Ngày hôm sau, khi Tần Chí đến, Lâu Nghiêu Nghiêu còn đang ngủ. Chờ dì Lưu đem cô từ trên giường lôi xuống dưới, liền thấy Tần Chí đang cùng cha mẹ cô ngồi ăn bữa sáng, Lâu Thanh Thanh xem nhẹ không nói tới. Bước chân Lâu Nghiêu Nghiêu không tự giác vừa chậm vừa nhẹ, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này thực tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Thị giác của cô giống như phim điện ảnh bị xử lý hiệu ứng, mặt cha mẹ bị mơ hồ trở thành bối cảnh, Lâu Thanh Thanh mặt bị đánh Mosaic, chỉ có mặt Tần Chí trở nên vô cùng rõ ràng.
Hai mươi lăm tuổi đúng là thời gian một người người đàn ông vừa mới bước vào giai đoạn thành thục, trước khi hai mươi lăm tuổi, người đàn ông còn lưu lại một chút ngây thơ, bọn họ tuổi trẻ có sức sống đầu óc lại thường xuyên bị choáng váng, cảm tình lấy mình làm chủ, sau khi qua ba mươi tuổi, người đàn ông quá lõi đời, tuy rằng trải qua nhiều phong sương bọn họ có lẽ đã hiểu được thế nào quý trọng một người phụ nữ, lại không có nhiều nhiệt huyết, cảm tình lấy ổn định là chính, mà này lúc này vừa vặn, lưu lại một ít nhiệt tình cùng kích tình khi còn thiếu niên, lại bắt đầu hiểu được quý trọng, vô luận là yêu đương hay là hôn nhân, đều là đối tượng ưu tiên lựa chọn.
Nếu như nói trước hai mươi lăm tuổi là giai đoạn trưởng thành của một người đàn ông, như vậy hai mươi lăm tuổi đến ba mươi tuổi, chính là giai đoạn định hình của một người đàn ông, đương nhiên, mỗi người mỗi khác.
Tóm lại, người đàn ông sau này giống như một viên ngọc từ từ phát sáng, vô cùng mê người, nhất cử nhất động đều mang theo một lực dụ hoặc khôn kể.
Tần Chí hôm nay mặc quần áo trong màu lam, tay áo được sắn cao, cúc áo thứ hai được cởi ra, lộ ra một mảnh xương quai xatrước ngực nh, ở trong mắt Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí mỗi một lần cúi đầu ngẩng đầu, mỗi một lần nâng tay, đều tràn ngập lực dụ hoặc, mặc dù hai người đã quá quen thuộc, nhưng những tháng ngày đó đã vô tình bị lãng quên, trong trí nhớ của cô, Tần Chí tựa hồ nhảy vọt vào giai đoạn trưởng thành, đột nhiên liền trưởng thành.
Trước một khắc anh vẫn là vị “anh trai nhỏ” mang theo một đám bạn cùng người ta đánh cho đầu rơi máu chảy, ngay sau đó anh đã thành người lạnh lùng âm trầm, là tinh anh của thương giới. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thực mất mát, vì cô bỏ qua những thứ đó, mắt cay cay muốn khóc.
"Nghiêu Nghiêu." Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng ở dưới cầu thang, hơi hơi sửng sốt, sau đó cười nham nhở.
Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn, đem nước mắt thu lại, chạy đến bên cạnh Tần Chí ngồi xuống, bọn họ quen thuộc đã muốn xâm nhập cốt tủy, nhưng thật ra cũng không có không được tự nhiên, đồng dạng xâm nhập cốt tủy còn có oán giận: "Tần Chí, tại sao sớm như vậy đã tới rồi?"
Phương Hi Lôi nghe vậy, nhíu mày nói: "Nghiêu Nghiêu, sao lại không lễ phép như vậy?" Lại có chút áy náy nhìn về phía Tần Chí, vẻ mặt của Tần Chí thật ra không có gì biến hóa, thậm chí còn cười cười với Phương Hi Lôi, tỏ vẻ không ngại.
Lâu Nghiêu Nghiêu bị mắng đến ngạc nhiên, ủy khuất nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó mới nói với Tần Chí: "Anh hôm qua mới trở về, sao không nghỉ ngơi nhiều một chút, sớm như vậy đã lại đây, chắc chắn không nghỉ ngơi tốt, đều do em, sớm biết thế đã hẹn buổi trưa."
Mọi người đều dự đoán Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ oán giận Tần Chí đến quá sớm, hại cô không thể nằm thêm một chút cảm thấy thực khó tin, thực khác thường, lúc trước hẹn Tần Chí, lần nào không phải ngủ tới khi mặt trời lên cao ba sào mới dậy, cho dù dậy, cũng oán giận Tần Chí một lúc lâu.
Vẫn là Tần Chí phản ứng nhanh: "Không có việc gì, ngày hôm qua ở trên máy bay đã ngủ qua, hơn nữa, đã lâu không tới thăm chú và dì nên hôm nay qua đây sớm một chút, còn có thể ở trước khi chú và dì đi làm tán gẫu một lúc."
Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn sắc mặt anh khá tốt, không hiện vẻ mỏi mệt, tin là thật, không hề rối rắm vấn đề này nữa, cảm thấy hơi đói, bỏ chạy vào phòng bếp quấn quít lấy bảo mẫu đang làm bữa sáng.
Chờ cô đi rồi, Lâu Thanh Thanh vẫn cúi đầu yên lặng ăn bữa sáng đột nhiên cất tiếng hỏi Tần Chí: "Anh Tần Chí, hai người hôm nay muốn ra ngoài?"
Ngại Lâu Viễn Chí đang ở đây, Tần Chí lễ phép lên tiếng: "Ừ."
"Nhưng mà, hôm nay Nghiêu Nghiêu không phải đã muốn hẹn..."
Lâu Nghiêu Nghiêu đi ra liền thấy Lâu Thanh Thanh đang nói chuyện cùng Tần Chí, trong lòng bốc hỏa, cố ý dùng ghế dựa kéo ra một tiếng tạp âm chói tai, sau đó cản tầm mắt của Lâu Thanh Thanh, lưu lại một cái gáy cho cô ta: "Dì đang làm bánh trứng, anh muốn ăn không?"
"Muốn." Tần Chí đương nhiên sẽ không cự tuyệt, tuy rằng đã ăn cũng đủ no rồi, mà đối với câu nói còn để ngỏ của Lâu Thanh Thanh, anh cũng không có biểu hiện ra một chút hứng thú.
Lâu Thanh Thanh cắn chặt răng, cúi đầu ăn bữa sáng, cô luôn luôn là một học trò tốt hôm nay lại không đi học, trên người ăn mặc cũng không mộc mạc giống ngày thường, mà là thay một thân quần áo trắng thực tinh xảo, tóc cũng thả xuống dưới, mềm mại ở trên vai.
Thái độ của Phương Hi Lôi đối với Tần Chí không tính quá thân thiết, càng có vẻ mẹ vợ xem mắt con rể, hỏi vài câu về tình hình cha mẹ Tần Chí gần đây, lại quan tâm một chút tình huống công ty anh, cũng không có ở lâu, liền đi làm.
Thái độ của Lâu Viễn Chí đối với Tần Chí có chút lãnh đạm, kỳ thật ông đối với ai cũng đều rất lạnh đạm, trừ Lâu Thanh Thanh, người này có một cảm giác lạ thường về sự ưu việt, buồn cười cũng thật đáng buồn.
Ăn xong rồi bữa sáng, Lâu Nghiêu Nghiêu lôi Tần Chí tới gara, thấy góc sáng sủa có dựng một chiếc xe đạp, Tần Chí có chút nghi hoặc.
Lâu Nghiêu Nghiêu thực hưng phấn hỏi anh: "Thế nào? Chiếc xe này còn có thể đi không?"
Đêm qua Lâu Nghiêu Nghiêu đã nghĩ qua, cô hiện tại tựa hồ đối xe ô tô có chút khó chịu, nếu ngày mai đi ra ngoài hẹn hò, kiểu chịu đựng sống dở chết dở như vậy, thật quá mất hứng, cho nên ngủ đến nửa đêm lại âm thầm chạy đến gara tìm được chiếc xe đạp này.
Được người mình thích chở, điều này trong lúc còn trẻ, là chuyện vô cùng lãng mạn và hạnh phúc, hơn nữa từ sau khi Tần Chí tốt nghiệp đại học, cô cũng ít có thời gian gặp anh, nhiều năm như vậy, cô ngồi qua rất nhiều xe đẹp, nhưng cái làm cô nhớ nhất cũng chỉ là cảm giác ngồi sau lưng người này, cảm nhận được gió, tự do mà thoải mái.
Quan trọng nhất là mục đích của chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bầu không khí hẹn hò.
"Để anh xem." Tần Chí ngồi xổm xuống, đánh giá chiếc xe này, thân xe đã được Lâu Nghiêu Nghiêu rửa qua, lốp xe cũng được bơm căng, anh quay quay bàn đạp, lại bóp bóp bánh xe, lấy bơm xe bơm lần nữa mới nói với Lâu Nghiêu Nghiêu: "Ngồi lên thử xem."
Lâu Nghiêu Nghiêu theo lời ngồi ở phía sau, Tần Chí sải bước liền ngồi lên phía trước, đạp xe vòng vòng hai vòng, bánh xe co dãn tốt, không có xì hơi, còn có thể dùng, tuy nhiên dù sao cũng để không nhiều năm như vậy, có thể đi được bao lâu, thực khó mà nói.
"Thế nào? Thế nào?" Lâu Nghiêu Nghiêu ở phía sau ôm thắt lưng anh hưng phấn hỏi.
Tần Chí đứng xuống, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu nói: "Còn có thể dùng."
"Hôm nay chúng ta dùng chiếc xe này đi ra ngoài được không?"
Mắt Lâu Nghiêu Nghiêu rất lớn, khi cô cố ý mở to hai mắt nhìn người, sẽ có chút dọa người, nhưng đồng thời cũng có thể từ trong mắt cô nhìn thấy chính mình, sẽ có một cảm giác cô nhìn rất chuyên chú.
Tần Chí bị cô nhìn như vậy, trong nháy mắt có chút thất thần, mãi đến khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi lại, mới hồi phục tinh thần, cười gật đầu đáp ứng.
"Chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, chờ lát nữa thì sẽ rất nóng."
Tần Chí đương nhiên không ý kiến, anh đi ra ngoài đem xe dừng ở gara nhà Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu đem xe đạp ra bên ngoài chờ anh.
Lâu Nghiêu Nghiêu chống xe, nhìn về hướng gara chờ Tần Chí, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: "Nghiêu Nghiêu." Thanh âm kia làm cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân.
Trước mặt cô cảm giác được có xe chạy qua tạt gió, cũng nghe đến âm thanh phanh lại, nhưng cũng không để ý, tiểu khu này nhà ai không có xe, nhưng thật không ngờ chủ nhân xe này lại quen biết mình. Lâu Nghiêu Nghiêu kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy là người mà đời này cô không muốn nhìn thấy nhất, Trần Hạo.
Trần Hạo thấy cô quay đầu, thần sắc ôn nhu lại mang chút giả dối nói: “Chờ lâu không, Nghiêu Nghiêu, thật có lỗi, bởi vì đón Lamphere trước, cho nên đến chậm."
Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản không biết anh ta đang nói cái gì, tâm tình tốt đẹp vừa rồi chạy không còn một mảnh, lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Anh tới nơi này làm gì?"
"Lâu Nghiêu Nghiêu, không phải cô kêu anh ấy tới đón cô sao? Hiện tại lại diễn kịch cho ai xem."
Lâu Nghiêu Nghiêu ngạc nhiên nhìn cô gái ngồi ở vị trí phó lái, cô ta thấy Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn qua, hừ lạnh một tiếng xoay đi, vẻ chán ghét không cần nói cũng biết.
"Lamphere, em sao lại nói chuyện cùng Nghiêu Nghiêu như vậy?" Ý cười trên mặt Trần Hạo thu trở về, ý tứ che chở rõ ràng.
Những lời này tựa hồ đem Lamphere chọc giận, cô ta mở cửa xe, dùng sức đóng sầm, tức giận nói: "Trần Hạo, anh phải làm rõ ràng, rốt cuộc ai mới là bạn gái anh?" Cô gái này rất đẹp, một vẻ đẹp yếu ớt, tính tình lại vô cùng mạnh mẽ.
Trần Hạo bất đắc dĩ nhìn nhìn Lamphere, lại nhìn nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu, nhìn qua thực khó xử: "Lamphere, anh đã nói rất nhiều lần, Nghiêu Nghiêu chỉ là học muội của anh."
"Học muội? Trần Hạo, anh dám nói cô ta không có ý đồ đối với anh?"
Lâu Nghiêu Nghiêu chống xe đạp, lạnh lùng nhìn hai người kia, loại kịch ngây thơ này cô đã không có cảm giác gì, xuất diễn này, bọn họ còn ra sức diễn xuất, nhưng cô đã muốn lui về phía sau màn.
Mọi người đều biết, Trần Hạo có một thanh mai trúc mã, Trần Hạo tuy rằng "Không thích" cô ta, nhưng thân thể cô gái này không tốt, lại luôn tìm cái chết, Trần Hạo mới "Không thể không" đáp ứng làm bạn trai cô.
Anh ta bất đắc dĩ, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, cho nên tuy rằng anh ta cự tuyệt Lâu Nghiêu Nghiêu, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn cảm thấy, anh ta đối cô không giống như vậy, anh ta chưa bao giờ cự tuyệt cô tới gần, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng không giống như những người khác, thậm chí khi cô cùng Lamphere khắc khẩu, nhiều lần đều che chở cho cô.
Hiện tại xem ra, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là một trò cười. Kỳ thật anh ta đối mỗi người đàn bà đều giống nhau, ôn nhu làm cho người ta sa vào. Kỳ thật, rất đắc ý đi, Trần Hạo, nhìn một đám con gái tranh anh ta đến đầu rơi máu chảy, "Không thể nề hà", anh nhất định thực tự đắc? Mà nguyên nhân cô cùng Lâu Thanh Thanh có thể làm cho anh ta đối đãi đặc biệt, chỉ sợ là bởi vì các cô là một đôi chị em, cố gắng này làm cho Trần Hạo có một loại cảm giác thành tựu bệnh hoạn.
Trần Hạo người này, dùng cách nói vài năm sau chính là mắc bệnh hoàng tử, mới trước đây ảo tưởng trở thành hoàng tử, sau khi trưởng thành liền thật sự nghĩ chính mình là hoàng tử. Đây là bệnh.
Đáng tiếc, mạng Lamphere quá ngắn, bằng không, cô gái hơi một chút là cắt mạch uống thuốc ngủ này luôn ảo tưởng tất cả những cô gái khác đều thích anh ta, giống bệnh thần kinh ở cùng anh cả đời, cũng là kết cục tốt.
Nghĩ đến mọi chuyện đã qua, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu giống như có động vật đang rít gào, bóng ma đang bao phủ cô, có một loại dục vọng mãnh liệt muốn bùng nổ. Đột nhiên, có người nhẹ nhàng cầm tay cô, lực đạo ôn nhu gỡ ngón tay đang cắm sâu vào thịt của cô, lòng bàn tay anh ấm áp, tựa hồ có thể bị xua tan sự lạnh lẽo trong lòng cô.
"Đi thôi." Tuy rằng là câu trần thuật, lại mang theo vài phần hỏi cùng không xác định.
Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Lâu Nghiêu Nghiêu nở một nụ cười tươi, gật gật đầu: "Ừ, chúng ta đi thôi."
Bọn họ không coi ai ra gì ngồi trên xe đạp, từ bên cạnh Trần Hạo cùng Lamphere đi qua.
Đứng ở cửa nhìn mọi chuyện, Lâu Thanh Thanh rốt cục có động tác, cô đuổi theo la lớn: "Nghiêu Nghiêu, em không dự sinh nhật Trần Hạo?"
Lâu Nghiêu Nghiêu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật Trần Hạo, khó trách sáng tinh mơ Trần Hạo lại mang theo Lamphere vội tới chỗ cô, chuyện này không thể trách cô, tuy rằng cô biết ngày sinh nhật Trần Hạo trong mấy ngày này, nhưng cô dùng là nông lịch, ngày tháng hàng năm đều không giống, ai sẽ nhớ rõ ngày của "Bảy năm trước", hơn nữa... Quên thì quên, cũng đã không phải việc quan trọng nữa rồi.
Lâu Nghiêu Nghiêu không để ý đến Lâu Thanh Thanh, ôm sát thắt lưng Tần Chí, mặt tựa vào lưng Tần Chí, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của anh, nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, cô cảm thấy vô cùng an tâm, mặc kệ những người đó, cô đời này chỉ cần có người này là đủ rồi.
Lâu Thanh Thanh, cô có thể khiến tôi ghen tỵ nhưng không thể khiến tôi điên cuồng, Trần Hạo không thể khiến tôi thống khổ, không có hai thanh dao sắc này, ai có thể dùng cái gì để thương tổn tôi? Lâu Thanh Thanh, chị em ta nếu thiếu một người, uy lực giảm một nửa, không có người phụ nữ "Ác độc" như tôi làm nền cho sự thuần khiết thiện lương của cô, cô có thể tỏa sang không? Trần Hạo, anh còn có thể được ai coi trọng? Tôi mỏi mắt mong chờ.
Xe đạp đương nhiên không nhanh bằng ô tô, Trần Hạo ba người tuy rằng chậm trễ một ít thời gian, cũng rất nhanh đuổi theo lên trước hai người.
Bên cạnh đường cái, Lâu Nghiêu Nghiêu đang vòng tay ôm thắt lưng Tần Chí, Tần Chí bất đắc dĩ nói gì đó, một tay lái xe, một tay khác lại kéo tay cô ra, bị lấy ra, cô liền đổi tay khác tiếp tục ôm, đùa đến nghiện, cuối cùng Tần Chí đành phải dùng một bàn tay cầm hai tay cô để ở phía trước, Lâu Nghiêu Nghiêu liền giãy giụa, đập vào ngực anh, bụng anh, chiếc xe đạp màu hồng phấn chuyên dùng cho con gái bị Tần Chí lấy hình chữ “bát” xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, khiến người khác nhìn đã muốn cười.
Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đi qua bên người cũng đủ làm cho ba người trong xe nghe được tiếng cười của Lâu Nghiêu Nghiêu, mang theo hương vị của một cô gái nhỏ, tùy ý lại nghịch ngợm. Từ đầu tới cuối, hai người giống như đã quyết định từ trước, không hề nhìn bọn họ liếc mắt một cái. Trần Hạo vẫn nhìn vào kính phản quang, mãi đến khi rốt cuộc không nhìn thấy hình bóng hai người kia nữa mới thôi.