâm tình vẫn như cũ không tốt.”
-”Bị ép buộc đến đây ăn cơm, tâm tình có thể tốt lên sao?” Hắn hừ lạnh.
-”Mạch Mạch, không biết Tuyệt Luân là chán ghét ta hay là không muốn nhìn thấy ngươi?” Đằng Tế cố ý đối Chu Mạch Mạch nói.
-”Có lẽ là ta! Hắn vẫn thực chán ghét ta…” Chu Mạch Mạch cúi đầu yếu ớt nói.
Nàng vừa vào phòng ăn đã ý thức được sự hiện diện của hắn, thế nhưng, nàng vẫn cố ý không nhìn hắn, tránh đi ánh mắt của hắn, nàng sợ mình sẽ mềm lòng.
Vũ Tuyệt Luân sửng sốt một chút, những lời của nàng nghe cứ như là trêu chọc, kỳ thật chính là trêu chọc hắn.
Người nhát gan như nàng từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Là vì có Đằng Tế ở bên làm chỗ dựa ư?
-”Ngươi xinh đẹp như vậy, ta hoài nghi có ai hội có thể chán ghét ngươi?” Đằng Tế nhìn nàng mỉm cười.
Bọn họ hai người…Vũ Tuyệt Luân khó chịu nhíu mày, hắn bưng lên chén rượi, lại uống một ngụm.
Vào bữa ăn, hắn một chút khẩu vị cũng không có, Đằng Tế thì không ngừng giúp Chu Mạch Mạch gắp thức ăn, rót rượu, săn sóc tỉ mỉ, mà Chu Mạch Mạch cũng một bộ mặt được sủng ái, thần sắc vui vẻ, khác hẳn với lúc ở chung với hắn chỉ biết khóc lóc, giờ phút này nàng như một đóa hồng tươi rói diễm lệ…
Tình cảnh này làm khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, toàn bộ quá trình dùng cơm tựa hồ chưa nói được mấy câu, chỉ biết lạnh lùng uống rượu.
Hắc Lượng cùng Bạch Dã nhìn thoáng qua, bọn họ theo Vũ Tuyệt Luân nhiều năm, quá rõ ràng cá tính của hắn, một khi hắn trở nên trầm mặc ít lời, chính là lúc tâm tình của hắn không vui đến cực điểm, mà bình thường vào thời điểm này, tốt nhất là không nên chọc tới hắn.
-”Tuyệt Luân, ngươi làm sao lại ăn ít như vậy?” Đằng Tế phát hiện hắn cơ hồ cái gì cũng chưa ăn, không khỏi quan tâm hỏi.
Lúc này Chu Mạch Mạch rốt cuộc nhịn không được trộm nhìn Vũ Tuyệt Luân, kỳ thật phi thường lo lắng cho thân thể hắn, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt.
-”Ta không đói bụng.” Vũ Tuyệt Luân một tay nâng chén rượu, thản nhiên nói.
-”Ngươi thoạt nhìn hình như có tâm sự.” Đằng Tế chăm chú nhìn hắn.
-”Không có.”
-”Phải không?” Đằng Tế mỉm cười, có chút đăm chiêu.
-”Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, tực tiếp nói chuyện ngày hôm đó đi.” Hắn không kiên nhẫn đi vào chủ đề chính.
-”Ân, ngươi đối với chuyện đó có ý kiến gì không?” Đằng Tế hỏi.
-”Ta cho rằng chuyện đó sớm đã được lên kế hoạch, có người biết trước lộ trình đi, thừa dịp phi cơ dừng ở sân bay động thủ làm cho máy bay gặp rủi ro, khiến cho chúng ta nhảy dù, đáp xuống tiểu đảo, sau đó phái người đến giết chúng ta.” Hắn giải thích rõ ràng.
-”Không sai, có thể nhìn ra được tình huống bất ngờ đó hoàn toàn đã có sắp xếp từ trước.” Đằng Tế gật đầu.
-”Ta muốn biết đối phương là ai, còn có thân phận xạ thủ nữa?” Hắn biết rõ, Đằng Tế nhất định nắm giữ không ít thông tin tình báo.
-”Ngươi nghe qua “Thần thoại” chưa?” Đằng Tế đột nhiên nói.
