Tần Hoài quán vẫn khí phách như vậy, cửa chính thẳng tắp mở rộng, ba người còn chưa đi vào, đã thấy trong quán đầy ắp cả người. Lúc này có các cô gái son phấn dày đặc hoặc mát mẻ động lòng người đều an tĩnh đứng ở nội đường, khe khẽ bàn luận. Thiên Thiên và Loan Nguyệt tiến lên, đứng ở trong góc nhỏ trầm mặc không nói, sau lưng trên mặt Ly Hoan có chút không kiên nhẫn, không chút để ý nhìn xung quanh.
Nhưng vào lúc này, một bà lão từ bên trong từ từ đi ra, chính là người lần trước Thiên Thiên và Loan Nguyệt đã gặp mặt, chỉ thấy mặt bà đầy nụ cười ra đón, lớn tiếng nói với mọi người: "Nếu tất cả mọi người đã đến đủ, vậy cuộc tranh tài bắt đầu. Mọi người theo thứ tự sắp xếp trên giấy báo danh lúc trước từng người vào. Lão bà này sẽ cùng các ca cơ lớn nhỏ bên trong Tần Hoài quán làm bình phẩm, nhất định sẽ không có chút thiên vị, điều này, kính xin mọi người yên tâm."
Dứt lời, bà xoay người trở về hậu viện.
Mọi người trong đại sảnh nổ oanh, rối rít thảo luận mình có thể được Tần Hoài quán chọn trúng hay không. Phần lớn người đến tranh tài đều là các tiểu thư khuê các được cưng chiều có gia cảnh sa sút, thường ngày có chút kiêu ngạo, nơi nào sẽ nguyện ý đi múa hát, nói chung chỉ có Tần Hoài quán, mới là chỗ thích hợp nhất với các nàng.
Bởi vì Thiên Thiên Loan Nguyệt Ly Hoan đều là buổi chiều bắt đầu so tài, vì vậy lúc này vô cùng rãnh rỗi xem các cô gái căng thẳng lo âu, bên tai không ngừng vang lên từng tiếng thở gấp gáp.
Một cô gái vào phía trong, rất nhanh bên trong liền vang lên một tiếng hát dịu dàng, mãi mới hát xong, cô gái kia mới đi ra ngoài, chỉ là, đôi mắt hồng hồng. Các cô gái khác thấy thế, như ong vỡ tổ vội vàng xúm lại, rối rít hỏi "Sao vậy? Sao khóc?"
Cô gái kia cúi đầu, khóc sụt sùi đến nỗi ngay cả lời cũng nói không ra, vành mắt đỏ giương lên nhìn mọi người, ngay sau đó thoát ra khỏi đám người, tự lau nước mắt đi ra ngoài.
Lòng bàn tay Thiên Thiên đầy mồ hôi, nàng khẩn trương nắm tay Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt, cuộc so tài này, hình như rất khó."
Loan Nguyệt cũng hơi nhíu lông mày, an ủi: "Không sao, yên lặng theo dõi biến hóa."
Thiên Thiên gật đầu một cái, không nói.
Ly Hoan liếc nhìn cô gái kia vọt ra ngoài cửa, ngay sau đó cái đầu dài tiến tới bên cạnh Loan Nguyệt, trên mặt cười đến rực rỡ: "Thiên Thiên, nếu nàng khẩn trương, thì nói ra đi, tới trong lòng ta, để tiểu sinh ta an ủi nàng thật tốt."
Loan Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, ngay sau đó cười lạnh, lại muốn đưa chân tập kích phía dưới của hắn, lúc này Ly Hoan có phòng bị, đưa tay ngăn lại tập kích của nàng, trên mặt tiếp tục cười nói: "Thiên Thiên , ta thích chính là tính tình cay cú của nàng!"
Con ngươi Thiên Thiên xoay tròn, đột nhiên cảm thấy lời này hình như có chút. . . . . . Tư vị gian tình.
