Ngụy Vô Tiện lại bị phạt, lần này là do tiểu cổ bản Lam Vong Cơ kia tự mình trông coi.
Ngụy Vô Tiện cực kỳ uất ức, hắn thừa nhận hắn có lỗi, hắn sai, vì hắn tin lầm một người.
Nhiếp Hoài Tang dùng hai túi ớt tươi, còn không đủ cho hắn ăn một bữa, lừa gạt sự tin tưởng của hắn, đổi lại cho hắn một tháng diện bích ở Tàng Thư Các.
Ngụy Vô Tiện quệt miệng, cái mông nhích một chút lại nhích một chút, nhích đến bên cạnh người Lam Vong Cơ, khuỷu tay huých huých bả vai đối phương:
"Vong Cơ huynh?"
Lam Vong Cơ làm ra vẻ như không nghe thấy, hai người bọn họ đã là hôn phu hôn thê, xưng huynh gọi đệ quả thực không ổn, gọi tướng công xưng thiếp có vẻ càng không thỏa đáng hơn.
Ngụy Vô Tiện: "Vong Cơ?"
Vành tai Lam Vong Cơ ngay lập tức ửng đỏ, xưng hô như thế này lại quá mức thân mật.
Ngụy Vô Tiện: "Lam Vong Cơ!"
Lam Vong Cơ nhíu mày.
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, ánh mắt muốn hỏi hắn có chuyện gì cần tìm y.
Chỉ là, y rõ ràng đã đánh giá quá cao Ngụy Vô Tiện. Không phải ai cũng có thể giống như huynh trưởng của y, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra trong lòng y đang nghĩ gì.
Y thấy Ngụy Vô Tiện ngay lập tức lùi về sau một bước, đề phòng nhìn y:
"Ngươi đừng có nhìn ta như vậy. Ta gọi ngươi là Vong Cơ ngươi không đáp lời, ta mới kêu tên ngươi. Ngươi nếu không hài lòng, vậy cứ việc gọi lại tên ta."
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện không nghĩ đến Lam Vong Cơ vậy mà thật sự kêu lại tên hắn, một cảm giác quái lạ dâng lên từ đáy lòng, trong một lúc không kịp phản ứng lại:
"Ơi... Hả?"
Lam Vong Cơ nói:
"Bỏ chân xuống đi."
Ngụy Vô Tiện nghe lời, bỏ chân xuống dưới. Lam Vong Cơ nói ra câu này, cảm giác quái lạ của hắn mới dần dần biến mất. Trong lòng thở phào một cái, Lam Vong Cơ như thế mới là bình thường. Vậy nên hắn lại bắt đầu giở trò. Hắn nói:
"Lam Trạm, ta hỏi ngươi một chuyện. Ngươi... rất chán ghét ta có phải không?"
Hắn trong lòng tính toán thật nhanh, chắc chắn tên tiểu cổ bản Lam Trạm này thấy hắn phiền muốn chết, hắn tiếp tục nói chuyện với y không phải là dễ dàng sao? Tốt nhất là đem Lam Vong Cơ làm phiền đến mức tức giận bỏ đi không làm việc đã nhận nữa, vậy thì hắn sẽ vui vẻ đến nở hoa.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, Ngụy Vô Tiện đang định mở miệng, ai ngờ Lam Vong Cơ lại nói:
"Không ghét."
Ngụy Vô Tiện: "Hả?!"
Lam Vong Cơ chân thành nói:
"Ta không ghét ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
14.
Lúc Ngụy Vô Tiện hỏi vấn đề kia, Lam Vong Cơ đúng là đã nghiêm túc suy nghĩ.
Y nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, trong lòng thật sự không hề thấy ghét bỏ chút nào.
Trong trí nhớ, cục tròn tròn trắng trắng lúc lao vào ngực y thơm thơm mềm mềm, tuy có kinh ngạc, nhưng chính chính xác xác là y không có ham muốn ném đoàn tử kia đi. Thế nên y mới ôm đoàn tử kia thật chặt, lùi lại hai bước, cố gắng ổn định thân thể, bảo hộ hắn chu toàn. Chuyện đính hôn cũng là mơ mơ màng màng xảy ra. Lam Vong Cơ cố gắng nhớ lại, mặc dù nghe có chút hoang đường, nhưng đã thấy hết thân thể của người khác thì nhất định phải phụ trách. Ngụy Anh đúng là không nên không một mảnh vải che thân mà chạy lung tung, mà y cũng không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...
