Bước chân của nàng rất vui vẻ, nhếch môi cười, tung tăng nhảy nhót, dường như muốn nhanh chóng để Điền Mật nếm thử tay nghề của nàng, sau đó khen nàng một phen.
“Mật Nhi tỷ tỷ, ta làm chè hạt sen nấu tuyết nhĩ, tỷ có muốn nếm thử không!” Lương Kiều còn chưa đi vào đình nghỉ mát, đã cất giọng gọi Điền Mật.
Điền Mật nghiêng người nhìn nàng, gật đầu, trả lời “Được”.
Lương Kiều đi vào đình, lúc này mới nhìn thấy Âu Dương Túc Ngọc, có chút ngạc nhiên trợn to mắt: “Biểu ca, sao huynh lại ở đây? Ta còn tưởng rằng biểu ca về rồi chứ!”
“Đang định về, nhưng nghe thấy Kiều Kiều muốn đích thân vào bếp, sao? Tới tận bây giờ biểu ca chưa từng nếm thử tay nghề của Kiều Kiều, không được thiên vị, không có phần của ta sao?” Âu Dương Túc Ngọc nhíu mày, ra vẻ tức giận, liếc mắt nhìn Lương Kiều một cái.
“Tất nhiên không phải, có phần của huynh mà, chắc chắn có!” Nói xong, liền đặt chén sứ lên bàn đá, sau đó tự mình múc cho Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc mỗi người một chèn chè hạt sen tuyết nhĩ.
Sau đó, khuôn mặt chờ mong nhìn hai người đang bỏ một muỗng chè vào miệng: “Thế nào? Thế nào?”
Điền Mật gật gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi: “Ăn rất ngon, trù nghệ của Kiều Kiều muội muội không tệ nha!”
Âu Dương Túc Ngọc cũng gật đầu: “Ừ, nhưng ngược lại với hình tượng.”
Được Điền Mật khen ngợi, Lương Kiều quyết định trực tiếp ngó lơ Âu Dương Túc Ngọc.
Nhếch môi cười, vẻ mặt cực kì đắc ý.
Âu Dương Túc Ngọc không ở lại lâu, ăn xong vài ngụm chè, liền rời đi.
Điền Mật bị Lương Kiều giữ lại chơi, đến tận hoàng hôn mới rời khỏi Thị Lang phủ.
Lương Kiều vẫn không chịu buông tha, nói rằng mấy ngày nữa sẽ mời Điền Mật tới chơi, Điền Mật dỗ dành Lương Kiều một hồi, mới lên xe ngựa rời đi.
Trở lại Vĩnh Ninh vương phủ, Điền Mật đi đến Chưởng Hưng viên của Vĩnh Ninh vương phi trước, lúc này Vĩnh Ninh vương cũng có mặt.
Đối với nữ nhi Điền Mật này, trước kia Vĩnh Ninh vương có vài phần yêu thích, mấy năm nay sức khỏe Điền Mật không tốt, cho nên không có cơ hội gặp mặt Vĩnh Ninh vương, tình cảm dần dần phai nhạt.
Hiện tại nhìn thấy Điền Mật, ông ta lại nhớ tới Như phu nhân, cảm giác nhục nhã vì bị cắm sừng, do đó Vĩnh Ninh vương