Một buổi đầu hạ.Bên trong hoàng thành cung, lá sen dưới hồ xanh mát mắt,khuôn mặtthiếu niên tuấn tú tràn đầy buồn bã và bực mình.
Thực phiền, địa phương quỷ quái này không có thứ gì có thể khiến chohắn hứng thú. Di? Bên cạnh ao khi nào lại xuất hiện một cung nữgần mười tuổi gầygò...... Trên trán có thương tích, còn đang chảy máu.
Nàng là ai?Chẳng lẽ là thị nữ của Hầu giavương triềuBắc Hán có quyền thế nhất đây sao?
Hừ, thì raTín Dương Hầu thoạt nhìn bất nam bất nữ, không chỉ có ởtrước mặthoàng gia gia thổi kéo đàn hát, lấy lòng khoe mã, còn có thể đánh người......
Nguyễn Chân Chân đến nay còn nhớ rõ, ngàynàng đi đến Ô Long Trấn đó là ngày mùng tám tháng tư, vừa vặn là ngày Phật đản.
Ô Long Trấn,hoàn toàn tầm thường, thậm chí ngay cả trên bản đồ cũng tìm không thấy địa phương này, luôn luôn tồn tại một cách lặng lẽ.
Nàng không rõ sư phụ vì sao lại ra lệnh cho mình tới nơi này, nhưngsư phụđãchọnchỗ này, nàng duy nhất có thể làm đó là hạ tâm mà chờ đợi.
Chỗ này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng quan sát kĩ nàng lại thích nơi này.Một người luôn luôn đối với bất kỳ việc gìbên người đều hờ hững coi thường như Nguyễn Chân Chân mà nói, làchuyệnlàm người ta kinh ngạcđến cỡ nào!
Ở trong này, nàng lần đầu cảm giác được không khí có thể trong lànhnhư thế, thái dương làxán lạnnhư vậy, các em bé nơi đây có thể tươi cườirất thoải mái. Hằng ngày chờ đợi sư phụđến như đã hẹn,nàng thường xuyên một mìnhngồi ởchân núiđầuTrấn tây, cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng hít thở.
Thời gian lâu, nàng gần nhưđã sắp quên mất, con người, nên hít thở thanh thản như thế nào
Không có mùi máu tanh, không cóhơi thở chết chóc, cũng không cần sồng ttong lo sợ.Chỉ là, lặng lẽ thở, bởi vì còn sống.
Một tháng trước, Tín Dương HầuBắc Hán quốc bị thánh thượng giáng chỉ định tộiđột nhiên mất tích, hầu phủ bị cấm quân tịch biên tài sản, nàng thân lànữ quyếntrong phủ bị bắt áp lưu đày.Trên đườnglưu đày, rõ ràng truyền đếntin tứcBắc Hán quốc bị Đại Tống diệt quốc, trong lúc nhất thời, vô luận là quan binh hay là tù phạm, tất cả mọi người chỉ có thể làm chim trong rừng, lập tức giải tán chạy tán loạn.
Nàng không có chỗ để đi, chỉ có thể rài đây mai đó ,vô định, thẳng đến khiở một trấn nhỏ Tây Nam phát hiệntin tứcsư phụ lưu lại, mệnh lệnh nàng đếnÔ Long Trấntrước chờ hắn, hắn sẽ cho nàngtự do mà nàng tha thiết ước mơ.
Đó là lời hứa vô cùng hấp dẫn! Vì thế nàng một mình ra đi, hỏi thămphương hướng đếnÔ Long Trấn, gặp núi trèo núi, gặp sông vượt sông. Khinàng đứng ởmột mảnh khe sâu của lối vào, mới giật mình thấymình đã đi từ mùa xuân khi tuyết còn đọng trên cành, đi đến hoa dại nở rộ đầu hạ, nàng đằng đẵng đi được hai thángrồi!
Nhưng nơi này, không phải là chốn đào nguyênthế nhân lần tìm không thấy, cũng không có cư dân nhiệt tình hiếu kháchnghênh đón nàng, thậm chíngay từ đầu liền tận lực làm khó dễ cùng vắng vẻ nàng.Nhưng nàng trừlưu lại, không còn cách nào, chỉ có thể nhận lấy khó dễ cùng vắng vẻlàmngười ta căm tức.
Nàng một thân phong trần mệt mỏi, vừa đói vừa mệt đứng ởlối vàothôn trấn, dưới gian nhà rách nát núp bòng dưới gốc cây cổ thụ già nua, nghiêng ngả, đối mặt với năm sáu người đangngồi nghiêm chỉnh, xem ra là nam nữ đương gia có thểthay trong trấn tác chủ.
“Ta nói, ngươi tên là gì?” Đầu tiên mở miệng là một nữ nhân, vẻ mặt đầy phấn son giống như không cần tiền, mặt trái xoa lại trái đỏ ửng như như mông khỉ, thật sự làm người ta không nhìn ra tuổi.
“Nguyễn Chân Chân.” Nàng trả lời cẩn thận.
“Mấy tuổi rồi?” Câu hỏi thay đổi người, nam nhân ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc áo màu trắng áo dài đầy kiêu ngạo, , đáy mắt lại giấu giếm vô số âm mưu quỷ kế.
“Mười chín.”
“Ngươi muốn ở Ô Long Trấn bao lâu?” Khôi ngô tráng kiện, cuốn ống quần, nam tử trẻ tuổi bộ dáng nông phu thật thà chất phác cười với nàng , hai hàm răng trắng như tuyết rất chói mắt.
“Ta không xác định, chờ người ta muốn tìm đến đây, sẽ rời đi.”
“Nga, như vậy a.” Mọi người liếc nhau, vẻ mặt hiểu mà không nói, giống như đang truyền cho nhau tin tức gì.
“Nếu chỉ là tạm thời lưu lại, vậy thì tốt rồi.” Bên cạnh bàn là nam tử nói chuyện nhã nhặn thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, vừa đánh bàn tính, vừa xem sổ sách.
“Vậy xin hỏi, ta tạm thời có thể lưu lại không?” Điếm có điếm chương (điều lệ), tự có tự quy, trấn nhỏ là do những người này cai quản, Nguyễn Chân Chân đương nhiên muốn biểu hiện ra tính chất đặc biệt người dân lành vĩ đại, môi khẽ cười, nụ cười vừa đáng yêu vừa ngại ngùng.
“Có thể, nhưng ngươi phải tìm việc làm, người rảnh rỗi sẽ dễ dàng gây rắc rồi cho nên nói cũng không thể ở không. Dựa theo quy cũ của trấn này, chỉ cần có thể tìm được việc làm ở trấn này, thì ngươi có thể lưu lại.”
Nữ nhân trang điểm lòe loẹt kia tươi cười giả tạo so với nàng còn muốn đáng yêu hơn, còn một mặt mồm miệng lanh lợi giải thích : “Hiện tại thói đời xảo trá, bên ngoài thì đang loạn lạc, không dám tùy tùy tiện tiện cho những người không liên quan vào trấn, nếu là nguy hại đến an nguy cùng sinh kế của dân trong trấn, chính là chúng tôi có lỗi, cô nương nói có đúng không?”
“Đương nhiên, đại nương nói rất đúng.” Nữ nhân này không dễ chọc, Nguyễn Chân Chân cố ý kêu thật ngọt.
Đại nương? Sắc mặt mọi người đều thay đổi hạ, lại cực lực chịu đựng không hé răng. Chỉ có nữ đạo sĩ trang điểm trẻ tuổi đang bưng bát trà uống nước, “Phốc xích!” Bỗng chốc phun ra toàn bộ, ôm bụng cười đến cười run rẩy hết cả người.
“Khanh khách...... Ngoan thật!” Nữ nhân kia cũng không giận, cười hì hì nhìn Nguyễn Chân Chân từ trên xuống dưới.
Ngô, này tiểu nha đầu lừa đảo này thật đúng là tỷ muội hài hước, tuy rằng lặn lội đường xa, toàn thân còn dính bụi đường và mặt mũi lấm lem, vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như đóa hoa nhỏ. Mày cong vòng nguyệt, đẹp và quyến rũ mê người, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp kia, ẩn chứa anh khí cùng ngạo khí, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói không nhanh không chậm, nhìn ra được là người tập võ, hơn nữa công phu tựa hồ còn không tồi.
“Vậy xin hỏi các vị, ta nên đến nơi nào tìm việc làm?” Bị người ngầm đánh giá, đồng thời Nguyễn Chân Chân cũng đang âm thầm đánh giá đối phương.
Theo bề ngoài cũngkhí chất , những người này đều không phải dân đã sống trong trấn nhiều thế hệ, trên người có chút che giấu khí chất giang hồ vẫn có thể nhìn ra, thoạt nhìn sâu không lường được, thậm chí mang theo khí chất quý khí bức người.
Những người này cũng không dễ chọc. Đây là kết luận mà Nguyễn Chân Chân quan sát. Nhưng mà binh đến thì tướng đỡ thôi, nàng chỉ có thể kiên trì ở lại chờ sư phụ. “Trước tiên là nói về ngươi biết làm gì đi?”Mang túi da đựng cung tên trên lưng, đang cầm kéo “Răng rắc sát” tu bổ lông chim trên tên, thợ săn trẻ tuổi đặt câu hỏi.
“Dạ?” Nguyễn Chân Chân cau đôi mi thanh tú, trong mắt lóe nghi hoặc.
“Hắn là hỏi ngươi sở trường về cái gì.” Nữ đạo sĩ người chân thật nói lời thẳng thắn nhắc nhở: “Chính là có thể trồng trọt, nấu nướng, tính toán sổ sách, thêu hoa, ngươi biết làm gì ?”
Trồng trọt? Nấu nướng? Tính toán sổ sách? Thêu hoa? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên một trận. Muốn ở lại chỗ này, phải làm việc này sao? Nàng bất quá là ngắn ngủi lưu lại, cũng không phải nhận lời mời làm việc, sao phải tham gia cuộc thi này?
“Trừ bỏ những thứ đó, giết gà mổ trâu, trêu chó chọc mèo, biết làm gì cũng được.” Nữ đạo sĩ đầy vẻ cổ vũ nói.
Không biết giết người có thể xem như sở trường hay không? Nguyễn Chân Chân âm thầm cười khổ trong lòng, bất đắc dĩ lại không xác định trả lời: “Ta...... biết mỗi thứ một chút, có thể thử trước không?”
“Có thể!” Vài người châu đầu ghé tai một phen, xem ra đang thảo luận muốn nàng thử thứ gì trước
Chỉ chốc lát sau, nam tử gảy bàn tính dùng ngón tay chỉ những người bên cạnh, nhất nhất phân phó: “Ngươi muốn thử xemmình có thể trồng trọt hay không thì theo Tiểu Cù đến trong vườn đi, hôm nay thu hoạch lúa mạch, vừa vặn thiếu người làm.”
Nông phu được gọi là Tiểu Cù lập tức đứng lên, cười chân chất, xoa xoa tay, nhìn nở mở hàm răng trắng lóa.
“Muốn thử săn thú thì đi theo Tiểu Kinh, hai ông cháu lão hán trong trấn hôm nay cũng muốn lên núi, vừa khéo kết bạn.” Một thợ săn mang hơi thở ngang tàng,thái độ cùng nông phu hoàn toàn tương phản, liếc nàng một cái, vẻ mặt khinh thường.
“Nếu cảm thấy bản thân biết nấu nướng thôi, đi theo Bảo cô nương trở về khách sạn, nơi đó có đầy đủ toàn bộ hết.”
Bảo cô nương? Chẳng lẽ là vị đại nương trang điểm lòe loẹt kia sao? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên nhìn nhìn “Đại nương”, người sau nhìn nàng nháy nháy mắt, không cho là đúng bật cười.
“Nếu biết thêu hoa, chờ ta thông báo với người của tú phường đến đón ngươi, nếu biết chữ có thể theo Hoàng Phủ tiên sinh dạy học......” Lời còn chưa dứt đã bị người đánh gãy.
“Không cần phiền toái lôi thôi, nơi đó của ta đã có Tân phu tử tiền nhiệm.” Tư thục tiên sinh nhanh chóng cho thấy tình huống.
“Vậy vừa vặn cạnh tranh một chút, tục ngữ nói rất đúng, Người giỏi thì có người khác giỏi hơn......” Người chỉ điểm nói.
“Ngươi vì sao không cho nàng ấy đến chỗ ngươi cạnh tranh gãy bàn tính với ngươi?” Hoàng Phủ tiên sinh không phục.
“Không tốt lắm đâu, cô nam quả nữ, cùng chung một chỗ......” Nam tử nhã nhặn vô cùng gian tà, nói chuyện vô cùng ẩn ý.
“Ngươi!” Trong lòng Hoàng Phủ vô cùng muốn mắng hắn, do dự nghĩ lại, tiếp theo quyết định, quên đi! Lười cùng tên giảo hoạt này chấp nhặt.
Nam tử nhã nhặn cười trộm, nói đùa sao, cũng không xem hắn là ai, làm sao có thể để cho người ngoài đến tranh bát cơm của mình chứ?
Hắn đằng hắng hai tiếng, tiếp tục nói: “Về phần chỗ của lão Tạ......” Đánh giá Nguyễn Chân Chân thoạt nhìn chật vật lại giấu không được khí chất xinh xắn trời sinh một chút: “Quên đi! Một cô nương gia không thích hợp cả ngày ở trong tiệm bán quan tài.”
“Ê ê, vì sao không đề cập tới ta? Chẳng lẽ thiên tiên đạo quan rất kém cỏi sao?” Nữ đạo sĩ không vừa lòng nhận sự kỳ thị cùng vắng vẻ, lập tức nhấc tay kháng nghị.
“Ngươi có thể nuôi sống chính mình sao? Gần đây trấn lí bình an, không ai chết cũng không có ma quỷ làm loạn cần ngươi đi niệm chú siêu độ, nói vậy, cuộc sống chưa chắc đảm bảo, chẳng lẽ ngươi thật muốn suốt ngày ăn chay?” Nam tử nhã nhặn không chút khách khí, đâm thằng vào chỗ đau.
Khá lắm Khúc phòng thu chi độc miệng! Nữ đạo sĩ họ Hoa đuối lý, chỉ có thể ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của hắn hỏi thăm qua một lần, lại nhớ tới gần đây quả thực không có khởi sắc, thê lương xót xa một trận.
“Còn ta đâu?” Luôn luôn bị mọi người ngăn trở, duy nhất một nam tử trẻ tuổi ghé vào góc xó ngủ gà ngủ gật, cuối cùng tự khuỷu tay nâng đầu lên một chút, hơi hơi mở một con mắt, nhắc nhở mọi người tồn tại của hắn.
“A! Thiếu chút đã quên, còn có Nguyên công tử của chúng ta, gấp cái gì? Chờ nàng không hợp với mấy thứ kia, sẽ cho công tử mang về xem thử có tác dụng gì không. Vài ngày nay bận rộn lắm sao. Mấy ngày liền bôn ba, ngàn dặm xa xôi, hiện tại ngủ lấy sức đi, mọi người đều đến, còn sợ nàng chạy sao?” Khúc phòng thu chi nhướng mày, lộ ra một ý cười có dụng ý khác.
“Ừm, nói cũng đúng......” Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, ngầm hiểu tiếp tục nằm sấp trên bàn.
Cứ như vậy, Nguyễn Chân Chân đầu tiên bị Khúc phòng thu chi nhận được bồ câu đưa tin của chủ nhân Tú trang phái tới, tiểu nha đầu lĩnh bị đoàn người gọi là “Lúm đồng tiền muội” mang đi rồi. Lúm đồng tiền muội không chỉ có ngày thường xinh đẹp động lòng người, tay nghề lại siêu quần, chỉ vừa ra tay, Chân Chân đã biết kĩ thuật thêu thùa của mình không bằng một phần vạn của người ta, không đợi người ta mở miệng, một lúc lâu sau nàng tự động trở về chỗ ở của Khúc phòng thu chi.
Tiếp theo, Nguyễn Chân Chân lại cùng Khúc phòng thu chi đi đến trường của Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ tiên sinh cố tình tỏ ra thập phần vừa lòng với phu tử(*) mới tới nửa tháng trước, lại nhìn thấy nhà Hoàng Phủ gia chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, cũng đủ hiểu không nuôi nổi phu tử khác.
(*) (Giáo viên)
Vị Tân phu tử kia vốn dĩ có lòng tốt muốn đem cơ hội nhường cho người đến sau, tiếc rằng Hoàng Phủ tiên sinh người ta một mặt không tha, còn nhìn nàng nháy mắt, ám chỉ nàng chạy nhanh đi, nàng chỉ phải thức thời theo Khúc phòng thu chi trở về.
(Ờ, dễ gì anh Hoàng Phủ cho vào nhà, làm hỏng ‘việc tốt’ chứ, có điều ở truyện khác nha, ko phải truyện này)
Sau đó, ở trong vườn ngây người gần nửa canh giờ, Nguyễn đại cô nương thiếu chút nữa bị mặt trời chói chang buổi trưa sưởi nắng tươi sống ngất xỉu, Trẻ tuổi tráng hán được mọi người gọi là “Tiểu Cù” một tay bưng bát trà, một tay giúp nàng quạt quạt, trên mặt ngay thẳng trung hậu tràn đầy xin lỗi, trong lúc nhất thời, nàng thật sự không nói gì, ngẩng mặt hỏi trời cao. Lại sau đó, khác với vẻ trung hậu thật thà của nông phu, thợ săn họ Kinh kia liền có vẻ rất không phúc hậu, hoàn toàn là không dự tính cho nàng cơ hội “Thử một lần”, trực tiếp đá điệu nàng, tự mình đi lên núi.
Cuối cùng nàng bị đưa vào Như Ý khách sạn, một lúc lâu sau lại bị đưa trở về chỗ Khúc phòng thu chi, bà chủ được mọi người xưng là “Bảo cô nương” cấp ra lý do là, xào rau ăn ngon hơn so với Phú công công. Nếu đem nàng lưu lại, Phú công công sẽ thất nghiệp, Bảo Huyến Hương nàng vạn vạn không thể làm ra loại việc bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này được.
Lại có lý donhư vậy! Nguyễn Chân Chân vạn vạn không nghĩ tới, mìnhlạinhận lấy sự ngông nghênh làm khó dễnhư vậy, chỉ muốn dừng chân nơi đây để chờ một người mà thôi, yêu cầunày cũng không quá mức đi? Nhưng ngườitrong trấn đãnói rõ không muốn thu lưu nàng, còn tìm đủ loại chuyện làm khó dễcùng lấy cớ muốn làm nàng biết khó mà lui.
Một cỗ phẫn nộ tự nội tâm lặng yên dâng trào, sát khí nhuộm thấm đôi mắt xinh đẹp, những tên tiểu nhânđáng giậnnàykhông cho bọn họnếmmùi đau khổmột chút, chỉ sợ bọn họ sẽ tiếp tục làm khó dễ, khi dễ người, không bằng làm cho bọn người kia chứng kiến sở trường mà nàng giỏi nhất, mói có thể cho nàng ở lại?
Cười lạnh, dần dần nở lớn trên đôimôi đỏ mọng, đôi mắt dĩ nhiên có sát khí, bọn họ sẽ không biết, trên thực tế,trên đời này cũng không mấyai biết. Ở mặt ngoài nàng lànữ hầunho nhỏ đượcsủng ái nhấtbên người Tín Dương Hầu Cơ Dươngcủavương triềuBắc Hán, ngầm bên trong nàng cũng là một trong những sát thủ của tổ chứcsát thủthần bí “Bách Điểu Các” của Bắc Hán quốc.
Nhiều năm qua, Tín Dương Hầu ỷ vào tổ chức này ở trong triều hô mưa gọi gió, không ai bì nổi, người không cẩn thận đắc tội với hắn, kết cục chỉ có diệt vong. Nàng thuở nhỏ cha mẹ đều đã qua đời, tám tuổi bị thúc thẩm bán vàophủ Tín Dương Hầu làm thị nữ, ở hầu phủ mười năm, nàng rất ít làm việcnữ tửdân gian, mười ngón tay không dính nước, nữ hồng lại quanh nămkhông đụng vào, nàng chỉ biết giết người!
Người chếtởdưới taynàngnhiều vô số kể, cũng từng nghĩ tới việcrửa tay gác kiếm, nhưng cuộc sốnglại không ưu ái nàng, nếu muốn sinh tồn thì nhất định phải đả thương người, nàng đãkhông còn đường lựa chọn!
Sát ý càng ngày càng đậm! Nhưng, tựa hồ không ai để ý. Trong gian nhà rách nát, tính toán sổ sách tiếp tục tính toán sổ sách, ngủ gà ngủ gật tiếp tục ngủ vui đến quên cả trời đất, nữ đạo sĩ quấn quít lấyông chủ bán quan tài bàn chuyện làm ăn...... Cũng có thể là sơ ý nên hoàn toàn không aiphát hiện!
Lúc bàn tay mềm lặng lẽ nắm thành quyền là lúc...... “Này!”Một tiếng lười biếng hô lênngăn lại động táccủa nàng.
Nguyễn Chân Chân ngẩn người ra, ngước mắt nhìn lại, góc xó, một dung nhan tuấn tú vừa tỉnhngủ,hắn ngẩn lên nhìn nàng.
“Ngẩn người cái gì, ngốc nghếch, khó trách bọn họ đều chướng mắt ngươi, nếu ngươi thật sự muốn lưu lại, vậytheo ta đi.”
“Ngươi là ai?”Sau khi biết thân phận mọi người, chứng kiến bọn họ quái đản vô lại, người này, giống như bị nàng bỏ rơi vậy.
“Ta?” Nam tử đầy vẻ lười nhác, mắt đen màn đêm, trên mặt lộ vẻmột bộ thực cổ quái, nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mớiđánh cáingápthật to sau đó mới báo tên họ với nàng: “Ta gọi là Nguyên Dắng, ta mở hiệu cầm đồ.”
