https://truyensachay.net

Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 64

Trước Sau

đầu dòng
Tiếp theo cũng giống như trong sách, Kiêu Dương được chưởng môn nhận làm đệ tử, sự vui vẻ trên mặt Lăng Cổ xuất hiện rồi biến mất ngay lập tức, có điều nụ cười trên mặt càng lúc càng dịu dàng, ngón tay không ngừng vuốt ve chuôi kiếm bên hông.

Liễu Khê chú ý tới động tác của Lăng Cổ, cũng biết đây là động tác nhỏ mà Lăng Cổ thường hay làm khi hạ quyết định gì đó, có thể khiến cho Lăng Cổ như vậy chỉ có Kiêu Dương mà thôi.

Chưởng môn thu Kiêu Dương làm đệ tử, so sánh với đám sư huynh muội thì sau này chung đụng với Lăng Cổ rất nhiều. Cái gọi là gần quan được ban lộc, Lăng Cổ quyết định nhất định phải làm đạo lữ với Kiêu Dương, một bảo vật trời sinh làm tăng sức mạnh như vậy, người nào không cầu không ước không mơ?

Lăng Cổ ngẩng mặt nhìn bộ dạng yêu kiều của Kiêu Dương, mái tóc đen dài búi thành một búi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mềm mại, đôi mắt đen nhánh ướt át như dòng nước chuyển động, cánh môi còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa đào, mỗi một nụ cười đều mang theo sự quyến rũ non nớt.

Lăng Cổ cảm thấy rất vừa lòng, nữ tử có thân thể thuần âm, chính là người sinh ra vào lúc âm khí nặng nhất, xinh đẹp hồn nhiên, lúc ân ái có thể khiến cho nam nhân nhận được sự hưởng thụ lớn nhất. Trong lòng càng mong muốn Kiêu Dương trở thành đạo lữ của mình.

Đợi sau khi nghi thức thu nhận đồ đệ chấm dứt, chưởng môn phân phó các sư huynh sư tỷ đem tân sư muội sư đệ đưa tới bên trong động phủ của mình.

Lăng Cổ đi tới trước mặt Kiêu Dương, mỉm cười dịu dàng, giọng nói như ngọc “Tiểu sư muội, huynh là đại đệ tử của sư phụ, tên là Lăng Cổ, muội gọi huynh một tiếng đại sư huynh đi. Muội theo huynh đi về động phủ, thuận tiện nhớ kỹ vị trí của các nơi trong Tử Tiêu Cung”

“Đại sư huynh! Làm phiền huynh rồi!” Kiêu Dương ngọt ngào gọi một tiếng, có chút ngại ngùng cầm lấy tay, hai má ửng hồng, càng xinh đẹp động lòng người.

Hắn hoàn toàn quên còn có một nữ phụ kiêm thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn đang đợi thì phải?

Ngay lập tức đi tới ân cần chăm sóc, động tác cũng nhanh thật. Liễu Khê im lặng nhìn, đôi mắt đen tối không có biểu cảm, nam tuấn lãng, nữ tịnh lệ, nhìn thế nào cũng rất hợp đôi. Chỉ tiếc, Lăng Cổ lại mang mấy phần tâm tư xấu xa.

Liễu Khê tiến tới hai bước, mở miệng “Sư huynh”

Đột nhiên vòng cổ trước ngực xuất hiện một ánh sáng màu lục nhạt.

[Đinh! Vòng cổ ghê tởm đặc chế bắt đầu phát huy công dụng, sức quyến rũ của Liễu Khê giảm đi]

Lăng Cổ nhíu mày, bỗng dưng hắn cảm thấy Liễu Khê sư muội rất đáng ghét.

[Đinh! Độ hảo cảm của nam chính Lăng Cổ với người chơi giảm đi 10 điểm]

Kiêu Dương tò mò đánh giá Liễu Khê, sư tủy này nhìn rất đáng yêu, cười cũng dịu dàng nhưng sao nàng ta lại cảm thấy không thoải mái, một chút cũng không muốn để ý nàng.

