https://truyensachay.net

Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 32

Trước Sau

đầu dòng
“Mặc ca, Liễu Khê này là một đại mỹ nhân thật sự, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả trứng gà vậy, lại phấn nộn, huynh thấy sẽ rất thích” Phương Như bắt đầu khoe khoang Liễu Khê trước mặt nam tử đứng cạnh mình.

Nam tử nhìn Phương Như không chút thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lạnh nhạt, hai tay ôm ngực, mặc kệ Phương Như nói cái gì.

Phương Như thấy thái độ của Trần Mặc, gần như muốn kêu rên, đừng nhìn bộ dạng không sợ trời không sợ đất của nàng ta mà nhầm, trên thực tế, trong sơn trại, chủ nhân chân chính là nghĩa huynh lớn lên từ nhỏ với nàng ta. Cũng đừng nhìn bộ dạng lạnh lùng của hắn, nếu như hắn thật sự tức giận thì ngay cả nàng ta cũng phải sợ hãi.

Lúc trước, nếu không có Trần Mặc giúp đỡ thì nàng không làm xong chức vụ đại đương gia này, mà ngay cả việc nàng xem trọng Hàn Hạ, Trần Mặc không phản đối mới thuận lợi như thế.

Lau mặt, Phương Như ủ rũ nói “Mặc ca, muội biết huynh vẫn luôn tìm nữ nhân trong mộng kia, nhưng nàng lớn thế nào, huynh còn không biết được, sao có thể tìm nàng?”

“Câm miệng!” Trần Mặc lạnh lùng phun hai chữ, hắn nguyện ý dung túng Phương Như nhưng cũng có mức độ, có điều, cấm địa của hắn, không bất kỳ ai có thể đụng vào.

Phương Như cũng biết mình nói sai, chán nản nói “Mặc ca, lúc nãy muội lỡ lời, huynh đừng để ý. Có điều, huynh coi như đây là lời khẩn cầu của muội, đi gặp Liễu Khê kia với muội, nếu huynh thấy không thích thì thôi vậy”

Trần Mặc không kiên nhẫn để Phương Như quấn lấy, đành gật đầu “Chỉ nhìn một lần, sau đó tự mình xử lý, đừng chậm trễ”

“Tốt tốt tốt” Phương Như gật đầu như con gà mổ thóc.

Buổi chiều, Phương Như dẫn Trần Mặc tới Hàn gia, mấy nha hoàn bà tử cũng nghĩ đây chắc là tướng công tương lai của Liễu Khê. Tuy rằng quanh người luôn có hơi thở lạnh lẽo, khiến người khác không dám tới gần, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ khiến không ít tiểu nha đầu đỏ mặt.

Hàn phu nhân thấy diện mạo và khí chất của Trần Mặc thì cả kinh, không nghĩ tới ở trong trại cường đạo kia lại có người tốt như vậy, cũng coi như xứng với Liễu Khê.

Lập tức gật đầu vừa lòng, khóe miệng nâng lên, có chút tiếc hận, Liễu Khê này đã uống thuốc bà đưa lên, không nói Trần Mặc này có thích hay không, mà một người vợ không thể sinh con, cũng không quá tốt.

Liễu Khê nhìn Trần Mặc qua tấm bình phòng, trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng, người này… Người này…

“Ngươi… Ta…” Đầu Liễu Khê trống rỗng, thậm chí không biết làm gì.

Hai chữ đơn giản này cũng làm sắc mặt Trần Mặc biến đổi, cúi đầu nắm chặt hai tay, cẩn thận nhìn mới phát hiện thân thể hắn có chút run rẩy.

Phương Như chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Mặc ca, trong lòng có chút lo lắng, Mặc ca, huynh đừng xúc động.

“Ta đồng ý việc hôn nhân này, mai đem sính lễ tới” Trần Mặc khó khăn nói.

Cái gì? Mặc ca đồng ý? Phương Như mở to hai mắt nhìn, sao tự dưng thông suốt rồi?

Trần Mặc nói xong câu này, xoay người bước đi, khuôn mặt lạnh lùng kia xuất hiện mấy cảm xúc phức tạp, hắn sợ nếu ở đó lại không nhịn được.

Chỉ nghe âm thanh mềm mại kia thôi hắn đã muốn ôm nàng thật chặt, hôn nàng, thậm chí còn muốn cởi sạch quần áo của nàng, giữ lấy nàng, để nàng ở dưới thân hắn mà rên rỉ, đem nàng ăn sạch. Loại tình cảm vừa yêu vừa hận lại vừa oán này quá mức mạnh mẽ, mãnh liệt tới mức hắn cũng phải sợ hãi.

