Tuy rằng kì thi vào đại học cao đẳng đã chấm dứt, nhưng chuyện Vệ Bắc không tham dự môn thi tiếng Anh cuối cùng, nhờ internet và điện thoại, chẳng bao lâu sau đã truyền tai khắp các học sinh trong trường.
Buổi tối, Diệp Sơ lên QQ, nhìn thấy Lâm Mậu Mậu gửi tới một biểu tượng “Kinh ngạc”.
Miêu Miêu: Nghe nói Vệ Bắc không thi tiếng Anh (⊙o⊙)?
Mẹ Bảo: hình như là vậy…
Miêu Miêu: Sao lại thế này a???
Mẹ Bảo: Không biết.
Miêu Miêu: Sao lại không biết? Cậu là vợ của cậu ta mà lại không biết?
Mẹ Bảo: =,=
Miêu Miêu: Thế là xong, thi thiếu một môn nghiêm trọng cỡ nào! Mất công cậu ta tiến bộ lớn như vậy, hiện tại phải làm sao bây giờ a?
Miêu Miêu: Cậu ta có phải học lại hay không?
Miêu Miêu: Học lại rất vất vả….
Miêu Miêu: Diệp Tử?
Miêu Miêu: Cậu còn đó không?
Miêu Miêu: ???
Miêu Miêu: …
Mẹ Bảo: Tôi có việc, thoát trước. 88
Miêu Miêu: Ách….88
*88 là tạm biệt
Tắt máy tính, Diệp Sơ có chút bồn chồn không yên, qua vài ngày nữa là kết quả của kì thi đại học cao đẳng sẽ được công bố, mà bất luận cô làm bài thế nào thì kết quả của tên Vệ Bắc kia tuyệt đối không tốt.
Cuộc thi quan trọng đến như vậy, hắn tại sao lại đi đánh nhau với người ta đây?
Mấy ngày qua, Diệp Sơ vẫn luôn suy nghĩđến vấn đề này, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra, chẳng lẽ đối với hắn mà nói đánh nhau so với thi vào đại học còn quan trọng hơn sao? Hay là hắn có nỗi khổ tâm gì…
Diệp Sơ nghĩ đến đau cảđầu, lúc này bỗng có tiếng của mẹ truyền ra từ phòng bếp: “Diệp Tử, xuống lầu đi siêu thị, xì dầu hết rồi!”
Siêu thịở dưới lầu gần tiểu khu, bây giờ là thời gian dùng cơm chiều, chỉ thấy lác đác vài khách hàng. Diệp Sơ đến quầy hàng lấy một chai xì dầu rồi đi trả tiền, tới quầy thu ngân mới phát hiện mình lúc nãy có mang theo ví mà quên bỏ tiền vào…
Cầm cái ví tiền trống không, cô và nhân viên thu ngân hai người nhìn qua nhìn lại, có chút 囧.
Diệp Sơ: “Cái đó…để em quay về lấy tiền rồi quay lại…”
Nói còn chưa nói xong, một bàn tay đã quăng tiền lên quầy: “Tôi giúp cô ấy trả.”
Thanh âm quen thuộc vang lên, trong lòng Diệp Sơ không khỏi chấn động, quay đầu liền nhìn thấy tên Vệ Bắc kia không biết đã đứng đằng sau cô từ khi nào, trên mặt vẫn còn vài vết bầm, nhiều ngày không gặp, ánh mắt hắn dường như càng sắc bén hơn so với trước kia.
“Không cần đâu, em quay về một lát là được …” Diệp Sơ lấy lại tinh thần, vội vã nói.
“Nói nhiều như vậy để làm gì? Còn không lấy tiền!” Vẻ mặt Vệ Bắc lạnh lùng, trừng mắt nhìn nhân viên thu ngân.
Diệp Sơở trong lòng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh: Kỳ thật cậu đến đây để cướp bóc có phải không…
Từ trong siêu thị đi ra, không khí có chút quỷ dị.
Diệp Sơ cầm chai xì dầu, cúi đầu đi theo sau lưng Vệ Bắc, dép lê kéo trên mặt đất kêu loẹt xoẹt loẹt xoẹt.
“Diệp Phì!” Vệ Bắc đột nhiên dừng bước lại.
“Ah?: Diệp Sơ phải dừng gấp, thiếu chút nữa đụng vào người hắn.
“Cậu đi đường để mắt ởđâu vậy?” Vệ Bắc mắng.
Diệp Sơ: “…”
Hai người lập tức lâm vào trầm mặc, một lát sau, Diệp Sơ bỗng nhiên nghe được giọng con trai lí nhí của Vệ Bắc: “Thực xin lỗi…”
Cái gì? Diệp Sơ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chiều cao của hai người hơn kém nhau cũng phải hai mươi phân, Diệp Sơ ngẩng đầu nhìn như vậy, cực kỳ giống một động vật nhỏ nhu thuận nào đó.