Loan Nguyệt thu hồi chân, ngẩng cằm không muốn nhìn hắn nhiều hơn nữa, hắn cũng vui vẻ dễ chịu, đứng ở bên cạnh nàng trái nhìn phải ngắm, nhìn từng cô gái kích động đi vào, thất bại đi ra. Khi hắn bất đắc dĩ ngáp đến gần ngủ, thời gian, rốt cuộc cũng đến giờ Mùi buổi chiều.
"Người tiếp theo, Ly Hoan." Lão bà hắng giọng hô.
Nghe thấy lời ấy, Ly Hoan mở mắt ra, trong nháy mắt ngẩng đầu ưỡn ngực từ từ đi vào. Trước khi hắn biến mất, hắn còn quay đầu ném một cái ánh mắt về phía Loan Nguyệt và Thiên Thiên, lộ ra mấy phần kỳ lạ và khó hiểu. Thiên Thiên nhìn bóng dáng hắn đi vào, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nàng thế nào cũng nghĩ không ra, vì vậy đành thôi, buông tha không suy nghĩ nữa.
Một lát sau, chỉ nghe nội viện truyền đến một tiếng vang "Y ~ nha ~~!!, ngay sau đó, không có bóng dáng, cũng không nghe được một tiếng hát nào. —— chẳng lẽ tên Ly Hoan kia tới nhảy múa, không phải tuyển chọn ca cơ hay sao?
Thiên Thiên và Loan Nguyệt còn đang nghi hoặc, bên kia Ly Hoan đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, mặt mỉm cười, giống như vương giả. Hắn nhe răng cười một tiếng với Loan Nguyệt, đắc ý nói: "Bản tiểu sinh ra tay, đương nhiên là nước chảy thành sông."
"Người tiếp theo, Thẩm Thiên Thiên." Lão bà đó hô tên Loan Nguyệt.
Loan Nguyệt cũng không đoái hoài tới sắc mặt muốn ăn đòn của Ly Hoan, trầm ngâm đi vào bên trong.
Nàng vén rèm, trông thấy ở phía trước, bốn cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi, phong cách diện mạo đều là nhất đẳng, lúc này đang đồng loạt quan sát Loan Nguyệt, mắt không chớp.
Loan Nguyệt bị các nàng nhìn có chút ít mất tự nhiên, nhưng cũng không biến sắc, tự mình ngẩng đầu, đi tới trước mặt họ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thẩm Thiên Thiên." —— tự báo danh, không nhiều hơn môt chữ.
Bốn cô gái ngồi tại chỗ này cũng không để ý nàng, chỉ là ánh mắt nhìn nàng càng thêm cẩn thận, rối rít bắt đầu trao đổi lẫn nhau nói: "Nàng chính là Thẩm Thiên Thiên?"
"Dung mạo cũng không tệ, đáng tiếc khí chất này, quá kiêu ngạo." Một cô gái khác nhìn nàng, tiếp theo kết luận.
"Ta lại cảm thấy, khí chất này mặc dù ngạo, nhưng cũng có một hương vị khác."
"Thôi thôi, công tử đã yêu thích rồi, ta và ngươi nhiều lời nữa cũng là uổng công, có rãnh rỗi, còn không bằng hát nhiều thêm mấy bài, kiếm chút bạc xài mới tốt." Cô gái ngồi ở bên cạnh người kia vừa vuốt ve tóc mình, vừa ung dung nói.
"Không có, không có gì. Hát một bài cho chị em ta nghe một chút, nếu hát tốt, đương nhiên có thưởng." Cô gái ngồi ở giữa cắt đứt nghị luận của mọi người, cất cao giọng nói.
Loan Nguyệt gật đầu một cái, nhẹ giọng hát, giọng nói Thiên Thiên mềm mỏng, cho nên nàng chọn bài hát thích hợp với giọng nói Thiên Thiên, nghe vào hiệu quả không tồi.