Phương Như nói với Hàn phu nhân một câu “Vậy định như thế đi”

Sau đó nhanh chóng chạy theo Trần Mặc.

Cả người Liễu Khê run lên, dùng khăn tay che miệng, chỉ sợ mình khóc ra.

Sau đó Hàn phu nhân nói gì đó, Liễu Khê nghe không vào, hốt hoảng trở về phòng, Thước Nhi mở cửa, nàng cởi giày, trùm chăn lại.

Lúc này nước mắt của nàng mới chảy xuống, hắn yêu nàng, nàng biết, hắn hận nàng, bây giờ nàng mới biết.

Bây giờ Liễu Khê nghĩ cũng không dám nghĩ, lần nào cũng chết trước mặt hắn, tâm trạng của hắn sẽ ra sao? Lần nào cũng tự an ủi mình, lần sau có thể gặp lại, dù sao cũng có thể bên nhau.

“Đừng khóc….” Trần Mặc đã rời khỏi Hàn gia chuồn êm đi vào phòng Liễu Khê, xốc chăn lên, thở dài một tiếng, hắn không thể để nàng đau khổ.

Liễu Khê ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống không ngừng, mũi đỏ rực, miệng há to “A… Sao ngươi lại… A”

Liễu Khê khóc rất lâu, khóc tới mức ngây ngốc nhìn Trần Mặc đột nhiên xuất hiện.

Cầm lấy cái cầm khéo léo của Liễu Khê, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, do hắn hơi dùng sức nên trên khuôn mặt trắng noãn của nàng xuất hiện mấy vệt hồng.

Ánh mắt tối lại, Trần Mặc cúi đầu hôn lên môi Liễu Khê.

Lúc này khác với lần dịu dàng trước đó, Trần Mặc mạnh mẽ mở môi Liễu Khê, dùng sức bắt lấy lưỡi của nàng, cuốn lấy nàng như sói đói. Thậm chí Liễu Khê còn cảm thấy có chút đau đớn, nhưng nàng không biết làm sao đáp trả Trần Mặc, cái hôn này của hắn như muốn cắn nuốt lưỡi của nàng vậy.

Nụ hôn này càng lúc càng lâu, Liễu Khê cảm thấy khó thở, đành để mặc Trần Mặc hôn lấy hôn để, cho dù vậy, Liễu Khê vẫn cảm nhận được con ngươi tràn đầy dục vọng của hắn.

Một hồi lâu sau, Trần Mặc mới buông môi nàng ra, con ngươi thâm thúy nhìn đôi môi sưng đỏ của Liễu Khê, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đó.

Liễu Khê thở phì phò, dựa vào người Trần Mặc, cảm nhận được lửa nóng dục vọng của hắn, khuôn mặt đỏ bừng, chần chờ một hồi rồi nói “Ta có thể…”

Hôn lên cánh môi nhợt nhạt của Liễu Khê, Trần Mặc thản nhiên nói “Ta không miễn cưỡng nàng, ta có thể đợi nàng qua cửa”

“Tốt”

Sính lễ của Trần Mặc đưa tới rất nhanh, một đống hòm chất đầy sân Hàn gia, người Hàn gia cuối cùng cũng phải mở to mắt, không nghĩ tới Trần Mặc tuấn mỹ bất phàm kia cũng có của cải nhiều như thế. Bên người Liễu Khê có thêm mấy nha hoàn hầu hạ, các nàng bám dính lấy Liễu Khê, chỉ hi vọng lúc Liễu Khê gả đi có thể đi theo, nếu có thể trở thành thông phòng, ngày sau cũng rất dễ chịu.

Ngày hai người thành thân cũng định ra, Liễu Khê phải ở trong phòng mình thêu giá y (áo cưới), nghĩ tới lúc mình xuất giá, Liễu Khê nở nụ cười.

Chỉ là không đợi tới lúc xuất giá, quân lệnh của triều đình bỗng nhiên đưa tới, thánh chỉ này bảo, quân Hung Nô xâm nhập.

Phương Như khuyên Trần Mặc hoãn lại hôn lễ, đợi sau khi thắng lợi trở về rồi cưới nàng.

Liễu Khê biết được tin tức, sửng sốt, chỉ cách hôn lễ có nửa tháng thôi. Nàng muốn nói với Trần Mặc có thể kết hôn ngay, nhưng mà trong đầu đau đớn vô cùng, trí nhớ của biểu tiểu thư bắt đầu xuất hiện.

