Hai người Thiên Thiên Loan Nguyệt nhất trí ngừng lại bước chân, hiển nhiên là lúc này cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với tình huống xảy ra bên trong phòng, trong lòng Thiên Thiên càng thêm oán thầm, mặc dù trong lòng nàng rất rõ ràng lúc này tóc Ninh Ngọc thưa thớt còn dài ngắn không đều có chút giống gà đất, ánh mắt đờ đẫn còn thần chí không rõ, chỉ cần là người bình thường, cũng sẽ không xuống tay với hắn mới đúng.
Đáng tiếc, sợ là sợ, nơi này không có một người nào là bình thường.
Thiên Thiên áp chế sự thấp thỏm trong lòng, liếc nhìn Loan Nguyệt ở bên cạnh, rất dễ nhận thấy, tâm lý suy nghĩ của đối phương nhất định cũng rất là xuất sắc, điểm này từ giữa lông mày không ngừng chau lại với nhau của Loan Nguyệt là biết.
Không đợi Thiên Thiên phản ứng, Loan Nguyệt đã bước một bước dài đi lên dùng thân thể của mình đẩy cửa phòng đang đóng chặt ra, ngay sau đó thật nhanh lách mình vào bên trong phòng ngẩng đầu ưỡn ngực, quả nhiên là một người khiến người khác rung động! Thiên Thiên đứng ở sau lưng Loan Nguyệt, một lát sau, mới nghe được giọng nói không nóng không lạnh của Loan Nguyệt truyền đến: "Khụ." —— nghe không ra tâm tình gì, xem ra còn đầy đủ lý trí.
Nhưng mà, nàng ta khụ cái gì?
Thiên Thiên càng hiếu kỳ cảnh tượng bên trong phòng ra sao, mở to mắt cũng lách mình từ sau lưng Loan Nguyệt vào cửa, có điều, chỉ như vậy một cái, nàng lại cảm thấy trong lồng ngực như có máu nóng sôi trào ở trên mặt, không ngừng sôi lên, thẳng đến cháy tới mặt của nàng đỏ bừng.
Giờ phút này, nàng mới hiểu được, tu hành của Loan Nguyệt hiển nhiên cao hơn nàng rất nhiều. Nhìn Loan Nguyệt bình tĩnh, nhiều khí chất, đối mặt với ba tiểu bạch kiểm trên giường không ngừng lăn lộn, vậy mà vẫn có thể giữ vững khí chất lãnh diễm cao quý có một không hai của mình, khiến Thiên Thiên ý thức được đầy đủ thiếu sót của mình.
Xem ra, nàng còn nên tu luyện nhiều hơn.
Dù là đi nhầm gian phòng cắt đứt hai vị đang thở gấp gợi cảm rút ra rút vô ở trên giường, nàng cũng phải có đầy đủ khí thế để chống đỡ nổi kiêu ngạo và uy vũ của mình.
Cho nên, ánh mắt Thiên Thiên mềm mại, phất tay về phía ba người đã đờ ra ở trên giường, hài lòng gật đầu một cái, nói: "Đực phối với đực □/, không tệ, không tệ." Dứt lời, nàng vô cùng tự hiểu kéo tay Loan Nguyệt, đi ra khỏi phòng cửa.
Sau đó, nàng xoay người, ưu nhã khẽ mỉm cười với ba tiểu bạch kiểm đang giữ nguyên tư thế đờ đẫn, lại vô cùng có kinh nghiệm thân thiết giúp bọn họ đóng cửa.
Thiên Thiên hít sâu một hơi, tiếp tục cùng với Loan Nguyệt đi xuống hành lang.
Có điều, rất dễ nhận thấy, bóng ma mình đi nhầm cửa vừa rồi rất nhanh biến mất ở trong lòng Thiên Thiên, nàng hết sức kiên nhẫn nhìn từng cánh cửa, từ bên này, đến bên kia.
Rất nhanh, tất cả căn phòng ở lầu hai đều nhìn hết, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ninh Ngọc và Ly Hoan.
Thiên Thiên cau mày, nhất thời trong tim có chút bối rối. Tay chân nàng luống cuống nhìn Loan Nguyệt: "Ly Hoan hắn. . . . . . Đi đâu?"
Nói thật, Thiên Thiên đối với việc Ly Hoan biến mất căn bản là không quá mức quan tâm, nhưng trọng điểm là Ninh Ngọc đang ở trong tay của hắn.
Như vậy, có thể nói, chuyện Ly Hoan biến mất này trực tiếp có quan hệ đến tương lai Thiên Thiên đến tột cùng có thể xui xẻo trở thành một quả phụ hay không.
Loan Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng: "Đừng nóng vội, chắc là Ly Hoan chỉ tạm thời rời đi một lát."
Đôi mắt Thiên Thiên trong nháy mắt sáng lên: "Có phải hắn đi nhà xí rồi, đúng không?" —— nàng tự an ủi bản thân.