-”Thần thoại? Là ý gì?” Hắn nhíu nhíu mày.
-”Đó là một tổ chức có thế lực rất lớn, bọn họ đặc biệt chiêu mộ những con người lợi hại nhất, tại mỗi lĩnh vực người xuất sắc đều là mục tiêu của bọn họ, cũng hầu như đều là thành viên của nó.” Đằng Tế sắc mặt chậm rãi trở nên nghiêm túc.
-”Đây là ý tứ gì?” Hắc Lượng hỏi.
-”Hay nói cách khác, bọn họ tập hợp toàn bộ những người mạnh nhất thế giới, giống như kiểu sát thủ lợi hại nhất, vận động viên mạnh nhất, kẻ lừa đảo cao minh nhất, thầy thuốc y thuật tốt nhất, người giàu có nhất, người có quyền lực nhất, xạ thủ chính xác nhất…” Đằng Tế nhất nhất liệt kê.
-”Điều này làm sao có thể làm được? Chẳng qua chỉ là nói nhảm mà thôi!” Vũ Tuyệt Luân cảm thấy không thể tưởng tượng.
-”Cho nên bọn họ mới tự xưng là “Thần thoại”, bởi vì bọn họ làm được cái gọi là “không có khả năng”, điều làm người ta sợ hãi nhất là trên thế giới có không ít chính khách hoặc những người cầm quyền cùng đều là thành viên của bọn họ.” Đằng Tế lạnh lùng nói.
-”Trời ạ! Quả thực như thế, thế lực của bọn họ thật đáng sợ…” Hắc Lượng lẩm bẩm.
-”Tên xạ thủ đó chính là một thành viên của “Thần thoại”?” Vũ Tuyệt Luân lại hỏi.
-”"Thần thoại” có bốn chủ tướng lợi hại nhất, được xưng hô là “Tứ thiên vương”, tên của bon họ cũng rất quái lạ đi, gọi là Bất Động, Bất Lão, Bất Loạn cùng Bất Hoặc.” Đằng Tế nói.
-”Bất Động? Đây là tên của tay xạ thủ đó!” Vũ Tuyệt Luân rùng mình.
-”Không sai, hắn chính là một trong “Tứ thiên vương”, người Mông Cổ, năm năm trước là quán quân bắn cung thế giới, tài bắn cung bách phát bách trúng, xuất sắc, rất sớm liền gia nhập “Thần thoại”, thường xuyên phụng mệnh chấp hành nhiệm vụ.” Đằng Tế từ trong túi lấy ra điện thoại di động, kết nối vào Internet, truy cập vào hệ thống Tường Hòa Hội Quán, tìm ra một tấm ảnh, đưa cho hắn.
Hắn vừa nhìn đã khẳng định, quả nhiên là tên xạ thủ cao tráng âm ngoan đêm đó.
-”Xác thực chính là người này, bất quá, ngày đó trừ bỏ hắn còn có năm người khác, trong đó một người ta không…” Hắn nhíu mày.
-”Tứ thiên vương rất ít cùng nhau hành động, nhưng lần này ta đoán khả năng xuất động hai người dẫn dắt thủ hạ đồng loạt tấn công ngươi, có thể thấy được bọn họ đánh giá ngươi rất cao…” Đằng Tế thuận miệng khen tặng hắn.
-”Hừ! Ta đây nên cảm thấy kiêu ngạo sao? Muốn dùng vài người giải quyết ta, rất buồn cười.” Hắn cuồng vọng hừ lạnh.
-”Bất quá, ta rất muốn biết, bọn họ vì sao phải đối phó thiếu gia?” Hắc Lượng lại hỏi.
-”Hỏi rất hay, Bạch Dã.” Đằng Tế liếc mắt nhìn Bạch Dã.
Nếu so sánh với Hắc Lượng, Bạch Dã có phần suy nghĩ thấu đáo hơn, Hắc Lượng là biểu hiện cho “Hắc vô thường” Hắc cạnh nghiã tử, trung thành thật thà, mà Bạch Dã cũng là đại diện cho “Bạch vô thường” Bạch kình tộc nhân, có lẽ là huyết thống quan hệ, Bạch Dã là người tâm cơ thâm hậu, từ trước đến nay cùng Tường Hòa Hội Quán bảo trì khoảng cách, rất khó thân cận.