Liễu Khê biết, biểu tiểu thư hi vọng Phương Như có thể lên chiến trường, thậm chí là mong nàng đi thật sớm, vội vàng tới mức Liễu Khê không thể cướp được quyền khống chế thân thể này.

Oán niệm này thật sự rất khủng khiếp, Liễu Khê toát mồ hôi lạnh, nếu nàng ngăn Trần Mặc, Phương Như nhất định sẽ ở lại vì hắn, nhưng mà biểu tiểu thư không chi Liễu Khê chút thời gian đó, nàng chỉ cần một ngày mà thôi.

Chấp niệm của biểu tiểu thư sâu tới mức không phân rõ trái phải, cũng không nghĩ tới cái gì, thậm chí tản ra hơi thở, nếu như Liễu Khê ngăn cản Phương Như lên chiến trường thì nàng ta sẽ oán hận vô cùng.

Lúc này Liễu Khê cũng nổi tính ương bướng, nàng mặc kệ biểu tiểu thư kia nghĩ cái gì, tóm lại, nàng muốn thành hôn, nàng muốn gả cho Trần Mặc, muốn trở thành thê tử của hắn.

Thời gian cấp bách, mọi người bận việc hôn lễ, ngay cả Phương Như cũng mặc áo giáp tới uống rượu mừng.

Liễu Khê mặc bộ giá y màu đó, mang khăn voan, màu đỏ kia giống như muốn bốc cháy, nghe chủ hôn nêu lên, nàng ngồi trên kiệu hoa, đi qua chậu than, vào bái đường.

Cho tới khi Trần Mặc vén khăn voan của nàng ra, hai người im lặng ngồi đối diện, uống rượu giao bôi. Liễu Khê thở dài nhẹ nhõm, sau đó lấy một túi hương từ trong lòng đưa cho Trần Mặc.

“Bên trong có mấy viên thuốc, chàng giữ đi” Liễu Khê chỉ nói một câu như thế. Mấy viên thuốc này thật sự bình thường, nhưng mà Liễu Khê có thêm ít nước trong không gian, đủ để cứu mạng. Cũng vì thế mà bình nước 500ml hao hơn nửa.

“Đợi ta” Trần Mặc nhìn nàng chăm chú, sau đó nói một câu như thế.

Nàng có thể khóc nháo bắt ép Trần Mặc ở lại, nhưng quân lệnh như sơn, nếu Trần Mặc làm thế, huynh đệ trong sơn trại sẽ vì mà chôn cùng. Trần Mặc đồng ý nhưng nàng không muốn, hắn sợ nàng đau lòng nhưng sao nàng có thể để hắn danh xấu kia? Chẳng qua là hai ba năm thôi mà, nàng có thể đợi được.

Liễu Khê đưa Trần Mặc ra cửa, nhan sắc giống như lửa, làm tổn thương ánh mắt của mọi người.

Ngày trôi qua rất nhanh, Liễu Khê cũng biết làm gì trong lúc đợi.

Điều khiến nàng cảm thấy khinh bỉ chính là Hàn Hạ, thư sinh bụng đầy sách này cho rằng Liễu Khê bị ép buộc, luôn muốn có nàng.

Hàn Hạ cảm thấy, tên cường đạo đầy sát khí kia không xứng với biểu muội xinh đẹp tuyệt trần của hắn, biểu muội như nước chỉ để hắn sủng trong tay.

Liễu Khê thật sự không hiểu, Phương Như làm vì hắn nhiều việc như vậy, thậm chí không để ý tới tính mạng mà lên chiến trường. Mà người đàn ông này dùng vàng bạc của Phương Như, nhưng mà luôn khinh thường nàng ta, thậm chí còn mong nàng ta chết trên chiến trường.

Người như vậy, không xứng làm đàn ông.

Liễu Khê từng nghĩ, không cần phá hủy tình cảm của hai người nhưng bây giờ, nàng thật sự muốn hắn thân bại danh liệt, hắn, không xứng với Phương Như.

Dĩ nhiên mọi thứ không giống như Hàn Hạ nghĩ, lúc Phương Như trở về là lúc hắn đi thi hội. Lần thi hội này, Hàn Hạ vào kinh thành, cả Hàn phu nhân và Liễu Khê cũng vào kinh.