[Đinh! Độ hảo cảm của nữ chính Kiêu Dương với người chơi giảm xuống 5 điểm]

Cảm giác thật kỳ lạ, nàng ta không nên nghĩ như thế, đây là lần đầu gặp mặt, nàng ta không thể có thành kiến với sư tỷ, Kiêu Dương thanh tỉnh một chút, lập tức nở nụ cười ngọt ngào kêu “Sư tỷ tốt”

[Đinh! Độ hảo cảm của nữ chính Kiêu Dương với người chơi tăng lên 5 điểm]

Qủa nhiên là nữ chính lương thiện, không có chút ảnh hưởng với thứ vòng cổ đáng ghét này. Liễu Khê thầm nghĩ trong lòng, nở nụ cười “Tiểu sư muội tốt, có rảnh thì tới Lăng Hư Phong tìm tỷ, chỗ sư tỷ có nhiều thứ tốt lắm!”

Lăng Cổ có chút không kiên nhẫn nhưng nụ cười dịu dàng trên mặt vẫn không thay đổi, nói “Sư muội, ta dẫn Kiêu Dương về Lăng Hà Phong, tiểu sư muội với mới tới Tử Tiêu Cung”

Liễu Khê lộ vẻ mặt cô đơn nói “Vậy thì không làm phiền sư huynh nữa”

Miệng Kiêu Dương giật giật, muốn nói gì nhưng thôi, ngoan ngoãn bước lên trên thanh Tiên Kiếm của Lăng Cổ.

Lăng Cổ dục Tiên Kiếm, hai người như tia sáng, bay lên cao, sau đó biến mất trong ngọn núi cao xa.

Nhìn bóng dáng rời đi của hai người, Liễu Khê không mất hứng, cảm tình của hai người càng như keo như sơn thì tới lúc đó càng khiến nữ chính tổn thương, cố lên nha Lăng Cổ!

Yên lặng trở về phòng ở một mình, Liễu Khê đứng trước cửa phòng, bây giờ phải giải quyết cái vòng cổ này trước rồi mới đi tìm hắn.

Liễu Khê cầm thanh Tiên Kiếm, thân kiếm dài nhỏ, ánh sáng lưu động, nhìn đã biết không phải là vật thường. Đây là của sư phụ nữ phụ đưa cho nữ phụ, tuy không phải là Tiên Kiếm tốt nhất nhưng uy lực rất lớn.

Cầm lấy chuôi kiếm, Tiêm Kiếm càng xuất hiện nhiều màu. Đem chân nguyên bảo vệ quanh thân, cẩn thận đưa kiếm đâm vào vòng cổ, dùng hết sức.

Chỉ nghe một tiếng “Tranh”, mũi kiếm sắc bén đâm qua vòng cổ, mấy bông hoa lửa bắn tung tóe nhưng vòng cổ không bị hư hại gì.

Liễu Khê khó chịu, bây giờ nữ phụ còn chưa có Tiên Kiếm của riêng mình, nhưng cây kiếm này đã rất sắc bén, vậy mà không thể khiến vòng cổ này bị chút hư hại gì.

Xem ra phải thử mấy biện pháp khác mới được, mặc kệ có thể phá hủy nó hay không, phải thử trước rồi mới tính.

Liễu Khê bắt đầu lục trí nhớ, rốt cục cũng nghĩ tới chỗ Lăng Tiên Phong của Phương trưởng lão là nơi có những thứ tốt. Sờ sờ vòng cổ trong tay, lập tức lấy một đóa hoa sen màu xanh ném vào không trung.

Hoa sen càng xoay tròn càng lớn, đóa hoa nở rộ, ánh sáng lượn lờ nhàn nhạt, Liễu Khê đứng trên đài sen, nhanh chóng bay về phía Lăng Tiên Phong. Đây là công cụ chở nữ phụ, tuy tốc độ không nhanh bằng Tiên Kiếm nhưng rất thoải mái, trên hoa sen có khắc trận pháp phòng ngữ.