-”Cái đó mà cũng hỏi sao? Bọn họ tám phần là coi trọng Ngũ Hành Kỳ Lân chúng ta.” Vũ Tuyệt Luân cười lạnh.
Nghe Vũ Tuyệt Luân đem “Ngũ Hành Kỳ Lân chúng ta” nói được như vậy đương nhiên, Bạch Dã sắc mặt có vẻ bất mãn.
-”Tuyệt Luân, ngươi đã quên bọn họ lần trước thiếu chút nữa giết chết Thiên Túng, hành động không giống như đối với Ngũ Hành Kỳ Lân có hứng thú.” Đằng Tế nhẹ giọng bác bỏ.
Vũ Tuyệt Luân giật mình, hắn nhìn chằm chằm Đằng Tế, phút chốc, một ý tưởng lóe lên ở trong đầu hắn.
-”Bọn họ vĩnh viễn chỉ tập trung vào kẻ mạnh nhất, cho nên, bọn họ không phải muốn Ngũ Hành Kỳ Lân chúng ta, mà là ngươi—Kỳ Lân Vương!” Hắn tìm ra đáp án, nhưng là, đáp án này khiến trong lòng hắn không phục.
Đằng Tế thân là Kỳ Lân Vương, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn mạnh nhất, cái tổ chức quỷ quái “Thần thoại” dùng tiêu chuẩn chó má gì để cân nhắc cái gọi là “mạnh nhất”?
Đằng Tế khen ngợi nở nụ cười, “Tiểu bá vương” cũng phải là hữu dũng vô mưu! Không sai không sai, Vũ Tuyệt Luân đầu óc không thể so với Giang Tuân kém cỏi.
-”Ta có lẽ nên cảm kích bọn họ nâng đỡ, nhưng nói thực ra, trở thành mục tiêu của bọn họ thực làm cho ta cảm thấy phức tạp…” Hắn lộ ra một bộ dạng tươi cười chán nản.
-”Có cái gì không tốt? Ta xem ngươi nên gia nhập vào bọn họ đi, đỡ phải đem chúng ta cùng liên lụy vào.” Vũ Tuyệt Luân châm chọc nói.
-”Ta đối với cái đó không có hứng thú, ta chỉ muốn ở Tường Hòa Hội Quán, làm Ngũ Hành Kỳ Lân chủ tử Kỳ Lân Vương.” Đằng Tế nhìn chằm chằm hắn nói.
-”Đúng là, có năm người có thể bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay so với làm thành viên của “Thần thoại” thú vị hơn, đúng không?” Vũ Tuyệt Luân khó chịu.
-”Ha ha ha…thật là rất thú vị.” Đằng Tế cười cười.
Chu Mạch Mạch phát hiện, Đằng Tế thật sự rất khó nắm bắt, khi thì trầm ổn, khi thì xảo quyệt, khi thì tinh luyện, khi thì ranh mãnh, nhưng mặc kệ như thế nào, khí thế của hắn luôn có thể áp bức bất cứ kẻ nào, cho dù là người giống như Vũ Tuyệt Luân cuồng phách bức người, ở trước mặt hắn cũng thua một chút…
Nam nhân này, quả nhiên như lời mẫu thân, là trời sinh vương giả.
Vũ Tuyệt Luân trong lòng khó chịu đến cực điểm, căm giận phát sinh, vừa lúc thoáng nhìn thấy Chu Mạch Mạch ngồi một bên vẫn không chớp mắt nhìn Đằng Tế, nhất thời giống như lửa đổ thêm dầu, tức giận bừng bừng bùng nổ.
-”Ta muốn trở về phòng!” Hắn bỗng nhiên đứng dậy, không khách khí nói.
-”Chúng ta cũng nên lên lầu nghĩ ngơi đi, Mạch Mạch.” Đằng Tế theo đứng lên, nâng Chu Mạch Mạch dậy nói.
Chu Mạch Mạch ngẩn ra, đột nhiên có chút kinh hoảng. Đằng Tế lời này là ý tứ gì? Hắn…Hắn muốn cùng nàng ở chung phòng sao?
Vũ Tuyệt Luân cũng kích động nhìn chằm chằm bọn họ, ngực căng thẳng, giống như bị cái gì đánh trúng.
Đúng lúc này, di động Đằng Tế vang lên, hắn cầm lấy tiếp nghe, sắc mặt trầm xuống, sau một vài giây mới dùng vẻ mặt tiếc hận đối với Chu Mạch Mạch nói: “Ta có việc gấp, đêm nay phải rời đi, không thể cùng ngươi, thật xin lỗi.”
-”Không quan hệ, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi…” Chu Mạch Mạch vội vàng nói, trong lòng âm thầm thở phảo.
-”Tuyệt Luân, Mạch Mạch giao lại cho ngươi, phiền ngươi mang nàng hồi Thượng Hải.” Đằng Tế đối Vũ Tuyệt Luân nói.
-”Chậc, thực phiền toái, ta còn tưởng rằng có thể ung dung thoải mái chứ!” Vũ Tuyệt Luân nghĩ một đằng nói một nẻo hừ lạnh, lấy vẻ mặt chán ghét che dấu chính mình trong lòng cảm thấy buông lỏng.
-”Vậy ta đi trước, chúng ta gặp nhau ở Thượng Hải, Mạch Mạch.” Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên má nàng trước sự chứng kiến của mọi người.
Chu Mạch Mạch trong lòng hồi hộp không dám lộn xộn, mỗi lần Đằng Tế trở nên ôn nhu, nàng liền cảm thấy có điểm đáng sợ, bởi vì trực giác nói cho nàng, Đằng Tế kỳ thật không phải người nhiệt tình, nàng không rõ hắn làm động tác đó có mục đích gì.
Vũ Tuyệt Luân mày không tự giác nhíu nhíu một chút, mà động tác này của hắn, vừa vặn lọt vào mắt Bạch Dã.
-”Tuyệt Luân, ngươi phải cẩn thận, ta cho rằng “Thần thoại” sẽ còn trở lại đập phá, nếu ngươi không muốn ở chỗ này đợi bọn họ đến, liền sớm một chút hồi Thượng Hải.” Đằng Tế giương mắt nhìn Vũ Tuyệt Luân.
-”Yên tâm, bọn họ dám đến nữa, ta sẽ làm cho bọn họ chết một cách khó coi.” Vũ Tuyệt Luân âm ngoan nói.
Đằng Tế cười cười, với tay lấy chiếc mũ, xoay người rời đi.
-”Bạch Dã, ngươi lấy xe đưa Đằng Tế đến sân bay Đàn Hương Sơn.” Vũ Tuyệt Luân hướng Bạch Dã ra lệnh.
-”Vâng…” Bạch Dã lên tiếng, đuổi theo Đằng Tế.
-”Hắc Lượng, ngươi cũng đi, nếu Đằng Tế là mục tiêu của “Thần thoại”, hắn như vậy sẽ gặp nguy hiểm hơn.” Vũ Tuyệt Luân nhìn theo bóng dáng của Đằng Tế, tuy rằng thực bất đắc dĩ, nhưng bảo hộ Đằng Tế cũng là trách nhiệm của hắn.
-”Vâng.” Hắc Lượng gật gật đầu, cũng theo rời đi.
Cuối cùng Vũ Tuyệt Luân quay đầu nhìn Chu Mạch Mạch, tức giận nói: “Kết quả là, ta còn không thoát khỏi ngươi!”
-”Thực có lỗi…” Chu Mạch Mạch cúi đầu, không biết nên nói cái gì.
Vũ Tuyệt Luân liếc nhìn nàng một cái, không nói thêm gì nữa, bước ra khỏi nhà ăn, nhưng là, không biết vì sao, cước bộ so với khi bước vào không còn nặng nề nữa.
Chu Mạch Mạch vội vàng đi theo phía sau hắn, tất cả căng thẳng cả buổi chiều đột nhiên tiêu tan.
Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác, cùng với con người sâu hiểm khó dò như Đằng Tế ở cùng một chỗ, nàng thà rằng ở đây, đợi một người hung hãn ngang ngược như Vũ Tuyệt Luân ở bên mình…