Thật ra Liễu Khê rất muốn nhìn Liễu Như Yên xem thử nàng ta thế nào nhưng mà nghĩ mình bây giờ là một người bị hủy dung, hơn nữa hai người đi chung với nhau, nàng ta không sao mà nàng lại bị hủy dung.
Nếu nàng bình tĩnh thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Một cô nương bị hủy dung, làm sao có thể gặp chính tỷ của mình khi nàng ta không bị gì chứ? Liễu Khê biết rõ nên phá nhà, khóc rống lên.
[Phát hiện người diễn phối hợp Liễu lão gia tới gần, mong chú ý]
“Muội muội con bây giờ không chịu được kích thích, tâm ý của con, ta nhận giúp nó, Như Yên về trước đi” Vân thị thấy bộ dạng này của Liễu Khê, lòng đau đớn vô cùng, trong lòng càng hận Liễu Như Yên thêm ba phần. Chỉ nói một câu cứng rắn như vậy, cẩn thận ôm Liễu Khê, vỗ nhẹ lên lưng nàng, ý bảo nàng bình tĩnh lại.
“Vậy nữ nhi không quấy rầy, nữ nhi sẽ cầu Phật tổ mong muội muội sớm ngày khang phục” Ngữ khí của Liễu Như Yên rất chân thành, giống như không bị ảnh hưởng bởi mấy lời kia.
Im lặng đứng thẳng một lát, khóe miệng Liễu Như Yên nâng lên, lộ nụ cười nhợt nhạt, biết khuôn mặt Liễu Khê bị hủy, nàng ta thật sự rất vui vẻ, nhưng lập tức giấu đi. Nhẹ nhàng xoa lông mi, nước mắt trong suốt đột nhiên chảy ra, khuôn mặt tràn vẻ lo lắng.
Liễu Như Yên cơ bản không có xoa phấn son, thân thể mềm mại mặc bộ đồ màu xanh, làm làn da trong suốt trở nên xinh đẹp, một cái nhíu mày, nước mắt đã rơi, cứ như gặp phải oan ức ở chỗ Vân thị vậy.
“Đại tiểu thư…” Nha hoàn hầu hạ Liễu Như Yên hiểu ý, đi tới hai bước an ủi Liễu Như Yên “Đừng đau lòng, nhị tiểu thư sẽ biết tâm ý của cô”
“Ta không đau lòng vì điều này, ta rất lo lắng cho muội muội, đều là tỷ tỷ ta không bảo vệ muội ấy tốt, lúc đó ta nên chắn trước nàng” Ngữ khí của nàng ta rất chân thành, giống như một tỷ tỷ lo lắng cho muội muội vậy.
Liễu lão gia đứng ở trong góc nghe được, vui vẻ gật đầu, quả nhiên là đứa nhỏ của Vân thị, cũng nghe lời như nàng, có phong phạm của trưởng tỷ.
Nhưng nha đầu Liễu Khê kia, thật sự không hiểu chuyện, Tiểu Vân thị cũng vậy, nói thế nào Như Yên cũng là con của nàng ta, cho dù không phải thân sinh nhưng mà nàng ta và Vân thị là tỷ muội, sao lại bất công, lạnh bạc như thế?
Liễu Khê trong phòng nghe được nổi hết cả da gà, nữ chính thật sự lợi hại, người không biết còn tưởng muội muội này rất kiêu căng đó! Hơn nữa nàng nghe được Liễu lão gia đang ở gần, nói cách khác, nàng ta cố ý nói cho Liễu lão gia nghe.
Không lẽ nữ chính cũng có máy dò xét như nàng sao, biết ai ở gần đó để giả trang chắc?
Liễu Khê dựa vào lòng Tiểu Vân thị, lòng của bà rất ấm áp, nàng cọ cọ mấy cái nhưng lại bị Tiểu Vân thị ngăn lại.
Ngón tay Tiểu Vân thị nhẹ vuốt lên hai gò má của Liễu Khê, nhỏ giọng nói “Khê Nhi ngủ một chút, mẫu thân canh cho con”
Liễu Khê đỏ mắt gật đầu, lúc nãy nàng vừa khóc lại vừa nháo, thật sự có chút mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm trên giường nhắm mắt, bắt đầu tính toán.
Bây giờ Liễu gia chỉ có hai cô con gái, một là chính nữ con vợ cả Liễu Như Yên, một là kế nữ Liễu Khê, cho tới tận bây giờ Liễu gia không có con nối dòng. Vậy nếu như Tiểu Vân thị có thai thì tất cả tâm tư của Liễu lão gia và bà sẽ đặt trên bụng của bà rồi, lúc đó bà sẽ không có tâm trạng mà tìm nàng ta gây phiền.
Con mới là sự bảo đảm cho Tiểu Vân thị.
Trong sách, Liễu Như Yên tính toán Tiểu Vân thị, nếu Tiểu Vân thị không để ý nàng ta thì sẽ không có chuyện gì.
Liễu Khê suy nghĩ miên man, sau đó ngủ lúc nào chả biết.
Tiểu Vân thị thấy Liễu Khê ngủ say, dịch chăn cho nàng, phân phó người bên cạnh chú ý nàng, sau đó mới rời phòng.
Chính viện Liễu phủ mang theo sự tao nhã lịch sự, mà bây giờ, tất cả mọi người đều không dám nhiều lời, tâm trạng của phu nhân lúc này rất xấu.
“Sao thế này? Tại sao ong vò vẽ kia lại đụng vào Khê Nhi? Phế vật, một đám phế vật” Tiểu Vân thị nằm trên nhuyễn tháp, tức giận vô cùng.
Bà hận, ở trong nhà, bà là thứ xuất. Ngược lại với tỷ tỷ Vân thị của bà, bà giống như hạt bụi không ai biết, nhưng không ngờ lúc tỷ tỷ lâm chung, lại cầu mẹ cả đem nàng tới làm vợ kế của Liễu lão gia, tất cả là vì Liễu Như Yên.
Bà ta thật sự muốn đối đãi tốt với Liễu Như Yên, nhưng mà tỷ tỷ của bà, ai cũng khen ngợi Vân thị hiền lương thục đức kia lại hạ dược bà, không cho bà có cơ hội làm mẹ, cuối cùng, bà phải dùng đủ biện pháp khiến nha hoàn bên người mang thai, sau khi nàng ta sinh con xong thì ôm về làm con của bà.
Nào biết, vì nhân duyên của Liễu Như Yên, Liễu lão gia đem toàn bộ gia sản làm đồ cưới cho Liễu Như Yên. Người đàn ông nhẫn tâm này, Khê Nhi cũng là con gái của hắn. Nếu đã vậy, bà hủy diệt nàng ta, không nghĩ tới….
“Phái người tìm danh y tới, ta không thể để Khê Nhi bị hủy như vậy” Tiểu Vân thị xé rách khăn tay, sau này Khê Nhi còn phải lập gia đình, ba muốn nhìn nó xuất gia một cách quang vinh nhất.
Đợi sau khi tỉnh lại, Liễu Khê nhìn khuôn mặt của mình qua gương. Được rồi, thật sự bị hủy dung, vệt sẹo màu hồng sắc. Liễu Khê chạm vào nó, không đau nữa.
Thật ra, nếu không nhìn cái vết sẹo này thì nàng thật sự rất đẹp, đáng tiếc… Thứ đầu tiên người khác nhìn thấy là vết sẹo kia, nhưng mà, chỉ cần dùng bột nước thì có thể che được.
Liễu Khê vui vẻ nghĩ.
“A, đại tiểu thư…” Nha hoàn canh cửa không ngăn Liễu Như Yên lại được.
“Muội muội, tỷ tỷ nghe nói vết thương của muội tốt rồi mới tới nhìn. Biết muội không sao, tỷ tỷ thật sự rất vui, tỷ tự mình xuống bếp làm chén canh tổ yếu táo đỏ muội thích nhất này” Liễu Như Yên vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt hủy dung của Liễu Khê, hoảng sợ không thôi, nhưng lòng lại vui sướng vô cùng, đau khổ kiếp trước của nàng ta, Liễu Khê phải nếm thử.
Đại Yến quốc lấy đẹp làm chủ, nam tử tốt nhất tuấn dật tiêu sái, mà nữ tử lại tôn sùng dịu dàng uyển chuyển. Liễu Khê bị hủy dung, sao có thể sống tốt?
Liễu Khê buông gương đồng trong tay, nhíu mày xoay người nhìn nữ chính Liễu Như Yên. Xinh đẹp, thân hình cao gầy, mặc quần áo rộng thùng thình, trên váy không thêu gì, bên hông mang một chuỗi dây, phiêu dật như tiên.
Đây không những khiến nàng ta không bị phô trương mà tôn lên vẻ đẹp hiên ngang khiến người khác nhìn không quên.
“Đa tạ tỷ tỷ” Liễu Khê trừng mắt nhìn Liễu Như Yên, sau đó mới nói một câu.
Liễu Như Yên thấy vậy, nụ cười càng thêm dịu dàng, động tác tao nhã thong dong, lấy chén đưa cho Liễu Khê “Muội thử xem, đây là tỷ tỷ làm riêng cho muội”
Mau cầm chén đánh ngã đi, Liễu Như Yên cười lạnh trong lòng.