Hiện giờ đoàn tử kia cũng đã lớn lên thành một thiếu niên lang anh tuấn, tính tình lại phóng khoáng không bị trói buộc. Cho dù hắn không ngừng phạm lỗi, nhưng đúng là người gặp người thích, nhóm đệ tử thế gia mỗi ngày đều vây quanh hắn.
Vì thế, nên thật sự không ghét. Lam Vong Cơ lại một lần nữa xác định suy nghĩ trong lòng.
Ngụy Vô Tiện bị chuỗi phản ứng khác thường liên tục của Lam Vong Cơ doạ cho lùi về phía sau mấy bước, trong lòng kinh ngạc nghĩ: "Tiểu cổ bản hôm nay đúng là uống nhầm thuốc rồi, tại sao lại phản ứng kỳ quái như vậy?" Rồi hắn lập tức ngộ ra: "Lam Trạm đây là đang trả thù ta!"
Mấy ngày nay Lam Vong Cơ bị hắn bắt nạt liên tục, cho nên ngày ngày nghĩ xem nên trả thù hắn như thế nào, muốn đem nỗi nhục mấy ngày nay trả hết lại cho hắn không sót tí nào. Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy có lý. Thật ra trong lòng Lam Vong Cơ luôn nung nấu ý định trả thù hắn. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng thu thập đồ dùng của mình, khẩn trương tìm một cái bàn cách xa Lam Vong Cơ nhất, đàng hoàng lăn đi chép gia quy. Chờ đến khi Lam Vong Cơ hoàn hồn, Ngụy Vô Tiện đã núp ở một góc hẻo lánh, cách y thật xa.
Lam Vong Cơ: "..."
Lúc cùng Ngụy Vô Tiện nói chuyện, y luôn cảm giác mình có chút không theo kịp suy nghĩ của đối phương.
Ngụy Vô Tiện cũng thế.
15.
Đương nhiên, nếu như mới bị doạ một lần mà đã có thể nghe lời, ngoan ngoãn thành thật không gây chuyện, vậy thì không phải là Ngụy Vô Tiện. Không lâu sau Ngụy Vô Tiện lăn lộn mấy vòng, lại sáp lại, một khắc cũng không ngừng quấy rầy Lam Vong Cơ, ý đồ chọc y tức giận bỏ đi. Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta muốn gọi, ngươi có thể làm gì được ta? Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm!"
Lỗ tai Lam Vong Cơ đỏ lên, tiếp tục bơ hắn đi. Hai người bọn họ đã có hôn ước, lúc này hắn dán lại gần, giọng nói trong sáng của thiếu niên từng tiếng từng tiếng gọi tên y, lại giống như là đang tán tỉnh.
Ngụy Vô Tiện gọi chán gọi chê, Lam Vong Cơ vẫn không đáp lời hắn. Hắn cảm thấy vô vị, không kêu nữa, giương mắt lên nhìn, lại trông thấy vành tai Lam Vong Cơ đã đỏ thấu từ bao giờ.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn cười đến mức muốn lật bàn:
"Ha ha ha ha! Lam Trạm ngươi sao lại có thể thú vị như thế?! Hôm đó hai ta cùng lắm chỉ kéo kéo tay mà thôi, ngươi cũng có thể xấu hổ. Bây giờ chỉ là kêu danh tự người vài lần, ngươi lại thẹn thành cái dạng này. Ngươi sau này làm sao mà cưới vợ đây? Ai mà muốn lấy ngươi?"
Ai ngờ Lam Vong Cơ hỏi ngược lại hắn:
"Ngươi không muốn sao?"
Ngụy Vô Tiện: "?!"
Hai người im lặng nửa ngày, chả ai nói thêm câu gì.
Ngụy Vô Tiện khó khăn mở miệng, nói:
"Vong... Vong Cơ huynh? Chuyện này, chuyện này không thể đem ra mà nói đùa được đâu."
Lam Vong Cơ mím chặt môi, sắc mặt có chút khó coi:
"Ta chưa từng nói đùa. Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, nếu đã định ra hôn ước, ta sẽ không thay lòng đổi dạ, cả đời sẽ chỉ lấy một người duy nhất là ngươi."
Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, chắc hẳn là kinh ngạc hoảng sợ đến ngu cả người ra rồi. Đối với những gì Lam Vong Cơ vừa nói, cảm giác đầu tiên của hắn là có chút xúc động, có khi đây là lần đầu tiên trong đời tiểu cổ bản Lam Trạm này nói với người khác nhiều lời vậy, đúng là làm khó y mà.
Ngụy Vô Tiện từ trước đến giờ vốn nhanh mồm nhanh miệng. Hắn không chỉ nghĩ trong lòng mà còn cực kỳ thuận mồm nói thành tiếng:
"Ha ha ha Lam Trạm ngươi mà cũng có thể nói nhiều lời như vậy."
Lại là một trận im lặng kỳ lạ, Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Hắn túm chặt lấy tóc, gục đầu xuống, thống khổ đập bàn. Đây... là... cái... chuyện... quái... quỷ... gì... vậy?!?
Hôn ước?!
Sao hắn lại không biết?
Đầu óc Lam Vong Cơ có vấn đề à?!
16.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đập bàn, cũng không ngăn cản, nhưng dù sao thì hành vi này cũng không phù hợp với gia quy của Lam thị, nên y vẫn hơi hơi nhíu mày
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, muốn cùng Lam Vong Cơ cẩn thận nói rõ việc này. Hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lam Vong Cơ đang cau mày, vẫn nghiêm túc nhìn hắn như cũ. Ngụy Vô Tiện há to miệng rồi lại há to miệng, không thốt ra nổi dù chỉ một chữ, so với bị phạt cấm ngôn còn khó chịu hơn. Thế là hắn lại tiếp tục úp mặt xuống bàn, giả chết.
Lam Vong Cơ lại nghĩ hắn bị y nói đúng tâm sự, không thể không đối mặt, cho nên mới như thế, lập tức an ủi:
"Chuyện đã đến nước này, ngươi cũng không cần lo lắng buồn rầu. Nếu như ngươi thực sự không muốn, ta cũng sẽ không ép buộc. Ta... ta đi tìm phụ thân..."
Theo từng lời nói ra, ánh mắt của y cũng trở nên ảm đạm dần xuống. Các thiếu niên tuổi này đều vô cùng mong chờ hi vọng vào đạo lữ tương lai của mình. Huống gì y lại trưởng thành trước tuổi, sớm thông minh hiểu chuyện, lại có chuyện của phụ mẫu làm tấm gương phía trước, càng có thêm vài phần buồn lo mơ hồ. Y hiểu rõ Ngụy Anh, trong lòng còn có hảo cảm với hắn. Trùng hợp thay hắn lại là người mà duyên trời sắp đặt sẽ thành thân cùng mình, đương nhiên là y cảm thấy yên lòng. Nhưng nếu như hôn ước này giải trừ, y lại cảm thấy có chút hoảng hốt, không biết tương lai sẽ gặp phải người như thế nào.
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng cũng nhận ra Lam Vong Cơ hiểu sai ý hắn. Mà Lam Vong Cơ vẫn chưa nhận ra vấn đề ở đây, thế là hắn tiếp tục đập bàn:
"Ngươi đang nói cái gì vậy... Ta. Đây. Thật. Sự. Không. Biết. Chuyện. Hôn. Ước! Ngươi nói quá đột ngột. Trước tiên có thể nói rõ Vì. Sao. Chúng. Ta. Lại. Có. Hôn. Ước hay không?"
Không biết?!
Làm sao có thể?!
Lam Vong Cơ kinh ngạc, lẽ nào trước khi phu thê Tàng Sắc tán nhân mất mạng vẫn chưa kịp nói với hắn chuyện này? Thế thì Ngụy Anh không biết cũng là chuyện bình thường. Vậy nên Lam Vong Cơ lập tức giải thích:
"Khi ngươi còn bé có đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc đó Tàng Sắc tán nhân cùng phụ thân ta lập ra hôn ước."
Dừng lại một chút, Lam Vong Cơ lại nói:
"Nếu như ngươi không tin, vậy đi theo ta."
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng cùng Lam Vong Cơ rời khỏi Tàng Thư Các, lại mơ mơ màng màng theo y đến Tĩnh thất, tận mắt thấy được tờ hôn thư kia.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Thế mà thật sự có?!
Huyền Chính năm thứ tám?
Ta mới năm tuổi, nương ta đã chờ không nổi, sốt ruột muốn gả nhi tử ra ngoài?!