Ông trời thật sự rất ưu ái hắn, Hàn Hạ vậy mà cũng đỗ tiến sĩ, hơn nữa còn được hoàng thượng cho vào quỳnh lâm yến.

Hôm nay, cửa kinh thành mở lớn để đón chào tất cả các tướng sĩ trở về, người đi đầu là Phương Như, tất cả dân chúng trong thành đều vây lấy.

Liễu Khê im lặng chờ trong phòng thuê ở trong thành, nếu lên phố, Trần Mặc không tìm được nàng. Chuyện vào kinh nàng từng viết thư nói cho Trần Mặc biết.

[Phát hiện nam chính Hàn Hạ tới gần, mong chú chú, mong chú ý]

Liễu Khê sửng sốt, Hàn Hạ tới đây làm gì?

“Biểu muội, Phương Như đã trở lại, không thể tin là nàng ta lại có thể sống sót trở về. Ta từng đồng ý với nàng ta, đợi ta đạt tiến sĩ sẽ xin hoàng thượng tứ hôn” Hàn Hạ đứng ngoài cửa sổ nhìn Liễu Khê “Tâm ý của ta, biểu muội chắc cũng biết, ngươi và ta đính hôn từ nhỏ, tình cảm cũng không tồi, ta thật sự rất hận. Phương Như kia, ta sao có thể thích nàng ta? Nếu không phải mẫu thân bắt ta chịu đựng, sao ta có thể lấy lòng nàng ta?”

Hàn Hạ liên miên lải nhải nói, thầm oán, không nghĩ tới Phương Như lại lập công lao lớn như thế, sau này, hắn sợ khó mà thoát khỏi nàng ta.

[Phát hiện nữ chính Phương Như tới gần, mong chú ý, mong chú ý]

“Biểu muội, bây giờ nàng ta được phong là đại tướng quân, ta sợ không thể thoát khỏi nàng ta, kiếp này chúng ta không trở thành vợ chồng, mong sau này có thể ở chung” Hàn Hạ nó mấy lời, sau đó rời đi, không hề biết Phương Như nghe được tất cả.

Đợi Hàn Hạ rời khỏi đó, Liễu Khê mở cửa phòng ra thì thấy Phương Như ngây ngốc đứng yên, nhẹ giọng nói “Vì một nam nhân như thế, đáng giá sao? Ngươi biết không, từ ngày đầu ngươi bước vào cửa Hàn gia, Hàn phu nhân đã hạ tuyệt dục dược với ngươi. Nhờ phúc của ngươi, ta cũng uống chén thuốc đó. Ngươi lại nhìn xem, huynh đệ sống chết theo ngươi ra chiến trường, bây giờ còn lại bao nhiêu?”

Phương Như làm tất cả vì Hàn Hạ, chỉ vì hắn nói mà đồng ý thuần phục, lên chiến trường, nhưng bây giờ, huynh đệ lớn lên cùng nàng ở đâu?

Hàng Da chết trên chiến trường, Nhị Mao bị chặt một chân, Đồ Tể chết trên đường trở về… Huynh đệ của nàng ở đâu?

Phương Như chậm rãi ngồi xuống, khóc nức nở, các huynh đệ của nàng vốn không muốn thuần phục, nhưng nàng khư khư cố chấp, tất cả mọi người đều biết Phương Như nàng là đại tướng quân đánh lùi quân Hung Nô nhưng các huynh đệ biết, nàng ta chỉ vì một người đàn ông mà thôi.

Các huynh đệ chết đi, hắn cũng có thể sáng mắt!

Không, nàng ta còn có Mặc ca, còn có Mặc ca luôn xem nàng ta là muội muội. Phương Như như vớt được cọc cứu sinh, vội vàng chạy ra ngoài thì thấy vẻ mặt hạnh phúc của Liễu Khê, nàng ta nhào vào trong lòng của Trần Mặc.

Mà Phương Như chưa từng thấy bộ mặt tươi cười kia của Trần Mặc, nàng ta đã quên, từ rất lâu trước kia, Mặc ca đã không thuộc về nàng ta.

Nàng ta còn cái gì? Danh hiệu đại tướng quân do hoàng đế đích thân ban cho? Hay là một nữ nhân không thể sinh con?

Ha ha ha ha ha…

Hàn Hạ!

Tại Quỳnh lâm yến, ngoài thiên tử thì còn có tướng quân đắc thắng trở về. Tất cả mọi người đều vụng trộm nhìn Phương Như, nữ nhân này chính là người đánh lùi Hung Nô, chiếm được lời khen của hoàng thượng.