Loan Nguyệt nhìn đôi mắt sáng rực của Thiên Thiên, không đành lòng nói cho nàng biết thật ra thì có thể là Ly Hoan cảm thấy Ninh Ngọc rất đáng tiền nên ôm hắn đi bán rồi. Cho nên tươi cười rạng rỡ gật đầu một cái với nàng ấy: "Đúng vậy"
Thiên Thiên yên lòng, ngồi xổm ở trên cầu thang lầu hai, liền ba phải ngồi ở trước ghế, chờ. Chờ đợi nam nhân phong thần tuấn lãng mình yêu thích sẽ xuất hiện ở một góc, như vậy nàng có thể nhìn thấy hắn trước tiên, sau đó tiến lên ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói một câu, ——"Tổ mẫu một mực đợi ở đây, chưa từng rời đi."
—— Ahhh, một màn này tựa hồ có chút ấm áp.
Trong đầu Thiên Thiên không ngừng ảo tưởng, mặt vừa mỉm cười, đôi mắt không chớp nhìn phương xa, khóe miệng còn gợi lên một nụ cười đói khát.
Loan Nguyệt hầu ở bên người nàng, rũ mí mắt xuống có chút trầm mặc. Bởi vì mới vừa rồi dò xét một đường xuống, nàng phát hiện không có căn phòng nào lưu lại dấu vết của Ly Hoan, nói cách khác, Ly Hoan căn bản không có tiến vào căn phòng nào ở trên lầu hai.
Như vậy, hắn cõng một nam tử trưởng thành như Ninh Ngọc, đi đâu?
Vô trách nhiệm suy đoán kết cục: tình yêu cấm kị.
Trong vài ngày qua, Ly Hoan sớm chiều cõng Ninh Ngọc da thịt thân thiết, đột nhiên phát hiện, thì ra người mình yêu sâu đậm, chính là Ninh Ngọc! Cổ thâm tình này rốt cuộc ở dưới ánh mặt trời cao chiếu sáng, không thể ngăn cản, hắn cõng hắn, mang hắn lên núi Đoạn Bối Sơn ( GAY ). . . . . .
Kết luận: bịa đặt nhảm nhí.
Không trách nhiệm suy đoán kết cục lần hai: tình yêu cấm kị.
Ly Hoan và Ninh Ngọc, thanh mai trúc mã, mối tình thắm thiết, thần thần bí bí. . . . . . Rốt cuộc lâu ngày gặp lại, cùng nhau bỏ trốn, ngày sau ngàn năm, tâm sự lẫn nhau, biểu lộ tâm ý. Rốt cuộc, dưới ánh mặt trời, ngươi nhảy, ta liền nhảy. . . . . . Cùng nhảy xuống vách núi, ngăn cách tay áo, phân cùng một cái hố, tan nát dưới đất.
Kết luận: tỉnh lại, đừng ngủ.
—— cho nên, đang ở lúc Thiên Thiên chờ Ninh Ngọc đến sắp ngủ, Ly Hoan rốt cuộc mệt mỏi lê bước chân, chậm rãi đi ra. Cái ánh mắt tuyệt vọng kia, khí chất chán chường, đủ để cho mỗi người ở đây không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng mà, dù là một người chán chường như vậy, vẫn như cũ, cố định bắp tay cứng rắn của mình, cõng Ninh Ngọc tóc bù xù như điên.
Sự phát hiện này, khiến Thiên Thiên cảm động đến rơi nước mắt.
Thiên Thiên đi ra đón, lo lắng hỏi: "Ngươi cõng Ninh Ngọc đi đâu?"
Ly Hoan không dám nhìn ánh mắt của Thiên Thiên, ánh mắt lóe lên, mở to mắt đi: "Chính là mang theo Tiểu Ngọc Nhi, đi ra ngoài dạo, nhìn xem có chuyện hay gì không. . . . . ."
Môi đỏ mọng của Loan Nguyệt chau lên: "Quả thật là hăng hái. Có điều ta tò mò, ngươi cõng Ninh Ngọc, trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy đến trên đường lớn?"
Ly Hoan rụt cổ một cái, tay ôm Ninh Ngọc chặt hơn chút nữa.
Mà trên tay kia, thấy một dấu răng tinh tế chỉnh tề.
Thiên Thiên nhíu mày lại, đến gần hắn một chút, liếc nhìn bàn tay của hắn, lại nhìn mắt trên mặt Ninh Ngọc còn dính chút bụi bặm, hỏi: "Dấu răng này. . . . . . ?"
"Haizzz. . . . . ." Ly Hoan thở dài, ánh mắt không hề né tránh nữa rồi, nhìn thẳng nàng: "Mới vừa rồi, gặp phải sồ kỹ." Giọng điệu của hắn có chút ảm đạm, nhưng giống như có rất nhiều thổn thức và cảm khái, khiến Thiên Thiên sửng sốt.