Nam tử có bộ dáng xinh đẹp nhất? Thiên Thiên hơi nhíu lông mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ mãi không ra, nàng tiếp tục nhìn bộ mặt thần bí của Nguyệt nhi, hỏi lại: "Là ai?"
Nguyệt nhi che môi cười ha ha, trong mắt xinh đẹp tràn đầy hứng thú, nhìn nàng từ tốn nói: "Nam tử trên thế gian này, phong lưu nhất là Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất cũng chỉ có Mạc Phi. Công tử phong lưu, thê thiếp thành đoàn; Mặc Phi tuấn mỹ, là người quái đản. Ninh Ngọc phong nhã, Mặc Phi cô độc, Ninh Ngọc lời nói như mưa, Mặc Phi trầm mặc ít nói. . . . . ."
"Trước đó vài ngày nghe bọn hạ nhân nói huyên thuyên, nghe nói là từ Kinh Thành truyền tới, hắn si mê luyện võ, ngày thường thích nhất là sưu tầm tuyệt học võ công, nhưng sao từ Kinh Thành truyền tới, thật sự là làm cho người ta không nghĩ ra." Nguyệt nhi giả vờ nhăn mày lại, gương mặt suy tư.
Thiên Thiên nghe xong sững sờ, nếu như nàng nhớ không lầm, lần đầu tiên hắn xuất hiện, là vào hai năm sau mà? Tại sao lần này sống lại, có nhiều thay đổi như vậy, thậm chí sớm hơn hai năm?
"Đúng rồi, tỷ tỷ từng nghe nói Túy Hương lâu chưa? Lúc này Mặc Phi đang nghỉ ngơi ở đó. Nghĩ đến cũng đúng, thức ăn ở Túy Hương lâu tuyêt nhất Kinh Thành, Mặc Phi xuất hiện tại nơi này, cũng không kỳ quái." Nguyệt nhi tiếp tục chậm rãi nói, nói đến đây, lại chuyển sang chuyện khác, "Chỉ là thật ra muội muội vô cùng muốn gặp bộ dáng chẳng lẽ một lần, vậy mà cùng tên với thiếu gia." Nguyệt nhi thẹn thùng nói tới lời này, liền dừng lại, nhìn Thiên Thiên không nói.
Thiên Thiên trừng mắt nhìn, hiếu kỳ hỏi: "Sao không nói tiếp?"
Khoé môi Nguyệt nhi từ từ nhếch lên, thân thể cũng từ từ nghiêng về phía trước, đến gần Thiên Thiên, ánh mắt câu hồn khiếp người không chớp nhìn chằm chằm nàng, Thiên Thiên nhìn cặp mắt màu đen kì lạ của nàng, đột nhiên cảm thấy đầu trở nên mờ mịt . Lúc này chỉ nghe thấy âm thanh Nguyệt nhi như có như không, giống như là từ một nơi rất xa truyền đến: "Tỷ tỷ đối với Ninh Ngọc, cảm giác thế nào?"
"Ghét. . . . . . Ta ghét hắn. . . . . ." Thiên Thiên nhìn mắt nàng, đầu óc một mảnh hỗn độn, kì lạ hơn chính là, nàng vừa nghe đến câu hỏi của Nguyệt nhi, lập tức theo bản năng trả lời, giống như miệng không còn chịu khống chế của mình.
Trong nháy mắt trên mặt Nguyệt nhi xuất hiện một nụ cười thoả mãn, ngay sau đó liền không hề sơ hở biến mất, thân thể nàng nghiêng về phía trước, âm thanh khôi phục như ban đầu, kinh ngạc nói: "Ôi chao. . . . . . Làm thế nào mới tốt, hôm nay tỷ đã là thê tử mà thiếu gia cưới hỏi đàng hoàng, làm sao tỷ tỷ có thể ghét ngài!" Nghe nàng nói, dường như vô cùng lo lắng cho Thiên Thiên.
Thiên Thiên lắc đầu, sau khi khôi phục lý trí ý thức được mình nói cái gì, đã không kịp, nàng bắt đầu đối với Nguyệt Nhi phòng bị, nhìn đôi mắt quyến rũ có một không hai của nàng, cảm giác càng nhìn càng giống như một con hồ ly, nàng nhất thời run một cái, —— chẳng lẽ Nguyệt nhi thật sự là hồ ly tinh? !
Bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Không phiền muội muội lo lắng, tỷ tỷ sống ở đâu thì yên ở đấy, mỗi ngày làm nữ công chăm sóc hoa cỏ, cuộc sống trôi qua rất thoải mái."
Nguyệt nhi gật đầu một cái, đứng lên, ngước mắt nhìn những đốm sao trên trời, nói: "Sắc trời đã không còn sớm, Nguyệt nhi liền rời đi trước, đợi công tử tới tìm ta cùng hắn dùng bữa."
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Thiên Thiên rốt cuộc thở ra một hơi, nhưng lại cảm thấy chỗ nào không đúng, cảm giác thời điểm cùng nàng nói chuyện, đã tiết lộ cái gì. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời đã hoàn toàn bị bao phủ một màu đen, một hồi lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng! Nếu như nàng nhớ không lầm, thời điểm Nguyệt nhi vừa tới, mặt trời còn đọng lại ở hướng Tây,thế mà chỉ vừa cùng nàng nói mấy câu, bây giờ, liền trở nên đen nhánh rồi ?
Thiên Thiên nhìn phương hướng Nguyệt Nhi rời đi, không còn thấy bóng dáng của nàng. Nàng cảm thấy cả người có chút rét run, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng, nhớ trước khi nàng sống lại, Nguyệt nhi chỉ là một tiểu thiếp yểu điệu mà thôi, sẽ làm nũng và ghen tỵ, nhìn thấy Mặc Phi cầm kiếm cũng sợ đến nỗi điên điên khùng khùng, khuôn mặt vẫn như vậy, nhưng đôi mắt kia sẽ không giống như vừa rồi, trong quyến rũ còn lộ ra bén nhọn.
Nàng cũng chỉ sống lại 1-2-3-4 lần, tại sao thế giới lại thay đổi nhiều như vậy?
Thiên Thiên đi vào phòng bếp tìm chút thức ăn, sau khi trở lại phòng tính toán làm chút nữ công để điều chỉnh lại tâm tình, nhưng mà nàng tâm loạn như ma, căn bản không cách nào bình tĩnh lai. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại không biết bao nhiêu lần vang lên giọng nói của Nguyệt nhi về Mặc Phi l ——"Phong lưu nhất là Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất chỉ có Mặc Phi. . . . . ."
"Tuấn mỹ nhất chỉ có Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi. . . . . ."
Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi ——!
Trong đầu nàng quanh quẩn đều là hai chữ này, nàng đột nhiên rất muốn đi Túy Hương lâu gặp thử Mặc Phi. —— nếu Ninh Ngọc đã có 18 người tiểu thiếp, như vậy thì xem như nàng vượt tường xem một chút xem cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, dù sao Ninh Ngọc chẳng những không thích mình, đoán chừng còn vô cùng chán ghét mình, e là cho dù mình có một ngày biến mất nhiều lắm là hắn nói lảm nhảm hai ngày liền qua thôi.
Thình lình trong đầu Thiên Thiên bât ra loại suy nghĩ kỳ lạ này, khiến cả người Thiên Thiên bắt đầu sôi trào lên, loại cảm giác này giống như là một người hiu quạnh thật lâu đột nhiên phát hiện một loại trò chơi vô cùng thú vị, bởi vì nhịn quá lâu vì vậy khó có thể ức chế những thứ không an phận trong cơ thể, vào một thời gian cố định, rốt cuộc toàn bộ bộc phát.
Thiên Thiên đứng lên, hai mắt lấp lánh xem ánh trăng ngoài cửa sổ, nụ cười trên mặt từ từ nở rộ ra, mở cửa phòng tính toán thừa dịp ban đêm từ hậu viện len lén chạy ra ngoài.
Đáng tiếc, vẫn chưa ra khỏi gian phòng, Thiên Thiên liếc mắt liền thấy được ở ngoài cửa phòng, một người đang đứng.
Ánh trăng trong veo yên tĩnh, khuôn mặt như vẽ, da nõn nà, môi tươi đẹp như son, quả thật dáng dấp Ninh Ngọc đẹp đến cực điểm, đáng tiếc trang phục màu sẵ loè loẹt đem nội tâm cùng với hơi thở thối nát của hắn phơi bày ra không sót một chút nào. Người đẹp như vậy, nếu không phải Thiên Thiên sống lại, chỉ sợ cũng sẽ động lòng với hắn. Hắn lẳng lặng đứng ở trong sân, cùng Thiên Thiên bốn mắt nhìn nhau.
Thiên Thiên trong lòng hết sức kinh ngạc thấy hắn xuất hiện ở nơi này, nhưng trên mặt lại cười nịnh nọt, quái gở nói: "Thật là ngạc nhiên khi thấy Ninh đại thiếu gia xuất hiện ở đây, tại sao không trở về phòng mình cùng tiểu thiếp vui vẻ, lại đứng ở chỗ này ngắm trăng sao?"
"Đói bụng, đi phòng bếp tìm một ít thức ăn." Thiên Thiên trả lời hết sức lưu loát.
Ninh Ngọc nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên, hỏi "Chuyện như vậy, bảo hạ nhân đi là được rồi."
Thiên Thiên cười nhạt một tiếng, lắc đầu một cái, giọng có chút tự giễu: "Không biết đại thiếu gia Ninh Ngọc có từng an bài hạ nhân cho ta chưa? Chẳng lẽ ngươi còn coi ta là chủ tử sao? Thật là chuyện cười, thế gian này lại có chủ tử nào ở phòng của hạ nhân, nếu như đã là hạ nhân ngươi có từng thấy qua hạ nhân nào muốn người phục vụ? Đại thiếu gia Ninh Ngọc, ngài nói, ta nói đúng hay không?"
Ninh Ngọc không nói, mắt sáng có chút mê ly, hắn nhìn cặp mắt Thiên Thiên sáng ngời, hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Đều là ngươi tự tìm."