Phương Như bưng ly rượu lên, uống một ngụm lại một ngụm, xem mấy ánh mắt như không có.

Hoàng đế cũng vừa lòng Phương Như, theo lời người khác mật báo, nàng ta không thể sinh con, không gây trở ngại tới việc quân quyền, huống hồ lại cuồng dại với tên Hàn Hạ kia. Hắn không ngại nhìn mặt mũi của nàng ta, cho Hàn Hạ kia một thứ tự dễ nghe.

Có lẽ, cũng thừa dịp này đem tứ hôn hai người.

Nghĩ thế, hoàng đế cười nói với Hàn Hạ “Không biết ái khanh có ý trung nhân chưa?”

Hàn Hạ nhìn sang Phương Như một cái, nói với hoàng đế “Thần đã ái mộ Phương tướng quân rất lâu, nguyện ý dùng mọi thứ cưới nàng làm vợ, cả đời chỉ một đôi nhân”

Tất cả mọi người ở đây ồ lên, không nghĩ tới Hàn Hạ này dám nói như thế, ánh mắt mọi người dừng trên người Phương Như, không biết nàng có đồng ý không. Hàn Hạ này cũng là người tuấn tú lịch sự.

“Ồ, nếu như tướng quân nguyện ý, trẫm cũng muốn làm bà mai” Hoàng đế cười hỏi “Ý của tướng quân thế nào?”

Rốt cuộc Phương Như cũng nhìn về phía Hàn Hạ, nở nụ cười châm biếm, bỗng dưng hắn ta cảm thấy có điềm xấu.

“Năm đó ta bắt ngươi lên núi, lúc ấy người khóc không chịu, đó là lỗi của ta. Tuy rằng chúng ta từng có nhân duyên nhưng cũng chỉ vài ngày thôi” Phương Như không để ý nói “Không lẽ ngươi bị ta chơi nghiện rồi? Thôi, cho chút tiền tới thanh lâu, ta không muốn ngủ cùng người, mai ta sẽ sai người đưa vàng tới Hàn gia”

Trần Mặc im lặng uống rượu, liếc mắt nhìn Phương Như một cái.

Tất cả mọi người ngây người, lời này sao có thể từ miệng của một nữ nhân nói ra? Nhưng nội dung trong đó khiến người ta quan tâm hơn, thì ra Hàn Hạ này đã bị Phương Như cưỡng bức.

Hàn Hạ đứng thẳng lưng, thấy ánh mắt khinh thường của mọi người nhìn hắn lẫn Phương Như. Những lời kia của nàng ta giống như cởi truồng hắn mà nhục nhã.

Một tiến sĩ bị thủ lĩnh cường đạo cưỡng bức, nói ra ai cũng cười nhạo hắn ba phần, thanh danh lẫn tiền đồ của hắn đã bị hủy.

Hàn Hạ không còn thể diện ngồi đó nữa, thất thần rời khỏi Quỳnh lâm yến. Nghĩ tới mấy lời của Phương Như, hai mắt đỏ bừng, nữ nhân này, nữ nhân này.

Hàn Hạ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy không còn mặt mũi mà sống nữa, mấy lời chê cười này chắc chắn sẽ truyền khắp triều đình cho xem, mỗi khi người khác nhắc tới Hàn Hạ hắn, có lẽ chỉ nhớ tới hắn là kẻ bị thủ lĩnh cường đạo cưỡng bức.

Không sợ, còn có một người không hắn, hắn vẫn muốn làm vợ chồng với nàng.

Ánh mắt Hàn Hạ sáng lên, vội vàng đi qua ngã tư, tới nơi ở của Liễu Khê.

Liễu Khê nhàm chán đợi Trần Mặc từ yến hội trở về, đột nhiên cảm thấy gáy đau đớn, trước mắt một màu đen, hôn mê bất tỉnh.

Hàn Hạ đánh Liễu Khê ngất, sau đó dùng tơ lụa trói chặt vào ghế, hắn ta lâm vào trạng thái điên cuồng, đốt cháy căn phòng.

[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị chuyển đổi cảnh tượng, bắt đầu đếm ngược…]

Liễu Khê cảm thấy lửa đang liếm tới quần áo của mình, có vòng tay bảo vệ, nàng không thấy đau nhưng cảm thấy rất nóng, rất nóng, một làn khói đen xuất hiện, còn có tiếng phòng sập.

Hàn Hạ vào đây bằng cách nào? Hệ thống, sao mày không đi chết đi!!!
alt
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc