Cả đám người đi đường thấy vậy, rối rít sửng sốt, trong lòng rối rít suy nghĩ Thẩm Thiên Thiên này đến tột cùng đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì, mà thoáng cái đã mê hoặc được Ninh Ngọc cưng chiều nàng lần nữa.
Ninh Ngọc ôm Thiên Thiên, đang muốn bước vào một tiệm châu báu bên cạnh, nhưng không nghĩ tới, sau lưng một đạo chưởng phong đặc biệt kì lạ đánh tới.
Ninh Ngọc nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt ôm Thiên Thiên né người tránh đi, mà đạo chưởng phong kia liên tiếp đánh xuống vang dội, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Mọi người trên đường phố thấy thế, trong nháy mắt tan tác như chim muông, rối rít tránh ra, rất nhanh, một cái đường phố náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên vắng vẻ.
Thật vất vả bụi bậm tản đi, Ninh Ngọc và Thiên Thiên mới nhìn rõ, người đứng ở đối diện mình, lại là Mặc Phi.
Có điều, Mặc Phi lúc này, đôi môi tím bầm, làn da trắng gần như trong suốt, tóc dài hết sức phong tình buộc thành một túm khoác ở một bên, hai tay hết sức nữ tính cầm lên một nhúm tóc, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn.
Nhìn thấy bộ dáng này của Mặc Phi, Thiên Thiên chợt run rẩy, trong nháy mắt nhớ lại lúc ban đầu mình giao Tứ Ẩn cho hắn, mình đã xé mất trang đầu tiên.
"Ninh Ngọc, ngươi đã để cho ta tìm rất lâu." Giọng nói cao thấp lẫn lộn của Mặc Phi từ từ truyền đến, lộ ra sự quỷ dị và ghê tởm không nói lên lời, lúc này hắn đang nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc, mặt mày tràn đầy tự mãn.
Ánh mắt Ninh Ngọc sắc bén nhìn hắn: "Ngươi tìm ta làm gì."
"A ha ha. . . . . ." Mặc Phi phát ra một tiếng cười lớn quỷ dị, "Ngươi nói ta tìm ngươi làm cái gì, ta chẳng những muốn giết ngươi, còn phải lấy được Hoa Mãn Lâu! Năm đó để lấy được Tứ Ẩn, không tiếc sắp xếp để Nguyệt nhi ở bên cạnh ngươi, ngươi có biết cái cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu mến ở lại bên cạnh kẻ địch là thế nào không, Ninh Ngọc, loại cảm giác đó đời này ngươi cũng sẽ không hiểu, vừa nghĩ tới Loan Nguyệt ở phía dưới của ngươi, ta liền hận đến muốn giết ngươi!"
Hai mắt của hắn một mảnh đỏ ngầu, nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt giống như có thể nhỏ ra máu, trong mắt đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.
Ninh Ngọc nghe vậy, lại nở nụ cười, diêm dúa lẳng lơ xinh đẹp tựa như một đóa hoa máu, hắn cong môi dường như tâm tình rất tốt: "Ta lại quên nói cho ngươi biết, hai năm này Loan Nguyệt ở bên cạnh ta, tất cả đều là ngủ cùng với ám vệ của ta, ta chưa từng chạm qua nàng ấy."
Hắn nói ra những lời này hết sức dễ dàng, ánh mắt mỉm cười còn mang theo hung dữ, liếc xéo Mặc Phi.
Mặc Phi nắm chặt thành quyền, cắn chặt hàm răng, hiển nhiên đã bị Ninh Ngọc chọc giận, hắn ngửa mặt lên trời gầm lên, trong nháy mắt vận công tung chưởng về phía Ninh Ngọc, vốn là gương mặt xinh đẹp đã sớm trở nên dữ tợn không chịu nổi, hết sức đáng sợ.