Cảm giác nhục nhã trong lòng Thiên Thiên trở về, không tự giác giọng điệu tăng lên, nhìn chằm chằm Ninh Ngọc châm chọc nói: "Bất luận ta lựa chọn như thế nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau, không phải sao? Chỉ là ta nhảy qua trung gian chạy thẳng tới kết quả. Thế nào, thiếu gia Ninh Ngọc có phải hay không cảm thấy ít đi cơ hội nhục nhã ta, cho nên trong lòng cảm thấy tiếc nuối sao?"
—— Coi như nàng không chủ động đi đến tây sương, ngày hôm sau hắn cũng sẽ đuổi nàng đến nơi hẻo lánh này, nếu kết quả nhất định như vậy, nàng cần gì phải đợi hắn đến nhục nhã, chính mình chủ động rời đi, không phải tốt hơn sao, tránh cho trải qua cảnh tượng như vậy một lần nữa, này thật làm nàng muốn nôn!
Ninh Ngọc nhìn chăm chú vào Thẩm Thiên Thiên quật cường, rốt cuộc rời mắt đi, từ từ rời đi, bước chân của hắn không nhanh không chậm, ưu nhã giống như là đeo một cái mặt nạ cứng ngắc giả dối, khiến hắn ra vẻ không chê vào đâu được.
Thiên Thiên hướng bóng lưng của hắn làm một cái mặt quỷ, ngay sau đó hưng phấn bay thẳng đến cửa sau đi, —— chẳng lẽ đại mỹ nhân, chờ ta!
Nàng rón ra rón rén đi đến cửa hậu viện, núp ở phía sau một cây đại thụ, từ từ nhô đầu ra nhìn một chút động tĩnh trước mắt, không nghĩ đến, liếc mắt liền thấy được Nguyệt nhi lượn lờ đứng ở phía sau cửa . . . . . . Hồ ly Nguyệt nhi!
Nhìn bộ dáng của nàng, dường như đang đơi người?!
Thiên Thiên có chút khó hiểu, nàng đang đợi người? Đợi ai?
Sửng sốt chốc lát, nàng trong nháy mắt mở to mắt, liếc nhìn Nguyệt nhi cách đó không xa, lại lén lút nhìn mình, —— chẳng lẽ người nàng đợi, là mình?
Suy nghĩ này khiến Thiên Thiên có cảm giác bị người giám thị cùng theo dõi, dường như nhất cử nhất động của mình cũng bị người khác đoán được, hơn nữa đối phương vì phối hợp mình nên đã chuẩn bị trước!
Cảm giác này không tốt, thật không tốt, vô cùng không tốt! Nàng Thẩm Thiên Thiên không khuất phục!
Nàng oán hận hướng về phía Nguyệt nhi đang đứng bên cửa làm dấu tay khiêu khích, nhanh như mèo rời đi cửa sau, dọc theo tường rào Ninh phủ đi thẳng, đi thẳng đến khi cách cửa sau cực xa, mới dừng lại, nhìn tường rào cười đến đắc chí.
Coi như không đi cửa sau, chẳng lẽ nàng không thể trèo tường sao?
Nàng cười hì hì, dùng cả tay chân bắt đầu leo lên đại thụ bên cạnh tường thành. Nàng cắn chặt hàm răng, thân thể gắt gao quấn quanh thân cây, bộ dáng giống như con khỉ, nếu không phải nàng xác nhận xung quanh không có ai, nàng sẽ không như thế không để ý mặt mũi, thiên kim Thẩm gia dù gì cũng xem là một cô nương 18 tuổi như hoa, nếu bình thường, sao nàng dám làm vậy.
Mãi mới chờ đến lúc nàng leo lên thân cây, nàng lại bắt đầu dùng tay chân giống như trên, đi đến gần nóc tường, thật vất vả đưa tay bám vào bức tường, đang định cố gắng nữa chút, hai chân nhích một chút, Thẩm Thiên Thiên liếc mắt nhìn bên ngoài thành tường, liền phát hiện. . . . . . Liền phát hiện con hồ ly Nguyệt nhi kia, ôm đôi tay khẽ run, ở bên ngoài Ninh phủ, ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt cười như không cười. . . . . .
Trái tim Thẩm Thiên Thiên nhảy lên, bất ngờ không kịp chuẩn bị"A ——" tiếng thét chói tai, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh. . . . . .
Tiếng thét chói tai mới vừa hô ra miệng, mặt của Thiên Thiên đã biến thành màu đen, sau đó, nàng chỉ cảm thấy không trung ‘xoạt’ xẹt qua một luồng khí, còn chưa hiểu ra rốt cuộc là cái quái gì, ngay lúc thân thể nàng đang treo ở giữa đầu tường thành và thân cây thì tiếng kêu âm trầm của Ninh Ngọc sâu kín vang lên: "Thẩm Thiên Thiên——"
Thẩm Thiên Thiên nhìn con hồ ly đáng chết đang cười phơi phới bên ngoài tường thành, bộ mặt xem kịch vui vẻ thì trong lòng của nàng như có hơn 1000 con ngựa cái cố chấp chạy qua!