“Phương sư thúc có ở đây không?” Liễu Khê nhảy xuống đài sen, thu hồi đóa hoa sen, nhẹ giọng hỏi tiểu đồng canh cửa.

“Phương trưởng lão đang ở trong phòng rèn, mời Liễu tu sĩ” Tiểu đồng kia cung kính cúi thấp người mời Liễu Khê.

Vừa mở cửa phòng rèn ra đã thấy một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, đập vào mắt là một màu hồng hùng vĩ, Liễu Khê đọc một khẩu quyết thì độ nóng quanh người mới đỡ một chút, mà tiểu đồng không có tu vi kia không dám đi vào cửa.

“Phương sư thúc!” Liễu Khê nhìn một đại hán mặc đạo bào cầm một khối đá màu đen xem cẩn thận, hai hàng lông mày nhíu chặt, nếu không phải xung quanh người này có chính khí nghiêm nghị thì nhìn qua đều nghĩ đó là một ông lão có cơ bắp, khiến người khác nghĩ tới là cường đạo hơn tu sĩ.

“Nha đầu sao lại tới đây?” Phương trưởng lão thấy Liễu Khê thì buông tảng đá trong tay, dùng vạt áo lau mồ hôi, cười sang sảng.

“Có chuyện nhờ sư thúc giúp đỡ” Liễu Khê cẩn thận tránh đống tinh thạch, kim chúc,… để bừa bãi khắp nơi.

Phương trưởng lão dùng sức vỗ ngực, hào phóng nói “Nói, chỉ cần sư thúc làm được thì cứ nói”

Liễu Khê nghe câu này thì mới yên lòng, nữ phụ ở Tử Tiêu Cung từ bé tới lớn, quan hệ với nhóm trưởng lão rất tốt, có thể nói là do nhóm sư thúc sư bá Tử Tiêu Cung nhìn lớn lên cho nên nhóm trưởng lão luôn khoan dung với nữ phụ.

“Sư thúc, ngài xem này nè, cái này là con vô tình lấy được, vốn thấy nó không có trận pháp gì, ai dè vừa mới mang vào thì lấy không ra” Liễu Khê đau khổ kéo kéo vòng cổ ghê tởm đặc chế làm giảm sức quyến rũ của mình nói với Phương trưởng lão.

Phương trưởng lão nghe thấy có thứ cổ quái, trong lòng bắt đầu lo lắng, không sợ cái gì hết, chỉ sợ có hại với Liễu Khê, hay mê hoặc thần trí của nha đầu này, sợ nha đầu Liễu Khê này bị ác linh đoạt xá.

“Để ta xem” Cẩn thận đánh giá vòng cổ, thứ này ông chưa từng gặp qua, không phải kim cũng không phải ngọc, nhưng là dị bảo, cầm thấy cứng hơn thường, thậm chí còn chứa một sức mạnh nào đó, nhưng lại là một tài liệu rèn không tồi.

Hạt châu màu lục bụi trên vòng cổ cũng không phải đồ thường, nhìn đã thấy được sự tinh thuần, xem ra không có tính nguy hiểm.

Có điều nó mang theo sự tức giận, tuy ít nhưng vẫn có.

“Nha đầu yên tâm đi, để ta thử xem” Dứt lời, ông cầm Tiên Kiếm do chính mình rèn lên.

Cây kiếm này có phong cách cổ xưa, ảm đạm không có ánh sáng, vừa xuất hiện đã khiến Liễu Khê cảm nhận được uy áp mãnh liệt, quả nhiên là cao thủ Phân Thần kỳ.

“Uông” Tay niết vòng cổ, hét lớn một tiếng, cây kiếm như mang theo vạn quân quân đâm xuống.

“Thương!” Một âm thanh vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, nhưng vòng cổ tinh tế kia không bị chút hư tổn.

Phương trưởng lão thấy vậy chỉ có thể thở dài “Không ngờ lại cứng như vậy!”

Vừa nói vừa vận chân nguyên, liên tục chém xuống. “Thương thương thương” không ngừng, Liễu Khê bị sức mạnh này áp tới mức quay cuồng, máu chảy cũng không thông.