Thiên Thiên nhìn thấy ngây người, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất nên làm gì, may mắn Ninh Ngọc nhanh chóng kéo nàng ra khu vực nguy hiểm, cả người vận hết công lực, chuẩn bị đánh một chưởng này về phía Mặc Phi.
> vậy mà, Mặc Phi lại di chuyển phương hướng, một chưởng trong tay này toàn bộ bay về phía Thiên Thiên ở một bên.
Trong nháy mắt con ngươi của Ninh Ngọc co rút nhanh, trong nháy mắt đánh chưởng phong trong tay ra ngoài, định triệt tiêu lẫn nhau, đáng tiếc, cho dù chưởng phong của Mặc Phi bị Ninh Ngọc làm cho lệch vị trí, nhưng vẫn đánh tới trên thân thể Thiên Thiên, trong nháy mắt Thiên Thiên bị chưởng phong đánh bay vọt ở giữa không trung, phun ra một ngụm máu lớn, lúc nặng nề té xuống đất, còn bị kéo ra xa 4-5m, mới chậm rãi dừng lại.
Ninh Ngọc ngốc trệ nhìn Thiên Thiên bay lên, nhảy xuống, té xuống, trước mắt loé lên, tất cả đều là hình ảnh miệng Thiên Thiên phun ra máu tươi, toàn bộ vẩy vào trong lòng của hắn.
Đầu óc của hắn trống rỗng, trong đầu duy nhất còn sót lại một suy nghĩ, chính là giết người đối diện kia, cái người có bộ dáng đáng ghét, làm cho thê tử của mình bị thương.
Hắn khí vận đan điền, đem nội lực toàn thân tăng đến mức cao nhất, không chớp mắt bắt đầu phát động từng đợt tấn công, chưởng phong không ngừng rơi xuống người Mặc Phi, dường như không ép đối phương vào chỗ chết thì hắn sẽ không ngừng lại, lệ khí liên tục không ngừng lan tràn ra từ trong thân thể của hắn, làm cho người ta sợ hãi.
Chẳng lẽ quyển Tứ Ẩn đó chính là gà mờ, không đúng bản gốc, rất nhanh, hắn đã dưới thế hạ phong, bị Ninh Ngọc dậm ở dưới lòng bàn chân.
"Ninh Ngọc, ta muốn giết chết ngươi! Ta muốn giết chết ngươi! !" Mặc Phi nằm xuống đất, âm thanh cao thấp lẫn lộn hết sức quỷ dị, tóc cũng tản ra ngoài, nhìn cực kì nhếch nhác.
Ninh Ngọc không trả lời, mặt lạnh, chưởng phong trong tay đang muốn hạ xuống người hắn ta ——
"Ninh Ngọc, đừng. . . . . ." Cách đó không xa, một âm thanh yếu đuối truyền đến.
Một màn xảy ra lúc trước đánh úp tới đầu óc của hắn lần nữa, Ninh Ngọc quay đầu nhìn Thiên Thiên té xuống đất đang thoi thóp, chưởng phong trong tay dần dần buông xuống.
"Loan Nguyệt, vẫn. . . . . . Rất, thương hắn. . . . . ." Thiên Thiên đứt quãng nói xong, cuối cùng hai mắt từ từ nhắm nghiền. ,
Ninh Ngọc nhắm mắt, sức lực dưới chân tăng thêm, cúi người chặt đứt gân tay gân chân của Mặc Phi, lúc này mới từ từ thu tay lại.
Có điều, thế nhưng hắn lại không dám đến gần bên cạnh Thiên Thiên, hắn không dám nhìn tới thương thế của nàng, cũng không dám tưởng tượng.
Tất cả xảy ra đột nhiên như vậy, nhanh đến hắn muốn ngăn cản cũng không kịp, hoàn toàn không còn kịp nữa. . . . . .