Nguyên nhân?Đây là tên quáigìthế?“Trên người ta không có gì đáng giá có thể cầm.” Nàng cảnh giác nhìn chăm chú vào đôi mắtkia.
Người nam tử này bề ngoài thoạt nhìn vô cùng lười nhác, lại có một đôi mắtlợi hại.Hắn vừa mới kêu nàng, có phải đã phát hiện ý đồcủa nàng hay không?Hay chỉ là trùng hợp mà thôi? Nhưng vì sao khi đôi mắt đen kianhìn nàng, nàng liền chột dạ cho rằng hắn đãnhận ra cái gì, làm cho nàng có cảm giác bị nắm gáy.
“Đừng nóng vội mà, cũng sẽ không ăn ngươi, tuy rằng thoạt nhìn ngươi rất ngon miệng! Hắc hắc......” Nói năng ngọt xớt, khẩu khí rất giống tú bà ở kỹ viện, lại rất giống ăn chơi đệ nhất phú hào.
Nguyễn Chân Chân nhăn màylại, nội tâm phút chốc một trận chán ghét. Nàng không thích người này......
“Khúc phòng thu chi, ta mang nàng đi nhé.” Hắn đứng lên, lười biếng vặn vẹo thắt lưng, lại hướng Khúc phòng thu chi đang dựa bàn vùi đầu tính toán sổ sáchkhẽ thông báo.
“Nga, không tiễn không tiễn, tốt nhất cũng đừng trở về.” Khúc phòng thu chi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp mở miệng tiễn khách.
“Ta không đi!” Nguyễn Chân Chân trừng mắt nhìn nam tử tuấn tú đang đi về hướng mình, theo bản năng cự tuyệt.
“Vì sao?” Hắn tò mò hỏi: “Ngươi không phải muốn ở lại chỗ này sao?”
“Ta muốn lưu lại, nhưng......” Nàng theo bản năng cảm thấy với ai cũng đều tốt, chính là không thể đi cùng nam nhân này.
“Đừng chần chờ nữa, ta đã đói bụng, là thời điểm về nhà ăn cơm.” Hắn đưa tay tóm lấy cổ tay tinh tế nõn nà của nàng, dường như rất quen thuộc.
“Buông tay!” Nguyễn Chân Chân bị cử chỉ lỗ mãng của hắn chọc giận, hét to một tiếng.
“Ngươi không đói bụng sao? Còn nữa, bộ quần áo rách nát này...... Khó ngửi quá, ngươi đã bao nhiêu lâu không tắm rửa rồi?” Hắn liếc mắt nhìn bộ quần áo màu tím vừa rách vừa bẩn trên người nàng, đầy kinh ngạc.
Nguyễn Chân Chân bị đáy mắt khinh khi của hắn chọc giận, ánh mắt hắn nhìn nàng, tựa như nàng là con chuột chết chìm vậy. Tự ti lại phẫn hận cảm giác tự nhiên trào dâng, bàn tay bị hắn nắm lấy nháy mắt nắm chặt thành quyền, đang muốn ra tay công kích, phút chốc, bên cánh tay nàng nhất thời tê dại, hoàn toàn không có một chút khí lực.
Có người từ phía sau điểm huyệt của nàng! Nàng kinh ngạc đến sắc mặt đều thay đổi, bị người công kích, mình lại không hề phát hiện, đây là chuyện trước nay chưa từng có, có thể thấy được người nọ là mộtcao thủ tuyệt đỉnh!
Sẽ là ai? Là Khúc phòng thu chi nhìn như đơn bạc vô hại kia, hay là nữ đạo sĩ kỳ quái? Không, hiềm nghi lớn nhất hẳn là vị âm u luôn luôn không mở miệng nói chuyện nhiều –Ông chủ quan tài kia.
Cho dù là ai, hiện tại Nguyễn Chân Chân không hề có biện pháp, chỉ phải trơ mắt nhìn chính mình bị đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồ vừa nắm vừa kéo ra khỏi phòng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, “Ào ào xôn xao” phất phơ tấm mành, tiên sinh phòng thu chi vẫn cứ tập trung tinh thần “Phách lý cách cách” đánh bàn tính, nữ đạo sĩ vẫn vội vàng cùng ông chủ quan tài cãi nhau, phảng phất như tất cả những chuyện vừa rồi, kỳ thực hoàn toàn không hề xảy ra.