Vệ Bắc kiềm chế xúc động muốn xoa đầu cô, hai tay đút vào túi quần, nói: “Bữa thi tiếng Anh đó, tôi không đến thi…”
Diệp Sơ rất muốn hỏi, vì cái gì mà cậu lại không đến thi, nhưng lời đến bên miệng lại bị cô mạnh mẽ kìm lại, cô hỏi: “Ba mẹ cậu giận lắm phải không?”
Vệ Bắc cười khổ một tiếng: “Có thể không giận được sao?” Hắn chỉa chỉa mặt mình, “Kiệt tác của ba tôi.”
Diệp Sơ trầm mặc, không biết nên nói điều gì.
Trong chốc lát hai người lại không nói gì, bỗng nhiên Vệ Bắc xoay người đưa lưng về phía cô, hung hăng đá hòn đá trên mặt đất một cái, thanh âm của hắn rất nhẹ, tựa như là đang nói cho mình nghe thôi vậy: “Tôi con mẹ nó không đánh nhau, tôi đã hứa với cậu, nhưng là do bọn khốn kia cứ quấn quít lấy tôi không chịu đi…”
“Cái gì?” Diệp Sơ nghe không rõ hắn đang nói gì, liền hỏi lại.
Vệ Bắc quay đầu lại, khẽ cắn môi: “Không có gì.”
“Vậy cậu vừa rồi…”
“Gì mà vừa rồi hay không vừa rồi, tôi đi đây!” Vệ Bắc muốn chạy đi.
“Chờ một chút!” Diệp Sơ ở phía sau bỗng nhiên gọi hắn.
Bước chân hắn dừng lại, quay đầu lại: “Làm gì?”
“…Tôi muốn trả lại tiền cho cậu.”
“Shit! Cậu không còn gì khác để nói sao?” Vệ Bắc tức tối mà càu nhàu một câu, rồi nói với cô: “Đã nói không cần, đứa con gái cậu sao mà phiền vậy không biết a?” Nói xong chạy đi một mạch, cũng không thèm quay đầu lại.
Trong màn đêm, Diệp Sơđứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, làm thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc lúc nãy xoay người rời đi hắn nói gì.
Lại qua vài ngày, tâm điểm chú ý của mọi người chính là kết quả của kì thi đại học rốt cục cũng được công bố.
Diệp Sơ thi rất tốt, duy chỉ có môn tiếng Anh là bị hỏng, so với dự tính thấp hơn tới mười điểm. Tuy rằng thành tích vẫn là đứng thứ nhất, nhưng mười điểm này lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ hội xét tuyển vào trường đại học C, dựa theo số điểm xét tuyển những năm qua của trường C thì cô rất có thể sẽ bị đánh rớt.
Kết quả thi của con gái không tốt, đáng lí ra người làm cha mẹ phải lo lắng mới đúng, thế nhưng ngày đầu tiên biết điểm, hai phụ huynh nhà Diệp Sơ lại vui như mở hội, cả ngày đều cười đến không mở được mắt.
Thời buổi bây giờ trường đại học danh tiếng nhiều không kể, không thua kém gì đại học C, có điều là con gái bảo bối lại chỉ có một, nếu thực sự để cho con đậu được trường C mà phải chạy tới một thành phố xa xôi như vậy học tập, từ nhỏ lại không quen chịu khổ, chi bằng nộp đơn vào trường đại học gần nhà. Tỷ như đại học F đây, tuy rằng danh tiếng không vang dội như đại học C, nhưng ở trong nước tiếng tăm cũng không nhỏ a.
Vì thế, Lưu Mĩ Lệ liền bắt tay với chồng, bắt đầu một ngày một đêm động viên con gái báo danh vào đại học F.
“Con là con gái, không nhất thiết phải đi đến một nơi thật xa như vậy làm mọt sách đâu, vẫn là nên đảm bảo một chút, ở lại nơi này mẹ còn tiện mà chăm sóc con.” Lưu Mĩ Lệ tận tình khuyên bảo.
“Còn có thể tiết kiệm tiền đi lại nữa.” Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh phụ họa.
“Đúng, tiết kiệm tiền đó có thể mua được đồ ăn! Mỗi tuần con về nhà, mẹ sẽ dẫn con đi ăn Häagen-Dazs!”
Diệp Sơ cảm thấy buồn cười, có lẽ ở trong mắt ba mẹ, cô vĩnh viễn là một cô nhóc mập mạp thích ăn kem đi? Nhưng là lời của hai người không phải không có lý, chí ít với số điểm hiện giờ của cô, xét vào đại học C quả thực là hơi mạo hiểm.