Ninh Ngọc đứng cách Thiên Thiên không xa, nhìn gò má của nàng ngày thường sinh động như vậy lúc này tái nhợt không hề có sức sống, trong đầu không ngừng lóe lên hình ảnh nụ cười lúm đồng tiền năm đó nàng đưa hoa đăng cho hắn, xinh đẹp như vậy.
Hắn chờ nàng lớn lên, sau đó chính mình suy nghĩ, để cho nàng trở thành thê tử của mình, kinh doanh Hoa Mãn Lâu, để cho nàng sinh một đứa bé, lại đem võ nghệ cả đời truyền cho nó, cuối cùng hắn có thể cùng nàng tựa vào nhau đến già.
Kế hoạch cuộc đời của hắn vốn là như vậy, trừ lúc trước mình biến thành ngốc tử chưa từng nằm trong dự liệu, còn lại tất cả đều phát triển theo mong đợi của mình, nhưng vì sao hôm nay Thiên Thiên lại yếu ớt nằm ở đó, thật giống như đã chết đi . . . . . .
Rất lâu sau đó, Ninh Ngọc vẫn từ từ ôm lấy nàng, mang theo nàng, từ từ đi trở về, bước chân hỗn loạn.
Trở về Ninh phủ, Loan Nguyệt một cái liền trông thấy Ninh Ngọc và Thiên Thiên, trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy đến bên cạnh Ninh Ngọc, gấp gáp nói: "Công tử, xảy ra chuyện. . . . . ."
Cả người Loan Nguyệt sững sờ, sắc mặt tái nhợt, tay của nàng bắt đầu run lên nhè nhẹ, nàng đi ra ngoài cửa, theo lối Ninh Ngọc và Thiên Thiên đi qua tìm kiếm, cuối cùng ở trên đường lớn thấy được Mặc Phi đã bị chặt đứt gân tay gân chân, tê liệt nằm trên mặt đất giống như ăn mày.
Loan Nguyệt nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rất xinh đẹp, tựa như trong ngày thường cười đến sáng rỡ động lòng người như vậy, nàng đứng ở bên cạnh hắn, đưa tay đỡ Mặc Phi, để cho tay hắn khoác lên bờ vai của mình, cuối cùng để cho cả người hắn cũng đè ở trên người mình, nàng cõng hắn, vừa đi vừa nhẹ giọng trách móc: "Tiểu Phi, tại sao chàng nhất định phải trở lại đây. . . . . . Tại sao nhất định phải tranh Hoa Mãn Lâu. . . . . . Tại sao nhất định phải giết Ninh Ngọc. . . . . . Ninh Ngọc là ca ca cùng cha khác mẹ của chàng mà. . . . . ." ,
Nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, nặng nề nói: "Đi, ta dẫn chàng về nhà."
***. . . . . .
Cảm giác chìm chìm nổi nổi đánh tới Thiên Thiên lần nữa, nàng chỉ cảm thấy thân thể giống như bị xé nứt ra lần nữa, toàn thân trôi lơ lửng ở trên không trung hỗn độn ngăn cách với thế giới.
Loại cảm giác này. . . . . . Hình như rất quen thuộc. . . . . .
Trong mơ mơ màng màng Thiên Thiên nghĩ như vậy, nhưng mà, đến tột cùng là cảm giác gì. . . . . . Mình đến tột cùng là bị sao vậy. . . . . . Một vùng tăm tối ở bên trong, nàng cau mày, cố gắng suy nghĩ lại, lại phát hiện vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra.
Thôi, thôi, không nghĩ ra thì thôi, đợi thời cơ chín muồi rồi, tự nhiên cũng sẽ nhớ lại, cần gì rối rắm.
Nàng đang muốn thả lỏng, nhưng không nghĩ tới, trong nháy mắt, thân thể giống như bị một sức lực mạnh mẽ hút đi, nàng cảm thấy thân thể đang không ngừng xoay tròn, càng không ngừng di chuyển, xoay chuyển đầu của nàng đến choáng váng, nhưng nàng dừng lại không được, cuối cùng bị xoay đến hôn mê bất tỉnh.
"Thiên Thiên, Thiên Thiên, mau tỉnh lại. . . . . ." Bên tai hình như vang lên một giọng nói.
Thiên Thiên cuối cùng khôi phục tri giác, nhưng nàng đau, cả người cũng đau, chẳng những nội tạng đau, thậm chí ngay cả bên ngoài cũng đau, ngực vẫn buồn bực như cũ, nàng cố gắng mở mắt ra, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thế nào cũng không nói ra được.
Nàng cảm giác có người hung hăng vỗ một cái trên lưng của nàng, trong nháy mắt, một ngụm nước từ trong miệng của nàng phun ra,
Cuối cùng trong ngực đỡ rất nhiều.
Nàng từ từ mở mắt ra, đầu tiên đập vào ánh mắt, chính là mặt của Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc.
Trong nháy mắt, tất cả những gì nàng trải qua, cũng nhanh chóng chạy vào trong đầu nàng, nàng nhớ tới ba đời vừa uất ức vừa đáng thương của mình, vang lên trước một khắc chính là mình bị Mặc Phi đánh bay ra ngoài, còn nhớ tới trước lúc nàng hoàn toàn mất hết ý thức, nàng thậm chí còn chưa nói một câu tạm biệt với Ninh Ngọc.
Có điều, hiện tại vừa xảy ra chuyện gì, nàng không phải nên té xỉu ở trên đường lớn sao, sao vừa tỉnh lại, địa điểm lại đổi thành trên hồ?
Thiên Thiên đang kinh ngạc, liền nghe được một âm thanh có vẻ đặc biệt quỷ dị vang lên: "Bây giờ Thẩm Thiên Thiên đã tỉnh, Ninh Ngọc, ngươi tới, ta muốn quyết chiến với ngươi."
Nàng thuận thế nhìn lại, chỉ thấy Mặc Phi ban đầu bị Ninh Ngọc giẫm ở dưới lòng bàn chân không ngờ lại mạnh như rồng như hổ đứng ở trong hoa viên của Ninh phủ.
Không đúng, không đúng, có chỗ nào. . . . . . Không đúng lắm. . . . . .
Thiên Thiên nhìn quần áo Ninh Ngọc mặc trên người, mắt lại nhìn Mặc Phi, cùng với Loan Nguyệt núp ở phía sau cây cột trong tiểu đình bên cạnh xem kịch hay, cảm giác cảnh tượng trước mắt này không khỏi nhìn quen mắt.
Nàng cau mày nhớ lại trong chốc lát, cuối cùng nghĩ tới, nàng không dám tin nhìn hai người trước mắt, kinh hãi đến con ngươi cũng nhanh chóng co rúc lại một cái, hồi lâu, mới tự nhủ: "Ta...ta lại trở lại kiếp thứ nhất. . . . . ."
★★★★★★★★
tieuthutrieugia.net
Thẩm Thiên Thiên trở lại kiếp đầu tiên, cái kiếp Ninh Ngọc đối với nàng lãnh khốc vô tình kia, sau khi ở trong một đêm uống say ban cho nàng vô hạn kiều diễm liền tàn nhẫn vứt bỏ nàng.
Nàng có chút không dám tin, không dám tin ông trời lại sắp xếp linh hồn của nàng như vậy.
Như đã nhận ra Thiên Thiên khác thường, Ninh Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi "Cơ thể sao rồi?"
Thẩm Thiên Thiên nhìn ánh mắt Ninh Ngọc trước mắt này, lạnh nhạt như vậy, cùng với sự dịu dàng trong trí nhớ của nàng đã sớm hoàn toàn khác biệt.
"Ninh Ngọc, ngươi thật sự là Ninh Ngọc? ?" Thiên Thiên phát điên xông lên phía trước, điên cuồng lắc lắc thân thể Ninh Ngọc, tựa như một người bị điên.
