Dưới thân nữ nhân cả người vô lực nằm ở trên giường lớn, mệt đến mức ngay cả ánh mắt đều không mở ra được, hắn vẫn không chịu buông tha nàng.
Hắn không hề ủ rũ, hôn môi lên ánh mắt nửa khép kia, ở bên tai thì thầm trấn an.
Không có biện pháp!
Đạn dược nhiều lắm, dự trữ đã rất lâu, không bắn ra hết, hắn sẽ thất khổng đổ máu chết bất đắc kỳ tử bỏ mình.
Nàng là nữ nhân của hắn! Nữ nhân mà hắn nhớ nhung đã lâu như thế......
Thời gian qua thật mau, trong nháy mắt lại là một năm.
Nguyễn Chân Chân nhớ tới ngày này một năm trước, nàng vừa bước vào trấn nhỏ này; Một năm sau hôm nay, nàng ngồi ở trong quầy cao của Nguyên ký hiệu cầm đồ, ngón tay đánh bàn tính tính sổ sách tháng này
Càng xem càng thở dài, cuối cùng rõ ràng đối với sổ sách đang xem không kiên nhẫn nổi nữa.
Nàng không hiểu được Nguyên ký hiệu cầm đồ là kinh doanh như thế nào, lại có thể chống đỡ được đến hiện tại, quả thực là một kỳ tích.
Bởi vì từ bảy năm trước, ở Ô Long Trấn khai trương từ ngày đó đến giờ, hiệu cầm đồ chỉ sở hữu lợi nhuận gần như bằng không.
Vì sao còn muốn tiếp tục kinh doanh? Vì sao kiếm không đến một phân tiền? Vì sao bồi không ít bạc đi ra ngoài?
Nàng từng hỏi qua Nguyên Dắng, nghe hắn đúng lý hợp tình không chút nào xấu hổ nói cho nàng, hiệu cầm đồ tiếp tục mở là đương nhiên, bởi vì ở trong này buôn bán tuyệt đối không cần sợ nhà khác đến cạnh tranh, áp lực chi tiêu nhỏ đến mức gần như không cần tính toán.
Kiếm không được tiền cũng là đương nhiên, bởi vì nơi này hoàn toàn vắng vẻ, không hề có người kinh doanh gì nhiều, hơn nữa đương gia hoàn toàn tùy hứng không tin nổi, muốn mở cửa liền mở cửa, không muốn mở cửa liền bãi công, muốn đến cầm đồ còn phải xem sắc mặt ông chủ, kiếm được tiền mới là lạ!
Trong hiệu cầm đồ không có lợi nhuận gì, nhưng trong kho hàng thật ra có rất nhiều vật có giá trị liên thành, nón nhà được lót bằng lông chim Khổng Tước được dệt thành, bên chân có vô số bình Bạch Ngọc Thất Bảo, góc tường có chất đống Lưu Kim bảo tháp, có đôi khi không chú ý, còn có thể vấp vào những chậu hoa bằng ngọc phỉ thúy ngã chỏng vó.
Vũ khí thì càng nhiều hơn, “Nhật nguyệt ô kim luân” của Miêu Cương ngũ thần môn, “Cổ Trản đao” của Ma Thiên giáo ở Tây Vực, “Thanh hồng kiếm” của Lê hoa phái Trung Châu, ngày đó nàng còn thấy một quyển “Thần trộm bí kíp”, của thần trộm môn Ngô Việt quốc nằm ngổn ngang trên đống đồ, cũng không hiểu được là thật là giả.
Mấy thứ này đều thực đáng giá, nhưng mang đi bán đấu giá mới tính là vô giá, nhưng tướng công nhà nàng không có hứng thú làm mấy chuyện này, có hay không đều được, bảo vật đành phải cùng đống đồ vụn vặt khác đặt tại một khối thành phế phẩm, hơn nữa thành một đống lớn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Chân Chân thở dài, Nguyên Dắng người này, nếu ngày nào đó hai tay trống trơn nói với nàng rằng đã phá sản, chỉ có thể làm khất cái đi xin cơm, nàng cũng sẽ chẳng có gì lạ.
Thành thân một năm, tùy hứng, xảo quyệt, duy lợi của hắn một chút cũng không sửa, còn càng lúc càng trở nên lợi hại hơn.
Nàng chính mắt thấy hắn thống lĩnh một đám trẻ con trong trấn đem một con chó đuổi chạy trối chết, sau lại vui quá hóa buồn bất hạnh rơi vào trong hồ nước, nếu không phải nàng vừa khéo ở bên cạnh đó giặt quần áo, nhanh nhẹn vươn cây dài gọi hắn tóm lấy, mới không còn làm ra tai ương ngập đầu.
Xảo quyệt của hắn lại càng làm cho nàng mở mang tầm mắt, cơm nấu nhão không ăn; Đồ ăn xào lạt cũng không ăn; Chỉ uống rượu phường rượu Bàn Cổ; Chỉ mặc y phục Minh Phượng Tú trang may; Ngủ thế nào cũng phải ngủ bên trái, cánh tay còn phải ôm nàng.
Duy trì lợi ích là tác phong trước nay của hắn, nhưng chỉ là không thấy hắn mang tiền bạc trở về.
Trước kia có lão bộc nuông chìu hắn, hiện tại tuy rằng bọn họ không ở, nhưng thay nàng phải chịu hắn náo loạn, hắn mới có thể đem những chuyện đó phát dương quang đại nâng cao một bước, trừ những chuyện đó ra, hắn còn càng ép buộc nàng.
Vừa đến buổi tối, hắn liền tinh thần gấp trăm lần, quấn quít lấy nàng không để yên, dường như trước kia chưa bao giờ từng hưởng thụ quá cá nước thân mật, trong đầu lúc nào cũng toát ra ý tưởng hoan ái ngạc nhiên cổ quái làm Nguyễn Chân Chân xấu hổ đến mức muốn không tự sát, thầm nghĩ nện hắn một trận rồi nói sau.
Nhưng hắn lại đối xử với nàng tốt lắm, từ lúc chính thức cưới nàng vào cửa, không hề thấy hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, liếc mắt đưa tình, nhóm “Nguyên tiêu” ái mộ hắn ngày xưa đều giải tán hết, đại bộ phận biến hóa nhanh chóng thành nhóm ái mộ “Khúc Khúc”, đó là tên thân mật đám Fan đó dành tặng cho Khúc trướng phòng
Một năm nay, hắn mỗi ngày cũng chưa bao giờ quên nấu thuốc giúp nàng, Nguyệt đại phu nói dư độc trong cơ thể nàng chưa hết, phải thường xuyên uống thuốc đều đặn, hắn cũng không đem việc này mượn tay người khác làm, vẫn tự tay mang đến trước mặt nàng, tận mắt thấy nàng uống trống trơn mới vừa lòng.
Mỗi khi có rảnh rỗi, hắn liền mang nàng đến núi Lưu Lưu ở trấn TâyNhất , nắm tay tản bộ ở Bích Thủy Hồ, câu cá, ngắm hoàng hôn, nước hồ Bích Thủy trong suốt thấy đáy, có thể nhìn thấy những chú cá lượn lờ dưới những cánh bèo, ánh mặt trời vàng óng ánh từng chút chiếu vào trên mặt hồ, cảnh đẹp đến mức như tiển cảnh giữa chốn nhân gian.
Hạnh phúc sao? Đúng vậy. Vui vẻ sao? Đúng vậy.
Nhưng nàng thực an tâm sao? Nàng thật có thể đượcthầnmay mắnchiếu cố, luôn luôn hưởng thụ loạicuộc sốngbình thường mà lại ấm ápnày, hai tay không còndính đầy máu tanh, mà chỉ vuốt ve mái tóc người yêu, giặt quần áo, làm thức ăn sao?
Cuộc sống càng bình an, càngkhôngmột tia gợn sóng, nàng sẽ càng nảy sinh rasợ hãi,vương quốcBắc Hánxa xôikia, hiện thờibị quân Tốngchiếm lĩnh quê hương, một năm nay đã như thế nào rồi?
Còn cóTín Dương Hầu tâm lý biến thái,sư phụkhông hề lương thiện,ác mộngkinh hoàng nàng vĩnh viễn không thể quên được,bọn họ thực sự sẽbuôn tha nàng sao
Nàng thật sự rất sợ hãi đây chính là yên tĩnh trước cơn bão, nàng rất sợ khi bão táp rốt cục đến, nàng không có năng lực bảo hộ Nguyên Dắng.
Cho nên mỗi ngàynàng đềucầu nguyện, hy vọng ác mộng tới chậm một chút,lại chậm một chút, đến khi đó,nàng sẽ không chút do dự bứt ra rời đi, vìan nguy của Nguyên Dắng, chẳng sợ từ nay về sau chìm đắm vào địa ngục, chỉ cần hắnhảo hảo còn sống, nàng sẽ chấp nhận tất cả!
Không dámvọng tưởng vào, nhưng chỉ cần là vì Nguyên Dắng,mình có thể làm bất cứ thỏa hiệpgì, bởi vì với nàng mà nói, hắn chính làngườiquan trọng nhất trên đời này, chỉ cần được nhìn hắn, ở bên cạnh hắn, nàng đã vô cùng thõa mãn, nhưng đây có thể xem là tình yêu không?
Đúng vậy, đây là tình yêu, nàng yêu Nguyên Dắng, cho dù hắn yêu nàng hay không.
“Chân Chân tỷ tỷ!”Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện tiểu nha đầu, tóc cột thành hai sừng dê, đang nhảy chồm chồm muốn cho Nguyễn Chân Chân chú ý.
“Nhị Nữu.” Nàng phục hồi tinh thần lại, đi ra ngoài kéo tiểu nha đầu vào trong quầy: “Sao muội chạy tới đây?”
“Chân Chân tỷ, sao tỷ còn ở đây? Nguyên công tử đặc biệt pháimuội đến gọi tỷ, trận đấu đã sớm bắt đầu, huynh ấy nói nếu tỷ không nhanh đến sẽ không nhìn thấylễ trao giải đâu!”khuê nữ Nhị Nữu của ông chủTiệm gạoliên thanh thúc giục.
“Trận đấugì?”
“Nguyên công tử đoán được tỷ nhất định sẽ quên, huynh ấy muốn muội nói với tỷ rằng đêm qua trước khi tỷ ngất xỉu ở trên giường lần thứ hai, huynh ấy có nói chuyện “Cuộc so tàiĂm sạch cơm, ăn sạch thùng cơm” ở Ô Long Trấn lần thứ sáu” mà!” Nhị Nữu cười hì hì nói: “Nhanh lên nhanh lên, muội muốn nhìn thấy Tiểu Cù ca ca liên tục đoạt giải quán quân a! Huynh ấy đã tiến vào trận chung kết a!”’
Nguyễn Chân Chân vừa nghe, mặt đỏ tai hồng thiếu chút tìm một chỗ trốn đi, nhưng nghĩ đến cuộc so tài gì đó, lại không nhịn được “Phốc xuy” Cười ra tiếng.
Ở trong này một năm, nàng phát hiệnhương dânnơi này thật có thể tự đùa tự vui, không chỉ cóchợ “Có gan tới giết ta”,“Tứ chi phát đạt đại hội thể dục thể thao”, “Hàm sắt, răng đồng thi biện luận”, còn có “Ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh anh hùng bảng”, “Người tình trong mộng tình lang bảng”, “Đệ nhất giàu có phú hào bảng”Do các hộ bình chọn ra những danh hiệu khiến cho người ta dở khóc dở cười là mọi việc như thế, nghe xong đã muốn cười sặc sụa, cuộc so tài “Ăn sạch cơm, ăn sạch thùng cơm” đã được ra đời!
“Hôm nay tất cả cửa hàngtrong trấn đều đóng cửa để đến xemtrận đấu, thật náo nhiệt! Những nhà tài trợ toàn nhữn người có tiếng tăm nha, Bảo cô nương, Tạ chưởng quầy, Phong đại gia...... Còn cótướng côngnhà tỷ nữa đó!”
Nguyễn Chân Chân hé miệng cười không ngừng, vội vàng đem sổ sách thu dọn xong xuôi, nhưng ngoài quầy lại xuất hiện thêm một người nam nhânxa lạ, tuổiướcchừng sắp ba mươi tuổi, tuy rằng mặc giản dị, nhưng theo tướng mạo cử chỉcũng không phảidân chúngbình thường ở nông thôn.
Người này chưa bao giờxuất hiệnở trong trấn, một thân phong trần mệt mỏi, hiển nhiên đã đi đoạn đường rất dài.
“Xin hỏi cô nương, nơi này là Nguyên ký hiệu cầm đồ?” Hắn từ quầy cao nhìn dò xét xung quanhbên trong, nhìn về phía Nguyễn Chân Chân.
“Đúng vậy.”
“Thật tốt quá, tiểu nhân rốt cục tìm được rồi.”Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, lộ ra ý cười.
“Ngài có chuyện gì sao?”Nguyễn Chân ChânpháiNhị Nữulòng như lửa đốt đi trước một bước, lại từsauquầy cao đi ra.
“Xin hỏi Nguyên công tử có ở đây không?Tiểu nhân có việc gấp tìm ngài ấy.”
“Chàng hiện tại đang ở quảng trường xem trận đấu, ta đang muốn đến đó, hay ngài đi cùng ta nhé?”
Kỳ quái, rõ ràng không phải dân chúngbình thường, một đại nam nhânsao phải tự xưng làtiểu nhân”?
“Vậy quá tốtrồi, cám ơn cô......” Nam nhân đánh giá trang điểmcủa nàng, thấy nàng đem mái tóc đen búi cao, liền biết nàng đã làm thê tử người khác, vội vã sửa miệng gửi lời cảm ơn: “Không, cám ơn đại tẩu.”
“Không cần khách khí, mời theo ta.” Hai người một trước một sau ra khỏi cầm đồ, lại hướngquảng trườngtrong trấnđến, còn chưa đến gầntrung ương quảng trường, đãnghe thấy từng đợttiếng vỗ tay, tiếng reo hò, cùng với tiếng cỗ vũ cho tuyển thủđinh tai nhức óc
Trung ương Quảng trường có xây một cái đài hình tròn, có treo một biểu ngữ đỏ thẫm thật to, trên đó viết “Cuộc thi ăn sạch cơ, ăn sạch thùng cơm ở Ô Long Trấn lần thứ sáu”,bốn phía phủ đầy hoa tươi hai bên còn có hai câu đối rất bắt mắt.
Vế trên là “Thùng cơm ăn một lần, một lần ăn một thùng; Vế dưới làMột con sông đầy nước, uống nước một con sông.
Nguyễn Chân Chân xa xa nhìn xung quanh, thiếu chút nữa cười ha hả, lại nhìn lên, trên đài dựa vào bên trái ngồi một loạt cácđại nhân vậttrong trấncó mặt có mũi , trừ bỏ Nguyên Dắng, còn có cô chủ khách sạn,chưởng quầyquan tài phô, Khúc trướng phòng......
Bên kia,, phụ trách đảm nhiệm người chủ trì,Hoa đạo sĩ cùng Hoàng Phủ tiên sinh, đều tự tay cầm mộtcáiloagiấy, trên cổ áocòn treo một đóa hoa loa kèn, đang ra sức tiến hànhgiải thíchhiện trường.
“Các vị hương thân, các vị phụ lão! Trận đấu đã đến hồi kết thúc, mời mọi người mở to hai mắt, ngừng hô hấp, để chiêm ngưỡng quán quân của cuộc so tài “Ăn cơm thùng, ăn sạch thùng cơm”lập tức sẽxuất hiện ngay!” Hoa đạo sĩ kêu to.
“Người cuối cùng có thể đoạt giải quán quân là tiểu Cùđã liên tục ba lần đoạt giải nhất, hay là nhân tài mới xuất hiện Mập Hổ đây?Mời mọi người mỏi mắt mong chờ!”Hoàng Phủ tiên sinh cũng đồng thời ra sức thét to.
Nguyễn Chân Chân mang theonam nhânmuốn tìm cô chủ khách sạn xâm nhập đám người, muốn đến gần đài thêm chút nữa, bất đắc dĩ người đến xem náo nhiệt rất nhiều, chen thế nào cũng chen không lọt.
“Trời ạ! Mời các hương thân chú ý, Mập Hổđangđemcái bánh bao thứ hai đếm ngược nhét vào miệng...... Không tốt rồi! Bị nghen sao?Vì sao sắc mặt lại khó coinhư thế?Hắn có thểnuốt đượchay không? Có thể hay không, có thể hay không, có thể hay không?”
Lại nghe đến Hoa đạo sĩ khoa trương rống họng hét lên, “Mờilễ nghi tiểu thưnhanh đưatràđến, thuận tiện cũng nói một tiếng, cuộc thi lần này người phụ trách nước trà là do “An Ký trà lâu” cung cấp, mờicác hương thân nhớquảng cáo giúp bọn họ, An Ký trà lâu, lànơilý tưởngngài muốn nghỉ ngơi tốt nhất.”
Lời nói chưa dứt, lúm đồng tiền muội cùng mộtnha đầumập mạpkhác động tác thần tốc xông lên đài, lập tức làm cho bánh bao đang nghẹn ở cổ họng Mập Hổ nuốt thông xuống, thành công cứu hắn một mạng.
“Mọi ngườihãy ! Mời chuyển sang hướng bên này, hạt giống tuyển thủ của trấn chúng ta là Tiểu Cùđã đemcái bánh bao cuối cùng nuốt xuống, nếu hắn ăn xong mà Mập Hổ đang giả chết vẫn chưatỉnh, như vậy Tiểu Cù sẽ là quán quân của cuộc so tài năm nay!”
Hoàng Phủ tiên sinh cũng không cam yếu thế, giọng lớn hơn nữa, “Tiếp theo chúng tôi muốn giới thiệu với các vị các nhà tài trợ lớn của trận đấu lần này, đó chính là Như Ý khách sạn tài trợ phòng hoàng gia ba ngày hai đêm bao ăn ở;hiệu quan tàiNhư Quy tài trợ giấy pháo hoa trúc chắc chắn; Minh phong Tú trang tài trợlễ phục cho quán quân; Nguyên ký hiệu cầm đồ tài trợ một cái bát cơm bằng đồng, cùng với Khúc trướng phòng tài trợmột phần sách “Bí quyết làm giàu ở Ô Long Trấn” tự chính mình sáng tác...... Ngoài ra còn cóthểcùngHoa đại sưđi du ngoạn một ngày ở quan đạo Tây sơn......”
Ở hai người không ngừng quảng cáo, không khí càng lúc càng sôi động hơn.
“Tướng công......” Nguyễn Chân Chân chạy về hướngNguyên Dắngvừa lớn tiếng kêu vừa vẫy tay ra hiệu.
May mắn, Nguyên Dắng đang hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như muốn tìm nàngtrong đám người,đợikhihắnở rất xa nhìn đến nàng, lập tức lộ ratươi cườivui mừng, giây tiếp theo, thoáng nhìn qua nam nhân đang đứng bên cạnh nàng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn giống như cau mày thật chặt, vẻ mặt luôn luôn thoải mái sáng sủatrở nên ngưng trọng, hắn hơi hơi nghiêngthân mình,ngồi chung ởvị tríbên cạnhhắn là cô chủ khách sạnthì thầm vài câu.
Cô chủ khách sạn nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc, tầm mắt cũng lập tức quét lại đây.
Theo sau, hai người tựa vào cùng nhau, thì thầm, tựa hồ đang nhỏ giọng thảo luận cái gì đó, bởi vì hiện trường tạp âm quá mức ồn ào, vì thế bọn họ đầu càng dựa vào càng gần, càng dựa vào càng gần......
Bộ dáng bọn họ...... Rất thân mật, Nguyễn Chân Chân ngơ ngác nhìn, trong lòng giống như có bình dấm chua đang nghiêng đổ, có chút xót xa, có chút nghi hoặc, bị tổn thương tâm cùng một chút ghen tị......
Trong lúc nhất thời cay đăng chua mặn gì toàn bộ ào ào tuôn ra, trộn lẫn cùng nhau, cảm giác thậtkhó chịu.
Phía sau, nam nhânđi theo tìm đến Nguyên Dắngtựa hồ ởbên tainàng lớn tiếng hỏi vài câugì đó, nàng cũng hoàn toànkhôngnghe thấy.
Ngày đótrận đấulà bắt đầuthế nào, về sau lại là kết thúcthế nào, Nguyễn Chân Chân một chút cũngkhông nhớ rõ, bốn phía đều là người, ánh nắng chiều lại chói mắt đến như vậytiếng kêu đinh tai nhức óc, mỗi người đều đang chen lấn nhau dồn về phía trước. Nàng chỉ nhìn thấy Nguyên Dắngtrên đài đang cùng một nữ nhân khác thì thầm, chỉ cảm thấy choáng váng.
Nàng lén lút đem chân chuyển về phía sau ......
Người thật sự là nhiều lắm,đều ở đây chen tới lấn lui, nàng suy yếu theo dòng người đưa đẩy, lại thành một chiếc thuyền gỗ không buồm, mất điphương hướng, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, nàng không thể biết được mình sẽ trôi giạt về hướng nào.
Nàng đột nhiên ý thức được Nguyên Dắng chính là phương hướngcủa nàng, chính là cánh buồm của nàng, mà nàng đối với Nguyên Dắng, có lẽ chỉ là một chiếc thuyền gỗ. Dù Nguyên Dắng đối đãi tốt với nàng như thế nào, nàng chẳng qua chỉ là một người thiếp, chung quy có một ngày, hắn sẽ cưới một chính thê vào cửa, làmthiếu phu nhânNguyên gia xứng với tên thực.
Đến lúc đó, nàng phải làm sao bây giờ?
☆☆☆
Trong trấntin tức về công tử Nguyên ký hiệucầm đồ cùngcô chủ khách sạnNhư Ý,nghe đồn càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng rất thật. Tỷ như, có người tận mắt nhìn thấyNguyên công tử ban đêm túc trực ở khách sạnNhư Ý, có người không khéo gặp được cô chủ khách sạn không biết vì nguyên nhângì chết sốngtúmkéoNguyên công tử không buông tay, còn có người vô tình gặp gỡ Nguyên công tử cùng cô chủ khách sạncùng nhauyêu rời thôn trấn, hai ngày sau đêm khuya đồng về.
Tin đồn truyền đến cuối cùng, điều kỳ quái nhất là,nhìn thấycô chủ khách sạn ôm một đứa bé khoảng một tuổi, liền lập tức có ngườisinh động như thật,nói rằng bộ dạng thật rấtgiống Nguyên công tử!
Ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi? Quả thực làtin tức có tính chất chấn động nha! Toàn trong trấn, tất cả những ánh mắt ngoài việc chú ýđôinam nữ làmchuyện xấukia, mọi người càng chú ý hơn đó là ‘cầm phẩm’ mà Nguyên giacưới vào cửa, Nguyễn Chân Chân.
“Ai, đáng thương a! Mới một năm, đã thành thiếp bị bỏ rơi rồi......”
“Đúng vậy nha,bộ dạng xinh đẹp lại tuổi trẻnhư vậy, cô chủ khách sạn thoạt nhìn hình như so với Nguyên công tửgiống như muốn lớn chút, không biết hắn nghĩ như thế nào!”
“Chuyện này ngươi sẽ không biết a, nữ lớn hơn ba, ôm phải khối vàng mà, nói sau cũng đã một năm, trong bụng còn chưa có tin tức gì......”
“Nữ nhân thì số khổ vậy đó, sinh không ra đứa nhỏ, chuyện khác thì không cần nói rồi......”
Mỗi khi Nguyễn Chân Chân một mình đi ở trong trấnnàng sẽ nghedạng lời ra tiếng vào nhưthế, lúc mới bắt đầu nàng còn có thể trấn tĩnh tự nhiên, thời giandài, nàng lại càngkhông có tự tin.
Cho dùcô chủ khách sạntrong ngày thường thích trang điểm lòe loẹt, tuổithoạt nhìn tựa hồ lớn hơn Nguyên Dắng. Nhưngthế đạo hiện nay, nam tử cưới mộtnữ nhân lớn hơn tuổi mình cũng không phảichuyệncó gì đáng ngại, huống chi nàng đãâm thầm vụng trộm quan sátcô chủ khách sạn cùng Nguyên Dắng, bi ai phát hiện, giữa hai người quả thật có mộtcảm giác thân mậtkhó có thể miêu tả, mỗi khi bọn họ cùng nhau, phần ăn ýlẫn nhauđó luôn làm người ngoài khó có thể xen vào.
Đồn đãi tất cảcũng khônglà tin đồn vô căn cứ, Nguyên Dắng quả thật cùng cô chủ khách sạn cùng nhau rời khỏiÔ Long Trấn hai ngày, bọn họđem tất cảvàng bạc tài bảotrong hiệu cầm đồNguyên kí lên xe rời đi, nàng không hề hỏi Nguyên Dắng bọn họ đi đâu, hay làm gì , Nguyên Dắng cũng không hề nói, về sau nàng vụng trộm nghe phong phanh từ Hoa đạo sĩ , hình như là phải đến cứu tế dân chúng bị lũ lụt chạy nạn ở phía Nam.
Đây làchuyệnthật tốt a,tướng côngcủa nàng, không phảingườithế tụcbình thường đâu! Hắn cũng khôngxemtiền tài nặng nề quá như vậy, cũng không giống người ngoài nói hắn chỉ biết ích kỉ thu lợi,kỳ thựctâm thực của hắn, chính là từ bi hiền lành lươngngười khác không nhìn tới, thậm chí càng may mắnmình gặp được hắn, yêu thương hắn, lại dần dần phát hiện tính tốt của hắn.
Nàng vô lực phản bác lời đồn đãinày, bởi vì đến nay chưa mang thai cũng chính làkhúc mắclớn nhất trong lòng nàng.
Theo trình độ nồng nàn trên giường của Nguyên Dắng, nàng phi thường khó hiểumình sao lại chậm chạp vô sinh, chẳng lẽthật sự là thân thể củamình có vấn đề?
Tất cả mọi chuyện nghĩ mãi cũng không tìm được đáp án rõ ràng, hôm nay thừa dịp Nguyên Dắngxuất môn không ở nhà, nàng vội vàng lén lút chạy đếnNguyệt gia y quán tìm nữ đại phu.
Vừa vào cửa y quán, khác hẳn với ngày thường, mộtmùi máu tanhnồng đậm nghênh diện đánh tới, làm Nguyễn Chân Chân thiếu chút nữa khó chịu ói ra, nàng chemũi, cẩn thận hướng bên trong đi đến.
Y quán nho nhỏ thực an tĩnh, những bệnh nhân thường đến nơi này để chẩn bệnh cũng không thấy bóng dáng một ai, ngay cả Nguyệt đại phu cũng không thấy tăm hơi.
Nguyễn Chân Chân hồ nghi chậm rãi đi vào trong, xuyên qua một mảnh rừng trúc, càng tới gầndược lư của nữ đại phu, mùi máu tanh liền càng thêm đậm đặc, nàng đột nhiên ý thức được, có người bị thương! Hơn nữa bị thương rất nặng.
Đẩy ra cửa dược lư, nàng sợ ngây người! Một phòng đầy máu, bên trong nằm vài người đang bị thương, nữ đại phu đang giúp mộtnam nhâncả người đầy máucầm máu, đó là Kinh thợ săn, còn cónữ sư phụphườngrượuBàn Cổ đang an ủi mộtcô nương bị thương chânkhóc thút thít, màtrong lòngNguyên Dắng là cô chủ khách sạnnằm hôn mê bất tỉnh.
Hắn không phải xuất môn sao?Làm sao có thể ở trong này?Vì sao cô chủ khách sạn lại bị thương?Nàng có phảikhông khéo gặp phải chuyện mà nàngkhông nênbiếthay không?
Trong ócNguyễn Chân Chân một mảnh hỗn loạn, nàng theo bản nănglui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đụng vàoTiêu Tàn Dạgiống như một trận cuồng phong đang ào đến, ngây ngô nhìn đồ tểmột thân sát khí từ bên cạnh nàng xông vào nhà, đemthảo dược đã giã nát đưa cho nữ đại phu.
“Chân Chân?” Nguyên Dắng nghi hoặc thấy nàng, biểu cảm có chút kỳ quái, hai tròng mắtlại thập phần âm lãnh, “Về nhà đi!”Hắn bỗng nhiênlớn tiếng nói với nàng, khẩu khí làlãnh khốc cùng thận trọngnàng chưa bao giờ nhìn thấy qua.
“Vì sao?”Nếu hắn không nói câu này với nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn về nhà, ngoan ngoãn lo liệu việc nhà, ngoan ngoãn chờ hắn trở về.Nhưnghắn ở trong này, trong lòng ôm mộtnữ nhânbị thương, lại lớn tiếng muốn nàng về nhà, nàng đột nhiên cảm thấytrường hợp này thực buồn cười.
“Nghe lời, về nhà đi, đừng tùy tiện xuất môn.”Lại là mộtcâu mệnh lệnh, ngữ khí càng thêm ngưng trọng.
Nàng đột nhiên cảm thấy hắn như vậy, làm cho mình cảm giác phi thường xa lạ.
“Vì sao chàng không trở về nhà?”Nàng giận dỗi hỏi, vì sao hắn luôn ra lệnh nàng?
“Về sau sẽ nói cho nàng biết.”Về sau? Lại là về sau? Hắn luôn đối đáp với nàng cho có lệ, nghi hoặc của nàng, chưa từng có một lần có thể nhận được câu trả lời thành thật, lần trước nam nhân xa lạ đến tìm hắn, bọn họ rõ ràng quen biết nhau, nhưng hắn vẫn là cái gì cũng không nói cho nàng.
“Vậy chàng nói cho ta biết trước, nàng ấy đối với chàng...... Rất quan trọng sao?” Nàng hít sâu một hơi, ngăn lại đầy ngập ủy khuất, đoi mắt ngấn lệ hắc bạch phân minh nhìn chăm chú vào Nguyên Dắng.
Hắn không nói lời nào, chậm rãi khép mi, cũng nhìn thẳng nàng thật sâu.
“Nói cho ta được không?” Trầm mặc của hắn làm nàng càng khó chịu, nàng chưa từ bỏ ý định, nàng muốn hỏi một cái đáp án rõ ràng chính xác.
“Nếu nàng nhất định phải biết, ta đây nói cho nàng biết.” Hắn chăm chú nhìn nàng, đáy mắt có lo âu cùng bất an, nhưng ngữ khí lại thập phần xác định: “Nàng đối ta rất quan trọng......”
“Không cần phải nói, ta hiểu được.” Nàng không đợi hắn nói xong, liền đánh gãy lời nói của hắn, lắp bắp nói một câu, xoay người nhanh chóng chạy khỏi Nguyệt gia y quán.
Phía sau, Nguyên Dắng có gọi nàng lại hay không, nàng đã không nghe thấy, mà nàng cũng không hề quay đầu liếc hắn một cái.
Đã đủ, nàng chỉ cảm thấy tự bản thân mình giờ phút này, mắt mờ tai điếc, giống như cái xác không hồn trở lại đình viện của Nguyên gia, trở về phòng ngủ, nàng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường, mới ý thức được nơi nào đó trong trái tim dường như bị lưỡi dao sắc bén khoét xuống, trống rỗng, nàng ngã nhào trên giường, đau lòng giống như bị đao cắt, khó có thể nhẫn nại.