Trên đời này không thiếu gì người có số điểm cao mà không đậu đại học, cô không muốn giống như bọn họ phải đi học lại, có lẽ nên nghe lời ba mẹ thôi.
Do dự như vậy qua vài ngày, đến hôm quay về trường, cầm tờ đơn nguyện vọng xét tuyển vào đại học trong tay, Diệp Sơ lâm vào tình trạng lưỡng lự không biết chọn bên nào.
Rốt cục là nên liều mạng chọn vào đại học C? Hay là nên chọn đường yên ổn mà xét vào đại học F?
Mà dẫu sao thì cô cũng không phải kiểu người ưa mạo hiểm kia, sau một ngày cân nhắc kĩ về tờ đơn nguyện vọng này, Diệp Sơ quyết định nghe theo lời ba mẹ, chọn đại học F.
Chọn xong được trường rồi, bước thứ hai là chọn ngành học. Ba mẹ cô đại khái cũng thấy rằng khi chọn trường đại học con gái đã nghe lời mình rồi, thế nên khi chọn ngành đã để cho con gái chọn theo ý thích của mình đi, bởi vậy cũng không can thiệp nhiều vào nữa.
Chính là không có ba mẹ can thiệp vào, Diệp Sơ ngược lại lại phân vân không biết nên chọn ngành gì, từ nhỏ cô đã là người không thích ganh đua với người khác, thành tích cũng không nổi trội ở môn nào, vô số ngành học bày ra trước mặt cô chẳng qua cũng chỉ là mấy kí tự, không cảm thấy có gì khác biệt.
Lưỡng lự như vậy, cuối cùng cũng kéo dài tới thời điểm trước ngày nộp đơn xét một ngày.
Buổi tối, Lâm Mậu Mậu gọi điện thoại hỏi Diệp Sơ quyết định chọn ngành học gì, còn cậu ta thì chọn học ngành y, dựđịnh sau này sẻ rèn được khả năng múa dao nhanh gọn, sắc bén, giết người vô hình. Triệu Anh Tuấn thì nghe nói chọn ngành khảo cổ, có vẻ muốn đem cảđời mình hiến dâng cho mấy cái xác ướp bó như bánh tét kia.
Duy chỉ còn Diệp Sơ, với tờ đơn nguyện vọng còn đang để trống, không biết nên điền gì.
Cô thiếu chút nữa làđem xúc sắc ra gieo, kết quả xúc xắc trong tay còn chưa kịp rơi xuống bàn, cửa sổ thủy tinh đã bị người nào dùng đá ném lên kêu cốp một cái.
May mắn người trong nhàđều đang xem TV, nếu không bây giờ Diệp Sơ rất sợ mẹ sẽ cho rằng nhà có kẻ trộm lẻn vào.
Diệp Sơ mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy Vệ Bắc đang cầm đáđứng ở dưới lầu, có vẻ nhưđang muốn ném cục thứ hai.
“Làm gì?” Diệp Sơ hỏi.
“Xuống dưới này!” Vệ Bắc thấp giọng nói.
Người này sao không dùng phương pháp nào văn minh hơn một chút được nhỉ? Diệp Sơ buồn bực cực kỳ, nhưng cuối cùng vẫn tìm cớ để xuống lầu.
Dưới lầu, Vệ Bắc đang đứng dưới tàng cây chờ cô, trên người mặc một áo T-shirt màu lam, mấy vết thương trên mặt đã giảm bớt, cả người nhìn qua thực khoan khoái dễ chịu.
“Có việc gì thế?” Diệp Sơ hỏi.
“Ba ba tôi đã sắp xếp cho tôi xét tuyển vào trường cảnh sát.” Vệ Bắc đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí nghe ra thực hưng phấn, “Tuy rằng không phải làđại học C, có điều vẫn được ở cùng một thành phố với cậu, tôi đã tra trước rồi, trường tôi học cách đại học C không xa lắm, ngồi xe bus là có thể tới rồi.”
Diệp Sơ sửng sốt, thốt lên: “Tôi không xét đại học C nữa.” *Tội nghiệp tiểu Bắc Bắc của chúng ta :/
“Cái gì?” Vệ Bắc biến sắc, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Sơ sẽ nói như vậy.
“Tôi thi không tốt, xét lên đại học C sợ không trúng, mẹ tôi bảo tôi xét vào đại học F.” Diệp Sơ nói đúng như sự thật.
“Mẹ cậu bảo cậu xét trường nào thì cậu xét trường đó sao? Sao cậu có thể không có chút chủ kiến nào như vậy!” Vệ Bắc lập tức nổi giận.
Hắn bỗng nhiên như vậy, Diệp Sơ cũng có chút không vui: “Ba cậu bắt cậu xét vào cảnh sát cậu liền học cảnh sát, cậu có chủ kiến nhỉ?!”
“Tôi…” Vệ Bắc chán nản, quát: “Tôi con mẹ nó còn không phải nghĩ rằng cậu muốn xét vào đại học C sao?”
“Ai nói với cậu tôi chắc chắn sẽ vào đó?”
“Cậu!” Vệ Bắc chỉ vào cô, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu: “Diệp Phì, cậu cố tình đùa giỡn với tôi có phải không? Con mẹ nó nếu không phải vì đồng ý với cậu, bọn kia đánh tôi mà tôi có thể không đánh lại sao? Tôi có thể đến thi muộn sao? Bây giờ cậu lại nói cho tôi biết cậu không xét vào đại học C nữa, cậu bảo tôi phải đi xét tuyển nơi nào?”
“Cậu nói cái gì?”
Vệ Bắc lúc này mới phát hiện mình vừa rồi nói nhanh quá lỡ miệng, lập tức im bặt.
“Cậu là vì tôi mới đến muộn?” Diệp Sơ truy hỏi.
“Cái gì mà vì với không vì, cậu thực là phiền a!”
“Này! Cậu nói a, có phải là vì tôi hay không?” Diệp Sơ bỗng nhiên trở nên kích động.
Thấy cô như vậy, Vệ Bắc lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn bên mà không dám nhìn thẳng, bĩu môi nói thầm: “Tôi đã hứa với cậu là sẽ không đánh nhau nữa…”
Diệp Sơ tức giận đến phát run, thiếu chút nữa đi lên hung hăng cho hắn một đấm: “Cậu cái tên ngu ngốc này, cậu có biết nghĩ không vậy? Lúc không nên đánh nhau thì ngày nào cũng đánh, lúc nên đánh thì lại không đánh trả, đầu óc của cậu bị úng nước rồi sao?”
“Đúng vậy, đầu óc tôi bị úng nước rồi mới thích cậu!” Những lời này Vệ Bắc gầm nhẹ ra, lúc gầm xong thì hai người đều bị làm cho giật mình.
Đêm khuya thanh vắng, bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lóa có thể nhìn thấy những điểm sáng nho nhỏ.
Hai người đứng dưới tàng cây, từ tán là cây chiếu xuống loang lổánh sáng sao, rơi lên trên thân thể hai người.
“Cậu xét tuyển vào trường cảnh sát đi.” Diệp Sơ thở dài một hơi, phá vỡ khoảng dài yên lặng giữa hai người, “Tôi đã làm liên lụy cậu một lần, không muốn lại làm liên lụy đến lần thứ hai nữa.”
Vệ Bắc cắn chặt răng, không nói chuyện.
“Có lẽ chúng ta không thích hợp, chỉ là cậu chưa phát hiện ra mà thôi, tôi cũng không đáng giá để cậu…Làm gì?” Cô bỗng nhiên phát hiện mình bị người kia ôm lấy, cô muốn giãy dụa lại bị hắn gắt gao ôm chặt vào ngực.
“Diệp Phì, cậu có biết vừa rồi cậu nói mấy lời kia tuyệt tình đến mức nào không?”
Trái tim Diệp Sơ như bị kim đâm vào, chỉ biết cúi đầu xuống.
“Nếu cậu thực sự muốn tôi đi, tôi sẽ đi. Nhưng mà…” Vệ Bắc đưa tay nâng mặt của cô lên: “Nếu trước khi tôi đi, ngay cả một nụ hôn của cậu cũng không có, tôi sẽ tiếc nuối cả đời mất.”
Hắn nói xong, cúi người, không chút do dự hôn lên cánh môi của cô.
Diệp Sơ lần đầu tiên không hề giãy dụa, cảm giác được bờ môi của hắn nhẹ nhàng in lên môi cô, từng chút một xâm nhập, mỗi một động tác đều mang theo sự dịu dàng chưa từng cóở hắn.
Vừa hôn xong, Vệ Bắc đứng thẳng dậy, đôi mắt hắn thâm thúy như biển sao trên bầu trời đêm.
Hắn vươn tay ra, chỉ về phía sao Bắc Cực trên bầu trời: “Nhớ kỹ, ngôi sao sáng nhất kia chính là tên của tôi, sau này không được nhớ nhầm nữa nghe không!”
Ngày đó, Diệp Sơ về nhà, ngây ngốc trước tờđơn xét nguyện vọng còn đang để trống thật lâu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra thật xa ngoài cửa sổ có chòm sao Bắc cực sáng ngời, thật lâu sau cúi đầu xuống, một mạch điền lên tờ đơn ba chữ “Khoa thiên văn”.
Đến khi ngẩng đầu lên một lần nữa, sao Bắc cực vẫn còn lấp lánh tia sáng nhất của nó trên bầu trời đêm.
Diệp Sơ nghĩ, có lẽ cảđời này cô cũng sẽ không quên được tên của người con trai kia….