Một khúc thôi, bốn cô gái ngồi tại chỗ gật đầu một cái, cô gái đầu tiên nói: "Giọng hát không tệ, đợi kết thúc, hãy ở lại."
Loan Nguyệt gật đầu một cái, liền đi ra ngoài, trở lại bên cạnh Thiên Thiên một lần nữa.
"Cảm thấy thế nào?" Thiên Thiên vội vàng hỏi tới.
"Không cần phải lo lắng, hát giống như đêm qua là được."
Thiên Thiên gật đầu một cái, rốt cuộc tâm có chút buông lỏng xuống, mãi mới chờ đến lượt nàng thì xung quanh chỉ còn lại có bốn năm người.
Nàng lo lắng không yên từ từ đi thong thả tiến vào, đứng ở ngay giữa, nhìn cũng không dám nhìn về phía các cô gái, "Khụ, khụ khụ. . . . . ." Nàng hắng giọng một cái, run run đôi môi bắt đầu hát lên: "Lam Lam. . . . . . Lam Lam . . . . . . ngày xanh biếc. . . . . . dòng chảy ven bờ. . . . . . Chảy. . . . . . May vá thành thạo. . . . . . Hà bao thêu. . . . . ."
Bốn cô gái ngồi ở trước mặt chân mày càng nhíu thật chặt, trán Thiên Thiên đổ mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều.
"Hồng Hồng. . . . . . Mặt mỹ nhân, nhàn nhạt. . . . . . Nhàn nhạt lông mày, lông mày buồn. . . . . ." Thiên Thiên cảm thấy sau lưng mình cũng đã bị mồ hôi ướt nhẹp.
"Tốt lắm tốt lắm." Cô gái ở giữa rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng cắt đứt nàng, "Hát không tồi, tốt lắm, đợi ở lại đây đi."
". . . . . . Hả? !" Thiên Thiên mở to mắt, nàng không có xuất hiện ảo giác nghe nhầm chứ?
"Hả cái gì hả! Ta nói ngươi đóng cửa, đi ra ngoài, kế tiếp!" Cô gái kia liếc xéo nàng.
Mắt Thiên Thiên sáng lên, vội vàng gật đầu trở về đại sảnh! ——nhất định là Ninh Ngọc sắp xếp không thể nghi ngờ! Không ngờ thế lực của Ninh Ngọc lại lớn như thế, liền Tần Hoài quán cũng có năng lực thao túng!
Suy nghĩ này khiến Thiên Thiên cực kỳ hưng phấn, vừa nghĩ tới mình có thể hoàn thành nhiệm vụ sau đó có thể trở về Ninh phủ lần nữa, nàng vô cùng vui vẻ phơi phới.
Nàng hào hứng chạy đến bên cạnh Loan Nguyệt, hưng phấn nói: "Ta qua được rồi!"
Tuy nói Loan Nguyệt cũng cảm thấy chút kinh ngạc, nhưng cũng vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng. Mà Ly Hoan nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, khóe miệng có chút run rẩy, ôm ngực ở một bên không có ý định nói một lời nào.
Mãi mới chờ đến lúc kết thúc cuộc thi, trời cũng đã gần tối. Lão bà lại đi ra ngoài, the thé giọng nói: "Đã có kết quả cuộc thi, lấy được hạng nhất, là công tử Ly Hoan, thứ hai, là Thẩm Thiên Thiên, thứ ba, Loan Nguyệt. Công tử Ly Hoan được thưởng một ngàn lượng bạc, Thiên Thiên và Loan Nguyệt có thể nhận được một cây đàn cổ thượng hạng ——"
Ưmh, xem thường khuôn mặt ngày càng thêm đắc ý của Ly Hoan, trên mặt Loan Nguyệt cực kỳ nghi ngờ, cùng với vẻ mặt hoàn toàn ngu ngốc của Thiên Thiên. . . . . . Kết quả này vô cùng tuyệt vời.
Lão bà này lại đọc tên mấy cô gái để bày tỏ Tần Hoài quán nguyện ý bồi dưỡng họ trở thành người nối nghiệp trong tương lai, liền tự nhiên xoay người rời đi, để lại cho mọi người một bóng dáng y hệt trong truyền thuyết.
—— Cái này mà gọi là ca cơ tranh tài cái gì, e rằng chỉ là một hình thức thôi.
Loan Nguyệt nhìn chằm chằm Ly Hoan hồi lâu, đột nhiên nhếch môi cười, ngay sau đó kéo ống tay áo của Thiên Thiên nghênh ngang rời đi. Ly Hoan thấy thế, vội vàng sải bước đuổi theo: "Này, sao không chờ ta ——"
Thiên Thiên không ngừng nhớ lại kể từ sau khi gặp mặt Ly Hoan, Ly Hoan làm ra một loạt các hành động, trong lòng đột nhiên có chút thứ gì đang bùng cháy, nàng đột ngột dừng bước, xoay người chỉ vào Ly Hoan, run rẩy một hồi lâu mới nói: "Ngươi...ngươi, ngươi là. . . . . ."
Thiên Thiên đang muốn nói tiếp, Loan Nguyệt một phen cắt đứt nàng, chăm chú nhìn Ly Hoan nói: "Thiên Thiên, ta nghĩ mục đích chuyến này của chúng ta đã đạt được rồi, tối nay chúng ta lập tức hồi kinh."
Thiên Thiên suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu đồng ý.
Ly Hoan lại gấp : "Này này, tối nay các cô muốn đi?"
"Ngươi nói xem." Loan Nguyệt tiếp lời.
"Không được! Ta không cho phép các cô đi! Khi hắn chưa đến tìm ta trước, các cô ai cũng đừng nghĩ đi!" Ly Hoan tức giận, đưa tay ngăn cản họ.
"Người nào?" Thiên Thiên kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi đang đợi người?"
"Tóm lại ta không cho các cô đi!" Ly Hoan khẽ chu môi, bộ dáng đáng yêu, đáng tiếc lúc này không ai có ý định thưởng thức.
Trong lòng Thiên Thiên và Loan Nguyệt đều sửng sốt, họ đều rõ ràng, nếu Ly Hoan có lòng ngăn cản, chỉ sợ thật sự họ không cách nào rời khỏi Vu thành nửa bước. Công lực của hắn rất cao, họ không phải đối thủ của hắn.
Ba người đang giằng co chưa xong, nhưng đột nhiên trong lúc đó, Thiên Thiên lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, từ trên không trung mơ hồ truyền đến, mặc dù không rõ, nhưng thật sự tồn tại. . . . . . Nàng chợt ngẩng đầu, híp mắt, liền trông thấy một bộ trường sam đỏ rực đập vào trong mắt nàng, mặc dù không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, nhưng mà, đôi mắt lạnh lẽo này, môi mím chặt này, đều là chân thật như vậy, xuất hiện ở trước mặt nàng, cuối cùng đáp xuống, dừng lại. . . . . . bên cạnh Loan Nguyệt. . . . . .
Ly Hoan nhìn Ninh Ngọc, thế nhưng mừng rỡ như điên, hai tay hắn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười nói: "A ha ha! Ninh Ngọc! Ngươi rốt cuộc chủ động đến tìm ta rồi!"
Ninh Ngọc tiếp tục thờ ơ nhìn hắn, giọng nói bình thản: "Ta lại không biết, khi nào ngươi lại trở thành lão bản Tần Hoài quán."
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết có ai đoán được chưa. . . . . .
Chuyện xưa của Ninh Ngọc và Thiên Thiên, giờ mới bắt đầu, nam chính sẽ không còn là người qua đường nữa.