Mặc Phi hiển nhiên bị một màn kịch trước mắt này làm cho vui vẻ, cười nhạo một tiếng: "Ta còn tưởng Thẩm Thiên Thiên và Ninh Ngọc là một đôi phu thê tình thâm, chưa từng nghĩ cũng chỉ là lời đồn đãi mà thôi."
Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn sang Loan Nguyệt đứng sau cây cột.
Lúc này Loan Nguyệt cùng với Loan Nguyệt vừa rồi sợ hãi đã hoàn toàn khác biệt, nàng ta cười hắc hắc đi ra khỏi đình, cao ngạo đứng ở bên cạnh Mặc Phi, nói với Mặc Phi: "Muội muội ta kêu muội tới, tất nhiên là có nguyên nhân."
Vẻ mặt Mặc Phi mập mờ nhìn Loan Nguyệt, trong tiếng cười mang theo vài phần cưng chiều.
"Lúc Ninh Ngọc cưới Thẩm Thiên Thiên, Tuyệt Ẩn vẫn chưa luyện thành, có điều ta tò mò, Ninh Ngọc, trước khi tu luyện Tuyệt Ẩn không thể gần nữ sắc, vì sao đêm đó người còn ân ái với Thiên Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết, điều này sẽ khiến cho ngươi tẩu hỏa nhập ma kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?" Khóe môi Loan Nguyệt nâng lên, nói không nhanh không chậm.
Thiên Thiên sững sờ, nhìn về phía Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc rất không tự nhiên xoay đầu đi, không trả lời câu hỏi của Loan Nguyệt, mà là hỏi "Ban đầu ngươi tiến vào Hoa Mãn Lâu của ta, chính là vì Mặc Phi?"
Loan Nguyệt biết điều gật đầu một cái, đưa tay choàng trên bờ vai của Mặc Phi, ôm hắn hết sức thân mật: "Vì giúp Mặc Phi lấy được Tứ Ẩn, vì để cho hắn lấy được Hoa Mãn Lâu, sau đó thay thế ngươi."
Nàng khe khẽ tựa đầu trên bờ vai của Mặc Phi, nói ra trực tiếp khiến trái tim Thiên Thiên rét lạnh.
Nàng biết, đây không phải là Loan Nguyệt mà nàng quen biết, mặc dù gương mặt hai người giống nhau y đúc.
"À. . . . . . Chẳng qua ta thấy Thẩm Thiên Thiên cũng không phải là không có tình ý với ngươi." Trong lúc nói chuyện, Loan Nguyệt chĩa mũi nhọn về phía Thiên Thiên.
Có điều đột nhiên, bên tai nàng vang lên lời Ly Hoan đã từng nói với nàng——"Trước khi chưa luyện Tuyệt Ẩn đến tầng thứ chín, thì không thể động tình động lòng, càng không thể hoan ái với nữ tử, nếu không tất cả đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơi không cẩn thận không chỉ có thể tẩu hoả nhập ma, còn có thể biến thành ngốc tử. . . . . ."
Nàng nhớ tới đêm đó sau khi Ninh Ngọc uống rượu say, nhớ tới đêm đó mình và Ninh Ngọc vui vẻ, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt, nàng đưa tay kéo hắn qua, run rẩy hỏi "Ta hỏi ngươi, tại sao, tại sao vừa mới bắt đầu lấy ta, nói muốn quan sát ta. . . . . ."
"Dĩ nhiên là bởi vì chưa tu luyện Tuyệt Ẩn xong, không dám đến gần ngươi." Loan Nguyệt đối diện tốt bụng giải thích.
Thiên Thiên giống như bị sét đánh, sững sờ đứng đó không nói một lời.
"Tỷ tỷ thật ra tỷ không biết, tỷ có biết vì sao công tử muốn an bài tỷ ở trong phòng hạ nhân, bởi vì phòng hạ nhân này gần với Trúc viện của công tử, lúc ấy ngày qua ngày mang theo bọn tỷ muội chúng ta đến căn phòng bên cạnh ngâm thơ, cũng chỉ là muốn tìm một cái cớ để nhìn thấy tỷ, sợ đơn độc một mình tới khiến tỷ cảm thấy đường đột, liền ba ngày hai bữa mang theo bọn tỷ muội chúng ta đi, mỗi lần nghĩ tới công tử lại ngây thơ như vậy, lại cảm thấy buồn cười." Âm thanh Loan Nguyệt cười đến kinh hãi.
"Mặc Phi, còn chờ cái gì, mau giết Ninh Ngọc, cướp đi tất cả của hắn. Hôm nay hắn suy yếu như vậy, muốn đẩy Thẩm Thiên Thiên sang một bên để tránh chưởng phong của ngươi cũng đã không khống chế được, lại đánh nàng vào trong hồ, xuy, thật là cười chết người." Giọng nói của Loan Nguyệt nghe vô cùng cay nghiệt.
Cuối cùng Thiên Thiên cũng hiểu rõ chân tướng, nghĩ đến vừa bắt đầu nàng đã sai lầm, buồn cười nàng rối rắm ba đời, hôm nay cuối cùng đã hiểu. . . . . .
Ninh Ngọc đẩy Thiên Thiên sang một bên, nói với Mặc Phi: "Nếu như ngươi muốn lấy tất cả, ta cho ngươi là được."
r>
Chẳng lẽ cười đến nhộn nhạo: "Toàn bộ vốn là của ta, có điều, ta không chỉ muốn Hoa Mãn Lâu của ngươi, mà còn muốn mạng của ngươi."
Dứt lời, hắn vận vô số chưởng phong, thẳng tắp lao về phía Ninh Ngọc.
"Đừng mà ——" một tiếng tê tâm liệt phế từ Thiên Thiên phát ra, nàng ra sức vọt tới trước người Ninh Ngọc, chịu một chưởng này thay cho hắn.
Trong nháy mắt, nàng tựa như Mặc Phi kiếp trước vì luyện Tứ Ẩn mà tẩu hoả nhập ma, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng tràn ra, làm nổi bật đôi môi đỏ tươi của nàng.
Có điều, lần này, khác biệt. Người khác biệt, vật khác biệt, nhân quả (*) cũng khác biệt.
(*) Nhân quả : Nguyên nhân và kết quả ( Theo Phật giáo chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp này gieo nhân nào thì kiếp sau gặp quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo )
Mặc Phi vận công lần nữa chưởng Ninh Ngọc té trên mặt đất, hết sức dễ dàng đi tới trước mặt hắn, đưa chân giẫm lên ngực hắn, mắt nhìn xuống hắn: "Ninh Ngọc, ta sẽ giết chết ngươi."
Ninh Ngọc từ từ nhắm mắt, không nói lời nào.
"Hì hì. . . . . ." Một tiếng cười châm chọc từ trong miệng Mặc Phi tràn ra, "Có điều nể mặt Thẩm Thiên Thiên xả thân cứu ngươi, ta liền lùi một bước, phế bỏ gân tay gân chân của người, như thế nào?"
Trong lúc loáng thoáng, Thiên Thiên ngã dưới đất thấy Mặc Phi khom lưng, lại không biết hắn đang làm gì trên người Ninh Ngọc.
Ngay sau đó, nhớ lại tiếng kêu đè nén của Ninh Ngọc.
Thiên Thiên mở to mắt, cố gắng muốn nhìn rõ, nhưng trước mắt càng ngày càng mông lung, bóng tối đánh úp tới nàng lần nữa.
Có điều, trước lúc nàng hoàn toàn mất đi ý thức, nàng lại nghe được Mặc Phi nói: "Quyển này chính là điều ta nên có, đại ca của ta."
