Nếu như đột nhiên thay đổi tính tình, nàng nhất định sẽ bị nghi ngờ!
Dù sao, đây là thế giới tu tiên, lỡ như Mộ Nguyệt Trần nghi ngờ nàng là ngươi xấu cướp đoạt cơ thể kí thể, vậy phải làm sao?
Mặc dù, cũng có thể coi là nàng đã đoạt lấy cơ thể kí thể.
Thôi, hiện tại cứ đối phó với nữ chủ trước.
Tính toán thời gian, Sát Viêm sắp phải rời khỏi Huyền Vân Tông rồi.
Nàng phải nhanh chóng tác thành cho hai bọn họ mới được, nói là làm ngay.
Điền Mật phi hành, dùng bản đồ siêu cấp dò xét, tìm vị trí Doãn Nhiễm và Sát Viêm.
Phát hiện hai bọn họ đang ở chung một chỗ, hơn nữa chỉ có hai bọn họ mà thôi, còn đang ở nơi hẻo lánh.
Nghĩ ra một kế hoạch, Điền Mật cười thầm, suy nghĩ, vẫn nên nhịn một chút.
Mặc dù, khẳng định bây giờ không ai nhìn thấy nàng, nhưng dù gì nàng cũng là Đại sư tỷ lạnh lùng nha!
Lúc này Doãn Nhiễm với Sát Viêm đang ngồi ở bờ hồ nướng gà rừng ăn, nàng với Sát Viêm thường xuyên nướng gà chỗ này.
Gà rừng so với gà bình thường ăn ngon hơn biết bao nhiêu lần, nàng rất thích ăn!
Tốc độ của Điền Mật rất nhanh, Sát Viêm dùng tên giả là An Viêm, hắn dùng cực phẩm liễm tức đan, cho nên Huyền Vân Tông không ai phát hiện thân phận của hắn, chỉ xem hắn như một đệ tử ngoại môn bình thường.
Điền Mật chưa tới, Sát Viêm đã cảm nhận được, hắn ra vẻ không có việc gì tiếp tục nói chuyện với Doãn Nhiễm.
Điền Mật đến dọa cho Doãn Nhiễm nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ném thịt gà trên tay xuống đất.
“Đại… đại sư tỷ… Sao tỷ lại ở đây?” Doãn Nhiễm đứng lên, nhìn gà trong tay, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Điền Mật, cúi đầu có chút sợ sệt.
Điền Mật không để ý đến nàng, chỉ quan sát đánh giá Sát Viêm.
Dáng vẻ Sát Viêm rất tốt, vô cùng đẹp mắt.
Mặt trái xoan, mắt đào hoa, mũi cao thẳng đứng, môi mỏng mà đầy đặn.
Nếu không phải trên người hắn có khí chất của nam tử, Điền Mật sẽ cho rằng rằng hắn là nữ giả nam trang.
Sát Viêm cũng đánh giá Điền Mật, có điều, vẻ mặt của hắn có chút kì lạ.
Về phần tại sao?
Điền Mật tỏ vẻ, nàng cũng không biết.
Không thấy Điền Mật trả lời, Doãn Nhiễm lén lút ngước mắt lên nhìn Điền Mật, phát hiện nàng không nhìn mình, mà là nhìn chằm chằm