“…” Nàng thật sự không muốn ăn, Liễu Khê biết Liễu Như Yên tới đây chê cười, cười thì cười, mặt của nàng không phải không trị hết.
“Đa tạ đại tỷ, được rồi, muội muốn nghỉ ngơi” Liễu Khê cầm bát trên tay Liễu Như Yên, trực tiếp hạ lệnh đuổi khác.
Sự kinh ngạc xuất hiện trên mặt Liễu Như Yên, sau đó nói ngay “Nếu đã vậy tỷ tỷ không làm phiền muội”
Từ lúc rời khỏi phòng Liễu Khê, khuôn mặt Liễu Như Yên nhíu mày, muội muội này hình như có chút khác xưa thì phải.
Nghĩ tới mặt của Liễu Khê, Liễu Như Yên yên lòng, không giống thì sao, nàng ta có thêm chút đồ lên thuốc của Liễu Khê, trị không hết đâu.
Liễu Khê không quan tâm Liễu Như Yên nghĩ gì, nàng lấy nước không gian ra, chỉ còn 250ml, trị liệu cho Tiểu Vân thị cần bao nhiêu?
[Đinh! Hệ thống giúp đỡ người chơi đáng yêu một chút, người chơi chỉ cần dùng 10ml là đủ rồi, tiết kiệm là tính tốt]
Ồ, thì ra là vậy, cảm ơn hệ thống đã giúp đỡ. Liễu Khê bĩu môi, lấy vật phẩm được thưởng ở quyển thứ hai: hương thơm quyến rũ người.
Lúc nàng dưỡng thương thì phát hiện Liễu lão gia rất ít khi vào phòng của Tiểu Vân thị, không thể không nói nữ chính rất mạnh mẽ, tìm một thế thân giống Vân thị, khiến cho Liễu lão gia đặt tâm lên người đó, đem nàng ta làm di nương, sau đó trở thành di nương được sủng ái nhất. Liễu Như Yên phòng Đinh di nương sinh thứ tử nên đã hạ tuyệt dục dược lên nàng ta.
Tiểu Vân thị muốn sinh con thì phải cần Liễu lão gia. Thứ này có công dụng vô cùng. Nàng nhìn cách sử dụng, chỉ cần xoa sau tai một ít là được. Mùi hương này có tác dụng với người khác giới, mà đối với cặp vợ chồng thì còn mãnh liệt hơn không ít, đặc biết có thể làm thúc tình dược trong lúc vận động ban đêm.
Có thứ này không tin Liễu lão gia không ở lại phòng Tiểu Vân thị.
Liễu Khê đem thứ này cho Tiểu Vân thị, bà vừa thấy chất lỏng màu đỏ này đã thích, nhất là cái mùi hương này, lau một ít sau tai, hình như có chút tươi mát nhưng không có chút tục khí.
Tất cả nam nữ gia trẻ ở Đại Yến quốc đều rất thích huân hương nên có thứ nước hoa này, vì vậy Liễu Khê mới yên tâm đưa nó cho Tiểu Vân thị.
Không thể không nói, thứ này có tác dụng vô cùng, ít nhất Liễu Khê thấy số lần Liễu lão gia ngủ ở phòng Tiểu Vân thị tăng lên không ít.
Về phần nước không gian, Liễu Khê trộm bỏ vào trong nước trà, tận mắt thấy Tiểu Vân thị uống vào. Độc tố trong thân thể hình như cũng biến mất, màu da trên mặt trắng nõn lên không ít, khiến người khác thấy thích vô cùng.
Tiểu Vân thị cũng tự thấy tốt hơn, mấy ngày nay, thân thể của bà thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả lúc tới tháng cũng không đau bụng như trước, đôi lúc nhìn vào gương, không thể nhận ra đó là mình nữa cơ.
Liễu lão gia cũng dùng hết sức cày cấy, chỉ qua ba tháng ngắn ngủn, Tiểu Vân thị vốn mời đại phu tới bắt mạch cho Liễu Khê, hi vọng có thể chữa khỏi mặt cho Liễu Khê.
Liễu Khê mãnh liệt yêu cầu Tiểu Vân thị bắt mạch, lần xem mạch lần này nhìn ra được Tiểu Vân thị có bầu hai tháng.
Liễu lão gia vui như điên, Liễu Như Yên đứng ngốc, Tiểu Vân thị sao có thể mang thai?
Hai tay nàng nắm chặt, trong mắt Liễu Như Yên hiện lên sự hận thù, nàng ta sẽ không để đứa trẻ này sinh ra.