=@=Chờ đến lúc Thiên Thiên tỉnh lại lần nữa, phát hiện Ninh Ngọc nằm ở đầu giường, trên cằm mọc đầy râu ria, vô cùng chật vật.
Nàng nhìn chung quanh gian phòng quen thuộc trước mắt, chóp mũi đau xót, đưa tay ôm chặt lấy Ninh Ngọc mắt đầy quầng thâm, ghé vào lỗ tai hắn hơi nghẹn ngào nhẹ giọng nói: "Phu quân, ta đã trở về."
Ninh Ngọc trong nháy mắt mở mắt ra, nhìn Thiên Thiên lại nói không ra lời, chỉ là trở tay ôm chặt lấy nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy thân thể của hắn đang mang một tia run rẩy không dể phát hiện.
Thiên Thiên không ngừng đưa tay vỗ lưng của hắn, tựa như lúc ấy mình ở trong cơ thể Ninh Ngọc, nhẹ nhàng dụ dỗ hắn.
"Hắn nói, nàng sẽ không tỉnh, rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi." Hồi lâu, Ninh Ngọc mới nhẹ nhàng nói một câu nói.
"Hắn? Hắn là ai?"
"Công Ngọc Thành."
"Công Ngọc Thành?" Giọng điệu của Thiên Thiên trong nháy mắt cao lên, "Vậy Ly Hoan hắn. . . . . ."
Trong lúc nói chuyện, cửa cọt kẹt một tiếng, mở ra.
Ly Hoan bưng thuốc vào phòng, trông thấy Thiên Thiên tỉnh, lúc này cặp mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Thiên Thiên, Thiên Thiên nhi tỉnh!"
"Thiên Thiên, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, nếu không tỉnh lại, chỉ sợ Tiểu Ngọc Nhi đã suy sụp rồi." Ly Hoan đặt chén thuốc ở trên bàn, hưng phấn đến huơ tay múa chân, "Không được, ta phải nói cho A Thành biết!"
Trong lúc nói chuyện, Công Ngọc Thành đã bước vào cửa, trông thấy Thiên Thiên, trên mặt rõ ràng vui mừng, nhưng chưa kịp mừng xong, cả người Ly Hoan đã bám chặt trên cánh tay của hắn: "A Thành thật là lợi hại! Quả nhiên A Thành nhà ta là đại phu lợi hại nhất thiên hạ!"
Công Ngọc Thành nâng trán.
Thiên Thiên trực tiếp bật cười, có điều lại cảm thấy có cái gì đó không đúng: "Tại sao các ngươi lại ở đây. . . . . ."
Ly Hoan vẫn ở chỗ cũ cười, có điều, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Là Loan Nguyệt tìm đến."
"Lúc ấy công tử Ninh Ngọc đã tìm đại phu tốt nhất Kinh Thành giúp ngươi kéo dài tánh mạng, chờ ta và Ly Hoan chạy tới, cuối cùng cũng tới kịp." Công Ngọc Thành giải thích.
Loan Nguyệt.
Thiên Thiên nhớ tới kinh nghiệm cả một đời người lần nữa, nhắm mắt lại.
Lập tức thoải mái, mặc dù kết quả hai kiếp khác biệt, nhưng mà đối với mình mà nói, cũng xem như kết cục hoàn mỹ nhất.
Kết cục bây giờ, không phải rất tốt đẹp sao.
Thiên Thiên tựa vào người Ninh Ngọc, ngửi mùi vị quen thuộc, hết sức yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Một tháng sau, Ninh phủ
Ngày hôm đó sắc trời còn sớm, Ninh Ngọc sớm một chút đã đứng lên, dịu dàng nói với Thiên Thiên còn buồn ngủ: "Hôm nay, trở về thăm Thẩm phủ."
Thiên Thiên cười lúm đồng tiền như hoa: "Được."
Có điều cười cười, đột nhiên một trận buồn nôn đánh tới.