Sau mấy lần, Phương trưởng lão thu hồi Tiên Kiếm của bản thân, tiếc nuối nói

“Không được, không biết thứ này rèn như thế nào, ngay cả Tiên Kiếm của ta cũng không chặt đứt”

“Đều do con không kiểm tra kỹ đã đeo loạn” Liễu Khê trừng mắt nhìn, chẳng lẽ không thể phá hủy sao?

“Nhưng hạt châu này rất tốt, bên trong hàm chứa một cổ tức giận nhàn nhạt, nếu không phải ta từng ở trong linh thảo viên hơn mười năm thì có khi còn không cảm nhận được” Phương trưởng lão cười, an ủi Liễu Khê “Đợi sư phụ con xuất quan thì hỏi thử hắn có thể giúp con lấy hay không, ta thấy thứ này tạm thời không gây nguy hiểm gì cho con”

“Tốt, tới lúc đó đem thứ này đưa cho sư thúc, không chừng có thể dùng rèn được gì đó” Liễu Khê cười vui vẻ, sau đó tạm biệt Phương trưởng lão rời đi.

Tuy nói như thế nhưng Liễu Khê vẫn có chút uể oải, hai đầu ngón tay cầm lấy hạt châu, cười lạnh lùng, hệ thống này chơi một lần còn chưa thỏa mãn sao?

Lăng Hư Phong truyền tới một cỗ uy áp, chậm rãi lan ra, loại khí thế như núi này khiến người khác không thở nổi, mấy đệ tử Luyện Khí kỳ quỳ rạp xuống đất, cái loại uy áp khiến linh hồn cảm nhận được sự sợ hãi này là sức mạnh khủng bố thế nào chứ?

Uy áp này xuất hiện trong thời gian ngắn, sau đó lập tức biến mất không thấy, hẳn là bị giấu.

Xem tình hình này chắn hẳn sư phụ của nữ phụ xuất quan, trong sách nói sau khi sư phụ của nữ phụ xuất quan đã đạt tới Đại Thừa hậu kỳ, cách độ kiếp một bước, trở thành người mạnh nhất giới tu chân.

Liễu Khê không dám dừng lại, đuổi nahnh tới nơi sư phụ của nàng bế quan. Nơi đó trắng như tuyết, một bóng nam tử thon dài mặc đạo bào đứng trước cửa động, người đầy khí lạnh, chưa nói tới dung mạo, chỉ riêng khí thế cũng khiến người phải sợ hãi.

“Sư phụ” Liễu Khê hành lễ.

Ngọc Thanh không nói gì, khuôn mặt vốn lạnh lùng nhìn thấy Liễu Khê thì có chút nghi ngờ, sau đó nhíu mày.

Đây là đồ đệ của hắn, vậy mà hôm nay khi gặp lại có cảm giác huyền diệu khó giải thích, giống như linh hồn gào thét, là nàng! Chính là nàng! Mau giữ lấy nàng!

Nhưng trên người nàng lại mang theo hương vị mà hắn ghét vô cùng, thật sự muốn dùng huyền hảo đem mùi vị kia đốt cháy sạch sẽ.

Thân thể hơi lóe, Ngọc Thanh đi tới trước mặt Liễu Khê, khuôn mặt đột nhiên lớn hơn khiến Liễu Khê hít một hơi, dung mạo tuấn mỹ này thật sự khiến người khác phải than nhẹ, mỗi một chỗ giống như tỉ mỉ tạo ra, có điều ánh mắt lại mang theo sự lạnh lẽo và lạnh lùng thấu xương.

Một ngón tay dài đột nhiên nâng vòng cổ của Liễu Khê, Liễu Khê chưa kịp phản ứng thì đã có một cỗ chân nguyên mạnh mẽ bao vây lấy vòng cổ, sau đó nghe một tiếng “Lạch cạch”, cái vòng cổ đáng ghét kia lại bị Ngọc Thanh hung hăng nắm gãy!

Liễu Khê kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt chảy ra.
alt
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc