Phong Nhạc Thủy tỉnh lại trong tình trạng đầu óc choáng váng.
Vừa mở mắt ra, hắn cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cứ như thể, hắn đã đầu lìa khỏi xác. Cơn đau này khiến hắn phải nhíu mày.
"Hu hu hu... Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại." Khóc đi, cứ ra sức khóc lóc là được! Thượng Quan Tiểu Du kêu khóc thảm thiết muôn phần, gương mặt nàng nhuốm đầy vẻ thương tiếc, nàng ghé mình vào bên mép giường, gào khóc lớn tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thấm đẫm nước mắt của nàng vọng vào mắt hắn. Trên mặt nàng, lệ cứ tuôn dài, trong mắt còn lung linh ngập nước.
"Ngươi..." Hắn cau mày, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra, đây chính là căn phòng khi xưa hắn vẫn ở tại phủ Thượng Quan, "Chỗ này là phủ Thượng Quan hay sao?"
Hắn lại sờ đầu, phát hiện ra, đầu hắn giờ này quấn đầy băng vải.
Sửng sốt một lát, hắn mới chợt nhớ lại những điều xảy ra trước đó. Hắn đã bị một đám to con vây đánh, mà hình như, người sai sử bọn ho chính là một cô gái...
Chỉ tiếc rằng, lúc ấy hắn chưa kịp nhìn rõ diện mạo người kia. Thế nhưng, thân hình ấy trông cực kỳ giống...
Phong Nhạc Thủy dời tầm mắt về trên mặt Thượng Quan Tiểu Du. Hắn càng xem... thì lại càng thấy giống, đúng thật là nàng rồi!
"Đúng vậy!" Đương nhiên, nàng cũng không xem nhẹ ánh mắt nghi ngờ kia của hắn. Vì vậy, nàng càng khóc thê thảm hơn, "Ngươi làm ta sợ chết khiếp, thật đấy. Nếu không phải lúc đó ta vừa khéo đi ngang qua nơi ấy, ngươi sẽ bị mất máu rất nhiều."
Được rồi! Phải thừa nhận là, nàng đã quá kích động, quá khẩn trương. Thế cho nên, nàng đã quên kiểm soát lực tay, bất cẩn làm đầu hắn rách toác.
Thế nhưng mà, không sao hết, nàng đã mời tứ tỷ chữa thương cho hắn rồi. Tứ tỷ nói, vết thương loại này sẽ không gây chết người, chỉ cần đợi máu ngưng chảy, miệng vết thương sẽ tự động khép lại, chẳng có gì đáng ngại hết cả.
Tuy rằng không có chuyện gì, thế nhưng, nàng vẫn cần diễn xuất cho động lòng người, khóc đến kinh thiên động địa, khóc như thể khóc tang, nước mắt cứ ào ào tuôn rơi không ngớt.
"Hu hu... May mắn ngươi không làm sao. Nếu không, để lại ta một mình trên đời, ta thật sự không biết, mình nên làm cái gì bây giờ?" Nàng cố gắng khóc, ra sức khóc. Chẳng những khóc đến ánh mắt đỏ ngầu, ngay cả chiếc mũi nhỏ xinh kia cũng hồng lên hết cả.
"Ta không sao..." Hắn chỉ hơi choáng váng mà thôi, "Quái lạ, làm sao ta có thể đột nhiên bị tập kích giữa đường? Hơn nữa, trong đó còn có một người là con gái..."
Chuyển động đôi con ngươi giảo hoạt, cuối cùng, nàng khóc rống lên: "Hu hu... Nhất định là thường ngày Phượng Tiểu Khuynh đắc tội nhiều người lắm, bọn hắn thấy ngươi là thủ hạ đắc lực của nàng ta, thế cho nên, bọn hắn mới gây ra chuyện này."
"Thế nhưng..." Hắn nhăn mày, nhìn nàng đầy nghi hoặc, "Trước kia, khi còn ở cạnh ngươi, chuyện như vậy đâu hề xảy ra cơ chứ. Vì sao ta mới chỉ vừa bước đến phủ Phượng, thế mà đã..." Bỗng dưng, hắn dừng lời, không nói thêm một câu nào nữa.
Bởi vì, hắn thấy được, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của nàng kia giờ đã chuyển sang giận dữ.
"Phong Nhạc Thủy, ngươi nói thế là có ý gì?" Nàng banh mặt hỏi. Ý hắn là nàng còn ác liệt hơn cả Phượng Tiểu Khuynh hay sao? "Ta đã có lòng tốt cứu ngươi trở về, thế mà ngươi chẳng những không thèm cám ơn lấy một câu, lại còn đem ta ra so sánh với nàng ta nữa chứ..."
"Ta nói sai rồi." Hắn vội vàng xin lỗi, nở nụ cười, "Cám ơn tiểu thư đã cứu ta về. Nhưng mà... những người bịt mặt đó đâu cả rồi?"
"Á..." Nàng nhíu mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ, "Bị ta đuổi hết rồi."
"Bị ngươi đánh chạy hết ư?" Hắn kinh ngạc, cuối cùng, hắn nghiêm mặt lại, "Chỉ bằng một mình ngươi sao? Ngươi có mang nô bộc theo người không đấy? Nếu như bọn chúng là kẻ xấu thì biết làm sao? Ngươi chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt..."
"Ô dào ôi!" Nàng dùng bàn tay bé nhỏ của mình che miệng hắn lại, chớp chớp đôi mắt to tròn, "Ngươi là bệnh nhân, đừng có lải nhải mãi như vậy chứ."
Môi hắn bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng che lại. Hắn đành bất đắc dĩ nhìn vào đôi mắt đen huyền của nàng.
"Ngươi hãy nghe ta nói này!" Nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, dịu giọng nói, "Từ ngày ngươi dời đi, ta không mang theo bất kì một tên nô bộc nào. Nếu như ngươi thật sự không muốn trở về bên cạnh ta, ta đã tính, đời này nhất định phải chờ được ngươi."
Bỗng chốc, hắn trợn trừng mắt, không dám tin tưởng vào những gì mà mình vừa chính tai nghe thấy.
"Ta biết, khi xưa ta rất tùy hứng, bá đạo vô lý, là ngươi luôn bao dung ta, thế nhưng ta lại luôn bỏ qua hết thảy, luôn bắt nạt ngươi, đùa bỡn ngươi..." Càng nói, Thượng Quan Tiểu Du càng thấy chột dạ. Nàng không ngờ, lúc nàng chính miệng nói ra những lời này, lòng nàng lại trở nên thẹn thùng đến thế.
"Nhưng mà, ta chỉ chuyên chế với mình ngươi thôi, chỉ bắt nạt một mình ngươi thôi. Bởi vậy, ngươi không thể phủ nhận, chỉ có ngươi mới có thể tiến vào mắt ta, tiến vào lòng ta... Đối với ta, ngươi đặc biệt hơn bất cứ người nào." Nàng cắn môi, khẽ nói ra nỗi lòng của mình.
Suy nghĩ mấy ngày nay, nàng đã phát hiện, thì ra, nàng đã yêu hắn, yêu từ rất lâu rồi.
Chỉ có điều, tình cảm của nàng vẫn còn chưa thông suốt, nàng không biết làm cách nào để nói chuyện yêu đương. Vì vậy, nàng chỉ biết dùng phương thức ngốc nghếch của mình đi yêu hắn.
Nàng nghĩ rằng, khi nàng bắt nạt hắn, đùa bỡn hắn, thậm chí nhốt hắn cả đời, nàng và hắn có thể ở bên nhau.
Thế nhưng sau đó, mọi thứ đều đã chứng minh, nàng đã sai rồi.
Hắn yêu nàng, thế mà nàng không có một phản ứng gì hết, lại còn lãng phí tình cảm của hắn, lãng phí sự bao dung của hắn.
Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng. Nếu vậy, giờ đây, liệu nàng có còn kịp không?
Phong Nhạc Thủy bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ở bên môi mình, đặt tay mình lên đó, cùng nàng xoa xoa má mình, "Cuối cùng, ngươi cũng đã hiểu rõ tình cảm của mình rồi ư?" *Mình cũng thích những người đàn ông có những cử chỉ tình cảm thế này này ^^!*
Nàng gật đầu cái rụp, nhìn hắn với vẻ vô cùng đáng thương.
"Nhạc Thủy à, ta yêu ngươi, yêu nhiều vô cùng." Tình yêu của nàng là nhiệt tình, là điên dại. Vì vậy, nàng đã dùng đến phương pháp đặc biệt để giữ hắn lại.
Hắn cười tươi, vươn tay ôm nàng vào lòng, để cho nàng dán sát vào lòng mình.
Con tim đang điên cuồng loạn nhịp kia, đó là lòng hắn, cũng chính là tình yêu của hắn, chỉ biết tăng tốc, biết thiêu đốt vì nàng.
"Ta nghe thấy tiếng tim ngươi đập." Hiếm khi nàng dịu dàng tựa vào ngực hắn, im lặng như một chú mèo con, "Nó nói cho ta biết, ngươi yêu ta rất nhiều."
"Đây có phải những lời thật lòng của ngươi hay không?" Hắn tựa cằm mình lên đỉnh đầu nàng, khẽ khàng hỏi, "Ngươi nói thế, là vì yêu ta, hay chỉ vì, ngươi luyến tiếc ta bị Phượng cô nương cướp đi?"
"Tại cả hai!" Nàng không lừa được người khác, đành phải nói thật, "Ta nghĩ, ta không cam lòng nhìn ngươi bị Phượng Tiểu Khuynh cướp đi, nhất định là vì, ta quá yêu ngươi."
Giọng nàng nghe có chút thẹn thùng, mang theo chút hương vị của người thiếu nữ.
Con tim hắn như là được lời nói của nàng cứu rỗi, cái con tim vẫn bị nàng nhốt kia, chỉ trong phút chốc, nó đã thỏa mãn.
Nàng yêu hắn, chứ không phải là không cam lòng nên mới muốn hắn ở bên.
"Nhạc Thủy." Nàng ngước mắt, nhìn vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn, lần đầu tiên, nàng nói ra lời nói với giọng điệu ôn nhu đến vậy: "Ngươi có thể đừng đến phủ Phượng nữa được không? Sau đó, cả đời này, ngươi hãy ở lại bên cạnh ta, ký vào khế ước..."
Dứt lời, nàng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy.
Đột nhiên, mặt hắn biến sắc. Theo như ý nàng, hắn lại phải ủy thân làm nô hay sao?
"Ta sẽ không ký." Hắn khẽ đẩy nàng ra, nhìn nàng bằng đôi mắt kiên định.
"Vì sao?" Nàng nhíu máy, thái độ xoay phắt 180 độ, "Ta yêu ngươi, cho nên, ngươi phải là của ta!"
"Ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, thế mà ngươi lại muốn ta trở lại làm nô ư?" Hắn tức giận trả lời. "Trong mắt ngươi, ta vĩnh viễn chỉ là một tên nam nô thôi sao? Ngươi không thể coi ta là một người đàn ông đích thực được à?"
Hắn muốn mối quan hệ của hai người trở nên ngang hàng, chứ không phải là, nàng vĩnh viễn cao ngạo ở trên nhìn xuống hắn. Hắn chỉ có thể tạm thời nhân nhượng nàng, vì mục đích toàn cục.
Dù cho hắn yêu nàng nhiều lắm, có thể liều lĩnh hết thảy. Thế nhưng, hắn vẫn còn một chút hoài nghi.
Đối với nàng, hắn là một người đàn ông, hay chỉ là một gã nam nô?
Hay là, mối quan hệ của hắn và nàng, chỉ có thể mãi mãi vụng trộm thâu hoan sau lưng người khác, mà không thể đứng đắn công khai, thừa nhận bọn họ là một đôi?
"Ta coi ngươi là một người đàn ông mà!" Nàng sợ một ngày nào đó hắn lại rời phủ, rời bỏ nàng. Lúc ấy, nàng biết làm sao? Đương nhiên, nàng muốn hắn ký tờ khế ước bán thân. Chỉ khi đó, nàng mới có thể đảm bảo, hắn vĩnh viễn là người của nàng, "Ta muốn ngươi trở thành người của ta, sẽ không còn cơ hội bị Phượng Tiểu Khuynh cướp đi lần nào nữa."
"Có đôi khi, ta thật sự đã nghĩ, ngươi yêu ta, chỉ bởi ngươi muốn đấu nhau với Phượng cô nương..." Hắn vĩnh viễn chỉ mãi là một thứ lợi thế trong tay nàng sao?
"Ta không..."
"Để cho ta trở về phủ Phượng đi." Hắn đột nhiên tức lên, muốn xuống giường.
"Không được, ta không cho ngươi đi!" Nàng tức giận đổ người hắn xuống giường, trong mắt nàng ngập tràn lửa giận, "Ngươi đã trở lại phủ Thượng Quan, ta sẽ không cho ngươi bước chân đi nữa!"
"Ngươi biết là, ngươi không ngăn được ta!" Lần đầu tiên, hắn rống giận với nàng.
Nàng cắn răng, bật người khỏi giường. Tiếp đó, nàng chạy vội ra khỏi cửa phòng, dùng sức khóa cánh cửa lại.
"Mau mau lấy khóa đến đây." Cùng lúc đó, nàng hô lớn gọi người tới giúp.
Nàng đã từng thề, dù có dùng hết mọi phương pháp, nàng cũng phải giữ hắn bằng được!
Đáng chết! Sớm biết thế này, nàng đã đánh gãy chân hắn...
Phong Nhạc Thủy không bao giờ có thể nghĩ được, rằng, tâm ý Thượng Quan Tiểu Du lại kiên định đến vậy.
Nàng nhốt hắn ở trong căn phòng này. Ngoại trừ lúc đưa cơm, đưa thuốc ra, lúc nào cửa gỗ cũng đóng chặt.
Hắn tức chết mất thôi!
Nàng đúng thật là đã coi hắn như một gã nam nô mà nuôi dưỡng, không cho phép hắn rời đi khỏi phòng nửa bước, cũng càng không cho phép hắn trở lại bên người Phượng Tiểu Khuynh.
Thật ra, tim hắn đã vương trên người nàng. Nói muốn đi, nào có dễ dàng cơ chứ?
Vì thế, hắn chỉ có thể lựa chọn nơi gần nàng nhất ---------- chính là phủ Phượng.
Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, có thể nghe được giọng nói của nàng, tâm nguyện nhỏ nhoi của hắn cũng đã được thỏa mãn.
Nói rằng: Muốn đến phủ Phượng, kì thực, đó chỉ là lòng tự tôn của hắn đang quấy phá mà thôi.
Ở tận đáy lòng, hắn có một hy vọng nhỏ nhoi, đó là hy vọng nàng đối xử với hắn như một người đàn ông đích thực, chứ không phải, chỉ là một tên nô bộc bình thường, chỉ biết khúm núm xét nét.
Vì vậy, hắn vội vã muốn có được tự do. Ở bầu trời tự do ấy, hắn có thể bảo vệ ngược lại cho nàng, chứ không phải, nàng cữ vẫn mãi là chúa tể của sinh mệnh hắn.
Hắn nhớ Phượng Tiểu Khuynh từng nói, chẳng lẽ hắn có thể cam tâm chịu đựng tình trạng như thế, sau đó trơ mắt nhìn nàng lập gia đình, làm vợ người, mà chú rể lại không phải hắn sao?
Không! Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, hắn như là bị bóp cổ, không thể thở nổi, thậm chí, hắn còn muốn giết chết bất kì tên đàn ông nào có được nàng kia.
Vì ghen tị, huyết mạch toàn thân hắn nghịch lưu.
Để đánh vỡ cái cục diện bế tắc ấy, hắn dũng cảm bước đi.
Nếu hắn không đi, hắn nghĩ, hắn sẽ mãi vẫn chỉ là một con búp bê vải biết nghe lời, chỉ có thể nghe lệnh, bị bắt cưới cái người con gái mà hắn không yêu.
Sự thật đã chứng minh được, nàng cũng yêu hắn. Chỉ có điều, thỉnh thoảng, nàng lại khiến lòng hắn chua sót.
Rốt cuộc thì, đối với nàng, hắn là thứ gì?
Phong Nhạc Thủy nhìn vào cánh cửa gỗ giờ đang khép chặt kia, không nói được một câu.
Ở bên ngoài, tiếng mở cửa truyền đến.
Đây là thời gian cố định mà Thượng Quan Tiểu Du đưa cơm, đưa thuốc cho hắn.
Hắn bực mình, xoay người lại. Hắn không muốn nhìn thấy nụ cười bồi tội kia của nàng, bởi, hắn sợ chính mình sẽ mềm lòng.
"Nhạc Thủy ca ca." Thượng Quan Tiểu Du ngọt giọng nói. Hai tay nàng đang bê một hộp thức ăn, cùng với một chén thuốc, hoàn toàn không cần nhờ đến người khác bưng thay, "Uống thuốc nào, đã đến giờ rồi!"
Nàng muốn nịnh bợ hắn nhiều một chút. Bởi vì nàng hiểu rất rõ rằng, lần này, thực sự nàng đã làm quá phận.
Thế nhưng, nếu không sử dụng phương pháp ấy, nếu hắn cứ nhất định muốn bước đi trước mặt mình, đến lúc đó, muốn bắt hắn về cũng thật khó khăn.
Phong Nhạc Thủy ngồi ở trước bàn, một câu cũng không thèm nói.
"Nhạc Thủy ca ca, đừng giận nữa mà!" Nàng cười tươi, đặt chiếc khay lên bàn, đi đến trước mặt hắn, "Ta chỉ luyến tiếc ngươi rời đi ta, thế cho nên, ta đành phải nhốt ngươi lại, cho ngươi bình tâm suy nghĩ vài ngày..."
Xem ra, hắn thực tức chết rồi.
Bình thường, hắn đều gọi nàng là "Tiểu thư", nhưng mấy ngày nay, hắn đều gọi thẳng nàng cả tên lẫn họ. Chỉ cần thoáng nghĩ là đã biết, hắn đã tức giận đến mức độ nào.
"Đừng như thế nữa mà!" Nàng làm nũng với hắn, lấy bàn tay nhỏ bé của mình lay nhẹ ống tay áo hắn, "Trước tiên, ngươi hãy nguôi giận, ta đút thuốc cho ngươi."
Nàng không cho hắn mở miệng mắng chửi người, vì vậy, nàng xoay người bưng chén thuốc nóng hầm hập kia lại, cũng thật tri kỷ thổi nguội chén thuốc ấy.
"Đây là chén thuốc ta nhờ tứ tỷ khai cho ngươi, nghe nói, có thể thanh ứ thông huyết." Nói thật ra thì, nàng rất sợ cú đánh kia của nàng làm hỏng đầu hắn.
"Hừ!" Hắn xoay mặt đi, không nhận lòng tốt của nàng.
"Đừng thế nữa mà! Uống thuốc xong, ta lại đút thức ăn cho ngươi, có được không?" Hiếm khi nàng mềm mại như một chú mèo con, trấn an con sư tử lớn trước mặt.
Nàng không ngờ, hắn tức giận đứng phắt dậy, đúng là rất có khuôn có dạng, có đôi khi, thật sự đã dọa chết nàng.
Chỉ có điều, nàng biết chắc hắn đã yêu nàng, thế nên, nàng luôn thấy đó chỉ là những hành động cáu kỉnh của hắn, một lát nữa thôi, kiểu gì cũng bị nàng thu phục.
Biết rõ hắn yêu thảm nàng, nàng lại làm nũng với hắn, "Làm ơn đi mà! Nếu không, uống một ngụm thôi nhé?" Nàng chu đôi môi hồng nhuận bé xinh của mình lên, dịu giọng nói.
Tất cả những sự kiên trì của hắn đều bị sự giảo hoạt của nàng phá tan hết thảy, hầu như chẳng còn sót lại chút nào, hắn chưa bao giờ thật sự trách tội nàng cả.
Đối với việc bị trúng độc dược của nàng, đời này, cũng chỉ biết là khó giải...
Cuối cùng, hắn vẫn uống một ngụm thuốc, tại khóe mắt, hắn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang cười rất tươi.
Haiz! Nàng có thể đừng dễ dàng khiến hắn động tâm như thế không đây!
Khi hắn uống những ngụm tiếp theo, cánh môi đỏ bừng của nàng lại càng cười tươi hơn.
Xem ra, hắn chỉ có uy phong bề ngoài thôi, còn bên trong, hắn vẫn nghe lời nàng.
Nhìn vào sườn mặt bên trái của hắn, không hiểu sao, có một thứ tình cảm không tên cứ nhen lên trong lòng của nàng.
Mấy ngày nay, nàng ở bên hắn, săn sóc hắn. Lúc này, nàng mới phát hiện ra, bất cứ hành động, cử chỉ nào của hắn cũng đều mang theo lo lắng, suy nghĩ cho nàng. Ngay cả lúc hắn banh mặt tức giận, trong đôi mắt hắn nhìn nàng kia, vẫn còn có sự ôn nhu sủng nịch.
Nàng muốn hắn, nhất định phải có được hắn! Đời này, ngoài hắn ra, nàng không cần bất cứ một người nào khác. Lòng của nàng có thể nói cho nàng biết điều đó.
Khi Phong Nhạc Thủy uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nàng mới cảm thấy mĩ mãn cầm lại chén thuốc. Vào lúc nàng đang chuẩn bị đặt nó lên bàn, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
"Bát cô nương, không hay rồi!" Kẻ chạy vào là người tỳ nữ luôn hầu hạ ở bên người nàng, "Đại cô nương dẫn Phượng cô nương đi vào trong phủ, họ đang đi về hướng này."
Vừa nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thượng Quan Tiểu Du chợt tắt ngấm.
"Ngăn bọn họ lại!" Đáng chết, giờ này Phượng Tiểu Khuynh đến xem cái khỉ gì.
"Không kịp đâu." Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.
★ ☆ ★ ☆ ★
Dời ánh nhìn về phía cửa, Thượng Quan Tiểu Du nhìn thấy đại tỷ và Phượng Tiểu Khuynh cùng một đám người hầu đang xuất hiện trước cửa phòng nàng.
"Ố ồ. . ." Phượng Tiểu Khuynh bày ra bộ mặt kinh ngạc, "Không ngờ, đúng thật là Nhạc Thủy ca ca đang ở trong phủ Thượng Quan."
"Sao ngươi biết hắn đang ở đây?" Thượng Quan Tiểu Du giận dữ hỏi.
“Nghe này bát cô nương, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp phải ma đấy." Phượng Tiểu Khuynh thở dài một hơi, "Tuy thủ đoạn của ngươi không quang minh chính đại tý nào, nhưng nếu không phải vừa khéo có người qua đường nhìn thấy mấy tên to con khiêng Nhạc Thủy ca ca vào phủ Thượng Quan, ta sẽ vẫn nghĩ là hắn đang mất tích cơ đấy." Nàng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tiểu Du, giọng điệu nghe bình thản như đang thuật lại một câu chuyện vậy.
Bị Phượng Tiểu Khuynh nhìn chằm chằm, Thượng Quan Tiểu du trở nên quẫn bách, như thể nàng đang bị địch nhân nhìn thấu hết thảy.
"Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu." Lúc này, giả ngu mới là kế sách tốt nhất, "Ta gặp Nhạc Thủy ca ca bị đánh lén, nên mới cứu hắn về lại trong phủ. Nhưng còn ngươi, ngày thường chắc kết thù chuốc oán nhiều lắm, thế cho nên, Nhạc Thủy ca ca mới phải chịu vết thương như vậy."
"Đã là kẻ trộm lại muốn la làng?" Phượng Tiểu Khuynh phì cười, "Ngươi đã mua chuộc người hầu ở cửa hàng, vạch ra tất cả trận đánh lén này."
Vừa nghe thấy vậy, Phong Nhạc Thủy chuyển ngay ánh nhìn lên người Thượng Quan Tiểu Du, "Có đúng thế không?"
"Đừng có chối nữa, bọn chúng đều khai nhận cả rồi." Phượng Tiểu Khuynh chỉ về phía sau mình.
Ba gã to con đồng lõa với nàng lúc trước giờ đang cúi rạp đầu, đi vào cửa mà không dám ngẩng đầu lên.
"Bát cô nương, chúng tôi không cố ý đâu, chúng tôi chỉ. . ."
"Câm miệng!" Phản đồ! Thượng Quan Tiểu Du trừng mắt bọn họ. Chẳng phải nàng đã dặn, kẻ nào để lộ chuyện này ra, nàng sẽ vặt đầu kẻ đó xuống cho gà ăn hay sao, bọn họ to gan thật!
"Bát cô nương, ngươi nhẫn tâm thật đấy. Ngay cả người ngươi yêu nhất - Nhạc Thủy ca ca - ngươi cũng dám tổn thương." Phượng Tiểu Khuynh làm bộ vô cùng chấn kinh, vỗ về ngực mình, "Nếu không phải ta quá thông minh lanh lợi, biết sự mất tích của Nhạc Thủy ca ca nhất định sẽ liên quan tới ngươi, chỉ sợ nếu sau đây Nhạc Thủy ca ca không nghe lời, ngươi sẽ phân thây hắn ra, đúng hay không?"
Giờ này, Thượng Quan Tiểu Du đã đỏ bừng cả mặt. Nàng không thể ngờ được, chuyện nàng đã làm sẽ bị bại lộ.
Thật ra, nàng không sợ sự thật ấy bị vạch trần, bởi trên đời này, làm gì có cái gọi là bí mật.
Nhưng, điều nàng sợ là hắn!
Hắn sẽ coi nàng ra sao đây?
"Nhạc Thủy, ngươi hãy nghe ta nói, bởi vì ta thật sự muốn giữ ngươi lại. . ." Thượng Quan Tiểu Du bước đến trước mặt hắn, kéo lấy ống tay áo hắn, buồn giọng nói.
"Thế cho nên, ngươi thà dùng phương pháp ấy tổn thương ta, nhốt ta lại hay sao?" Hắn banh mặt, lạnh lùng tột độ.
"Ta không còn cách nào khác mà!" Thượng Quan Tiểu Du cắn môi dưới, nước mắt đã sớm hoen mi, "Ta đã khuyên can hết lời mà ngươi vẫn không chịu ở lại, thành ra ta. . . ta chỉ muốn. . ."
"Thượng Quan Tiểu Du, đùa nghịch thế cũng đủ rồi đấy." Hắn văng bàn tay nhỏ bé của nàng ra, nói với loại giọng điệu lạnh như băng không hề mang chút cảm xúc.
"Đừng đi, ta xin ngươi đấy. . ." Thượng Quan Tiểu Du lại kéo ống tay áo hắn một lần nữa, tiếp tục cầu xin hắn.
Lúc này, hắn không chút mềm lòng, vẫn tiếp tục văng tay nàng ra như trước, rồi đi ngang qua nàng.
"Ta cầu xin ngươi mà!" Đứng ở sau lưng hắn, Thượng Quan Tiểu Du hô to, "Ta đã cầu xin ngươi, không cần đến sĩ diện, không cần đến tự tôn, ngươi vẫn cứ không chịu trở về hay sao? Ta yêu ngươi mà! Thế cho nên, ta mới muốn ngươi quay trở lại! Ngươi có nghe thấy không? Phong Nhạc Thủy. . ."
Như thể dùng hết sức lực toàn thân, nàng hô to lên, vang vọng cả một căn nhà nhỏ.
Ấy thế mà, đáp lại nàng lại chỉ là một bầu không khí tĩnh mịch.
Hắn không trả lời nàng, chỉ nói với Phượng Tiểu Khuynh: "Đi thôi!"
Cuối cùng, hắn vẫn muốn rời đi. . . Thân thể Thượng Quan Tiểu Du lúc này như là quả bóng xì hơi, mất hết sức lực. Tựa như một con búp bê vải, nàng nhũn người, ngã ngồi xuống đất.
"Đừng đi mà. . . Ta thật sự cầu xin ngươi đấy. . ." Lệ, vì hắn mà hoen ướt đôi mi, chảy dài trên má, "Ta đã sai rồi, là ta không đúng, chỉ xin ngươi hãy quay trở về. . ."
Hắn cũng chẳng quay đầu lại. Hai tai hắn như thể bị che, ngay cả tim hắn cũng đã khép lại.
"Hu hu hu. . ." Nhìn thấy bóng dáng hắn đang ngày một xa dần, rốt cục, Thượng Quan Tiểu Du òa khóc lên, chẳng còn để ý hình tượng gì nữa cả.
Bởi vì nàng biết, lần này, hắn đã thật sự quyết tâm, một đi không trở lại.