Sở Dụ không nhận ra có gì không đúng, chun chun mũi, “Ừ, đúng thế.”
Dưới trạng thái no bụng, nếu như không phải cố ý chuyên tâm ngửi mùi máu của người khác thì bình thường cậu cũng không cảm nhận được quá nhiều mùi.
Nhưng mà, máu của người ở góc tường kia quá đắng quá khó ngửi, mùi hương như xộc vào mũi, không muốn ngửi cũng không được.
Phát hiện Lục Thời ở sau mình lùi lại, Sở Dụ dùng tay phe phẩy trước mũi, quay người lại liền ngây ngẩn cả người.
Trong túi nilon mà Lục Thời tùy tiện đặt ở dưới đất, có bánh bao và sữa đậu nành, cùng với một ống hút nhựa cứng trong suốt.
Một đầu ống hút được vát nhọn.
Lục Thời lấy ống hút ra, cầm bên tay phải, vạch một đường lên ngón trỏ tay trái.
Giây tiếp theo, vệt máu đỏ thẫm trào ra, đậm màu như mực nồng trên làn da trắng.
Tim Sở Dụ đột nhiên nhảy lên mấy cái.
Từ trước tới giờ cậu không biết, ống hút lại có thể dễ dàng đâm rách da như vậy.
Hơn nữa, trong nháy mắt khi đầu nhọn rạch rách da, động tác trên tay Lục Thời không hề chần chừ cùng ngưng trệ, vẻ mặt bình thản, tựa như việc đang làm này chỉ là việc thường ngày anh vẫn làm.
Sau lưng hai người, mấy tên xăm trổ phát hiện ra thời cơ, nâng đỡ lẫn nhau, nhanh chóng chạy đi.
Rất nhanh, ở trước sau ngõ nhỏ chật hẹp, chỉ còn lại hai người Lục Thời và Sở Dụ.
Lục Thời tới gần Sở Dụ, hạ mắt xuống, đưa ngón trỏ đang tràn máu tươi cẩn thận tỉ mỉ bôi lên môi Sở Dụ, động tác chậm chạp mềm mại, thậm chí còn có thể nói là dịu dàng.
“Máu của tôi có thơm không?”
Quanh quẩn bên chóp mũi Sở Dụ chính là mùi hương đã quen thuộc.
Cậu đứng tại chỗ, để Lục Thời tùy ý vẽ loạn lên.
Cho tới khi Lục Thời thấp giọng hỏi, cậu nhìn vào mắt Lục Thời, trả lời, “Rất thơm.”
Động tác tay dừng lại.
Giọng nói của Lục Thời dường như lời thì thầm mờ ám giữa tình nhân, vừa nhẹ vừa khàn, “Vậy, tại sao cậu lại muốn ngửi máu của người khác, hửm?”
“Máu của anh ta, còn thơm hơn của tôi sao?”
Sở Dụ phát hiện, trạng thái của Lục Thời hiện tại có chút không mấy bình thường.
Không có sự thờ ơ không để ý cùng trong trẻo lạnh lùng thường ngày, không lạnh lùng kiệm lời như ở trường học, cũng không có sự ngoan độc đấu đá khi đánh nhau.
Đôi mắt anh sâu và tăm tối, giống như bao trùm một tầng mực, không có thứ ánh sáng nào có thể chiếu vào trong.
Thậm chí có một loại cố chấp nhìn mà phát hoảng.
Sở Dụ cảm thấy lạnh sống lưng, trái tim giống như bao phủ sự run rẩy.
Trên môi, vết máu đã khô, có cảm giác kéo căng không thích hợp.
Cậu mở miệng, muốn nói gì đó, cổ họng lại giống như bị siết chặt, không thể phát ra âm thanh.
Lục Thời không nhận được câu trả lời.
Thời gian cứ thế trôi đi, vẻ mặt anh hoàn toàn lạnh xuống, lùi về sau một bước.
Mãi cho tới buổi chiều, hai người mới quay về trường học.
Cửa thang máy ở tầng một vẫn có không ít người xếp hàng như mọi khi, Sở Dụ và Lục Thời cũng không chen vào, chọn đi cầu thang bộ.
Đến tầng thứ tư, đúng lúc gặp phải thầy Diệp chủ nhiệm lớp đi từ văn phòng ra.
Thầy Diệp nhìn thấy Sở Dụ đi đằng trước, ông cười híp mắt, biểu tình vô cùng ôn hòa, quan tâm nói, “Em Sở Dụ đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Ấn tượng của ông về Sở Dụ càng ngày càng tốt, học sinh này tính khí và tính cách đều rất tốt, đầu óc thông minh, khi muốn học có thể tĩnh tâm được,…..ít nhất, rất ít người có thể liều mạng học một mạch hơn nửa tháng mà thi được thành tích trên hai trăm toàn khóa. Cho dù là đánh cược cũng được, là khí phách thiếu niên cũng thế, đều chứng minh rằng học sinh này rất được.
Sở Dụ nhớ ra Chúc Tri Phi đã viết nội dung xin nghỉ cho mình, vội vàng gật đầu, “Cảm ơn thầy, uống thuốc xong thì đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
“Được, được, được, còn nữa, không thể ỷ vào mình còn trẻ tuổi thì không chú ý thân thể.
Thầy Diệp thoáng nhìn Lục Thời đi phía sau mấy bước, “Lục Thời cũng tới rồi hả, chuyện trong nhà đã xử lý xong chưa?”
Lục Thời gật đầu, “Vâng, đã xử lý xong rồi ạ. Thưa thầy, em tới phòng học trước đây ạ.”
“Được, vậy em nhớ đi mượn bạn học vở ghi các môn hai ngày nay, đừng để bị tụt lại.”
Thấy Lục Thời đi về phía phòng học, Sở Dụ cũng muốn đi theo. Nhưng thầy Diệp nhớ ra gì đó, gọi người lại, “Đúng rồi, bài viết hôm trước của em có chút vấn đề, tới đây, vào văn phòng nói chuyện.”
Trên người thầy Diệp mang theo khí chất nho nhã của văn nhân, đối diện với học sinh, rất ít khi nói lời dứt khoát, có chuyện gì đều là “Tới đây, tới văn phòng của tôi bàn bạc.”
Nhưng phần lớn học sinh lớp A đều không thích tới văn phòng thầy Diệp nói chuyện, bởi vì thầy Diệp nói rất nhiều, có thể nói từ Nghiêu Thuấn tới việc đi Tây Thiên lấy kinh, từ Khổng Tử du thuyết tới Washington chặt cây.
Thầy Diệp lấy bài làm của Sở Dụ từ một đống bài xếp thành chồng, “Bài viết mặc tả trước khi thi tháng, căn bản đều có thể làm đúng hoàn toàn, nhưng mà lần này sai có hơi nhiều.”
Trong lòng Sở Dụ rất rõ ràng, căn bản không phải có hơi nhiều.
Cậu không học, lại lười quay cóp, nếu như có ấn tượng sẽ tùy ý viết lên mấy chữ, không ấn tượng thì để trống.
Thầy Diệp không lải nhải như trước, chỉ xong thì dừng lại, không nói nhiều lời, “Không thể viết được thì nghiêm túc học thuộc, về phòng nghỉ ngơi đi, mặc kệ có chuyện gì đều có thể nói cho thầy biết.”
Sở Dụ đi từ trong văn phòng ra, đi dọc theo hành lang về phía phòng học.
Có chim sẻ đậu trên lan can, chưa được một lát đã vỗ cánh bay đi.
Sở Dụ nhớ tới đoạn thời gian ấy, bản thân mình nhân lúc rảnh rỗi giữa giờ ra ngoài hành lang hít thở không khí trong lành, trong đầu lúc nào cũng chỉ xoay vòng vòng toàn thơ từ với công thức.
Trước đó, ngay cả bản thân cậu cũng khó tưởng tượng được, vì làm một chuyện, đạt được một mục tiêu, cậu có thể cố gắng như thế.
Nhưng lại có ích lợi gì.
Sở Dụ không nghĩ tiếp nữa.
Sở Dụ vừa mới ngồi vào chỗ, Chương Nguyệt Sơn đã quay lại, dùng sách che nửa dưới khuôn mặt, giọng ồm ồm khẽ nói, “Giáo hoa, cậu tới cùng với Lục thần sao?”
“Đúng, sao thế?”
Chương Nguyệt Sơn rầu rĩ, “Hôm nay Lục Thời bực bội, đi qua trước mặt cậu ấy đều có một loại cảm giác bị đông cứng! Tôi đã gom lại đề của hai ba ngày nay, muốn đi hỏi, nhưng không thành công lấy dũng khí!”
Sở Dụ đưa ra biện pháp, “Lớp trưởng hay là cậu tích lũy thêm những bài không biết làm đi?”
“Được, đợi khi tâm tình của Lục thần tốt rồi, tôi sẽ đi hỏi.”
Buổi chiều là tiết tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh ôm sách giáo khoa và giáo án đi vào trong phòng, vô cùng có tinh thần chào hỏi, nhưng mà lại chỉ thu được sự đáp lại bình thường.
Buổi chiều chính là lúc dễ dàng buồn ngủ, trong lớp không ít người đang ngủ gà ngủ gật, chỉ có mấy bàn trước thành tích tốt, tích cực đáp lại, còn lại phần lớn đều đang biểu diễn đủ loại tư thế ngủ.
Giáo viên tiếng Anh rất quen thuộc loại trạng thái này, một hỏi một đáp mấy câu với cán sự môn tiếng Anh, đợi mở sách giáo khoa môn tiếng Anh ra lại bảo Lý Hoa đứng lên đọc to bài khóa.
Có thể là do cái tên này đặc biệt có cảm giác thân thiết, giáo viên tiếng Anh vô cùng thiên vị Lý Hoa, làm cho Lý Hoa chưa từng dám ngủ gật ở tiết tiếng Anh.
Mà từ sau khi Sở Dụ thi được thành tích 148 điểm môn tiếng Anh, Sở Dụ cũng nhanh chóng trở thành đối tượng thiên vị gọi hỏi của giáo viên tiếng Anh.
Quả nhiên, Lý Hoa vừa ngồi xuống, Sở Dụ đã bị gọi lên trả lời câu hỏi.
Lý Hoa quay đầu lại, nói nhỏ, “Một lần nữa đạt được thành tựu bị gọi hai lần liên tiếp!”
Qua nửa giờ, Sở Dụ liền nằm gục xuống bàn. Không phải vì buồn ngủ, tối hôm qua cậu ngủ rất ngon, buổi sáng cũng không dậy sớm, cậu có chút không nhịn được nghĩ tới chuyện sáng nay.
Miệng vết thương bị ống hút nhựa rạch ra, cùng với biểu tình tối tăm khi Lục Thời bôi máu lên môi cậu.
Cậu bắt đầu hồi tưởng lại.
Lần đầu tiên hút máu Lục Thời, là ở phòng y tế, cậu không có ý thức, thậm chí còn cho rằng đó là mơ. Sau lần đó, Lục Thời kéo áo xuống ở trong nhà kính, để cậu cắn lên.
Sau đó, gần như mỗi ngày cậu đều hút máu Lục Thời tới no bụng.
Thái độ và phản ứng của Lục Thời quá mức bình thường cùng với cho là điều đương nhiên. Làm cho Sở Dụ dường như đi vào điểm mù, không phát hiện ra trong đó có gì không giống bình thường.
Cậu và Lục Thời, cũng không phải là có quan hệ tình cảm hoặc là có quan hệ thân thiết. Nói cho cùng, bọn họ cũng chưa quen nhau được bao lâu.
Nhưng Lục Thời nhanh chóng tiếp nhận sự thèm máu của Sở Dụ, thậm chí ngày nào cũng không ngừng cung cấp máu.
Không, thậm chí là Lục Thời còn phát hiện ra vấn đề “thèm máu” này trước cả Sở Dụ.
Sở Dụ nắm lấy bút, vô thức vẽ vô số đường đen lộn xộn trên giấy, quấn cùng một chỗ giống như một cuộn len.
Cậu đột nhiên nhận ra rằng, bản thân cần máu của Lục Thời, không, bản thân chỉ cần máu của Lục Thời, điểm này đối với Lục Thời mà nói, dường như tồn tại một ý nghĩa cực kỳ đặc biệt nào đó.
Cho nên vào sáng ngày hôm nay, khi cậu cẩn thận ngửi mùi hương kia, Lục Thời mới phản ứng kịch liệt như vậy, hỏi cậu, tại sao lại muốn ngửi mùi máu của người khác, máu của người khác còn ngon hơn của anh sao.
Vào giây phút đó, Sở Dụ thừa nhận, cậu bị dọa sợ, thậm chí còn không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như Lục Thời còn sợ hãi hơn cả cậu.
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa là những người đầu tiên phát hiện ra có gì đó không ổn.
Hai người họ ngồi trước Sở Dụ, tràn đầy cảm xúc với mối quan hệ của hai người bọn họ.
Ngay từ đầu đã không hợp nhau, bài xích ngồi chung bàn với nhau, đặc biệt xếp bàn thành một trước một sau. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người đó bắt đầu ngẫu nhiên nói với nhau vài câu.
Sau đó nữa, giáo hoa nhiều lần mang canh gà cho Lục Thời, Lục Thời dạy kèm vô cùng cẩn thận cho giáo hoa
Tình huống này, còn tưởng rằng hai người họ đã bước vào quan hệ bàn trước bàn sau hài hòa, không ngờ rằng trong nháy mắt lại giống như bắt đầu mùa đông.
Trong lòng Lý Hoa hiểu ra, cũng chà xát cánh tay của mình, cảm thán, “Ai, thực sự là lạnh quá đi! Bao giờ mới có thể quay về mùa xuân đây?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự ưu sầu trong mắt đối phương……mùa đông giá rét này bao giờ mới có thể qua đi?
Mộng Ca qua đây chơi, thấy Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đồng loạt chà xát cánh tay, cười nhạo, “Ha ha ha hai con gà cúm các cậu, bảo các cậu chơi bóng để thân thể khỏe mạnh thì không đi. Còn chưa tới mùa đông mà đã lạnh nổi da gà rồi!”
Lý Hoa yếu ớt lên tiếng, “Cậu, không hiểu.”
Nói xong, cậu lại cẩn thận liếc mắt một cái, phát hiện Sở Dụ đang nằm gục xuống bàn, tư thế chưa từng thay đổi, không biết đã ngủ hay chưa. Lục Thời đang làm đề, biểu tình còn lạnh hơn một độ so với lúc trước.
Vào giờ phút này, gió lạnh từ Xibia thổi lạnh trái tim cậu.
Khí áp giữa hai người càng ngày càng thấp, cho tới khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Sở Dụ và Lục Thời không hề nói với nhau một câu.
Sở Dụ quay đầu lại mấy lần vẫn không thể nói ra lời.
Cậu không biết nên nói gì, hoặc là có thể nói, cậu vẫn chưa nghĩ xong.
Chuông vang lên, Mộng Ca ôm bóng rổ nhanh chóng đi từ cửa sau ra ngoài. Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã thu dọn xong cặp sách, nháy mắt ra hiệu với đối phương, cuối cùng hỏi Sở Dụ, “Giáo hoa, cậu có muốn tới nhà ăn không?”
Trong đầu Sở Dụ đang nghĩ ngợi, phản ứng chậm một hai giây mới trả lời, “Thôi bỏ đi, các cậu đi nhanh đi, tôi không đi đâu, tôi về ký túc xá luôn.”
Cũng không cầm theo sách vở, Sở Dụ mang theo truyện tranh chưa đọc xong chuẩn bị đi.
Mí mắt Lục Thời cũng không động.
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa lại nhìn nhau lần nữa……..xem ra, tình hữu nghị bàn trên bàn dưới khó khăn lắm mới bồi dưỡng được ra đã lật thuyền rồi.
Sở Dụ tốn một hai tiếng mới đọc xong truyện tranh, trong lúc đọc đã thất thần bao nhiêu lần cậu cũng không đếm được.
Chuẩn bị đứng dậy đi tắm, điện thoại kêu lên, là của Chúc Tri Phi.
“Giáo hoa, cậu có nhìn thấy anh Lục không?”
“Cậu ấy không về ký túc xá sao?”
“Không về, tôi tới ký túc xá gõ cửa, không có ở đó, cũng không có ở nhà ăn. Kỳ thực anh Lục đã lớn rồi, tôi không nên lo lắng như vậy, nhưng mấy ngày nay tôi có chút nghi thần nghi quỷ, luôn lo lắng anh Lục không vui lại chạy đi làm chuyện gì đó kích động.” Chúc Tri Phi lớn tiếng thở dài, “Rõ ràng tôi mới có mười bảy tuổi thôi, tại sao lại có trái tim của mẹ già thế này!”
“Có lẽ sẽ không thế đâu.” Sở Dụ an ủi Chúc Tri Phi, “Tôi cũng tìm trong trường thử xem, lát nữa liên lạc.”
Thời tiết tháng mười, sau khi mưa xong, đêm xuống có chút lạnh.
Trước khi Sở Dụ đi, thuận tay lấy một chiếc áo khoác, ra khỏi cửa mới phát hiện là áo của Lục Thời……..
Mặc xong không trả lại, Lục Thời cũng không nhắc, cậu cũng quên.
Mặc áo vào, Sở Dụ xuống tầng.
Khắp nơi trong trường học đều sáng, phòng dạy học dưới phông nền trời xanh thẫm chỉ để lại một hình phác họa tối đen.
Xuống dưới rồi, Sở Dụ kéo áo khoác mới phát hiện ra, bản thân căn bản không biết phải đi tìm Lục Thời ở đâu.
Lục Thời rất tự gò bó, địa phương hoạt động hằng ngày chính là phòng học, ký túc xá, nhà ăn, ngẫu nhiên sẽ đi tới sân bóng chơi bóng rổ với Mộng Ca.
Nghĩ nghĩ, Sở Dụ quyết định thử vận may, đi tới sân bóng xem thử.
Thời gian đã muộn rồi, trên sân bóng rổ không có người, đèn đường bên cạnh chiều chút ánh sáng qua, khung cảnh mờ ảo.
Sở Dụ vào trong, nhìn trái nhìn phải, không có người, đang chuẩn bị đổi chỗ khác tìm thử, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy dưới khung bóng rổ hình như có một người.
Gần như chỉ cần liếc mắt một cái, Sở Dụ có thể xác định, là Lục Thời không sai được.
Cậu đi qua đó.
Lục Thời ngồi đó nhìn thấy Sở Dụ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, “Đói rồi?”
“Không đói.”
Sở Dụ đứng hai giây, ngồi xuống bên cạnh Lục Thời.
Gió thổi qua đây, cây cối xung quanh sân bóng cọ vào nhau sột soạt.
Cảnh tượng như vậy làm Sở Dụ nhớ tới buổi tối hôm cậu phát hiện ra bản thân mình cần hút máu, cậu ngồi trên bậc thang ở công viên trung tâm, Lục Thời cũng ngồi xuống bên cạnh cậu thế này.
Hai người đều không nói gì.
Qua một lúc lâu, Sở Dụ mới hỏi, “Vết thương ở đầu ngón tay………có đau không?”
“Không đau.”
Sở Dụ muốn phản bác, tại sao lại có thể không đau. Dùng ống hút nhựa rạch một lớp ra, nghĩ thôi đã cảm thấy rất đau rồi.
Gót chân cậu chống trên mặt đất, vô thức cọ cọ mấy cái.
“Lục Thời.”
“Ừ.”
Lời nói tới bên miệng, Sở Dụ lại nuốt vào.
Không đợi kết quả rối rắm của cậu, Lục Thời đứng dậy, “Tôi đi về trước.”
Nhưng mà giây tiếp theo, ống tay áo của anh bị kéo lại. Sức lực không lớn, nhưng lại không thể thoát ra, làm cho anh không cử động nữa.
Ngón tay Sở Dụ túm chặt lấy vải áo, giọng nói không lớn, thậm chí còn khô khốc, “Không phải là như vậy.”
“Cái gì không phải như vậy?”
Sở Dụ có một loại cảm giác, cảm giác như Lục Thời đang đợi cậu tỏ thái độ.
Giống như ngầm hiểu.
Cả buổi chiều, buổi tối, Lục Thời đều đang đợi câu trả lời của cậu.
Hoặc là, một lời cam đoan.
Sở Dụ ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt nhìn xuống của Lục Thời, mỗi từ đều nói ra rất rõ ràng, “Chỉ có máu của cậu mới dễ ngửi, Lục Thời, chỉ có cậu.”
Lục Thời kép mí mắt mỏng lại, cúi đầu lặp lại, “Chỉ có tôi?”
“Đúng, chỉ có cậu.”
Trong nháy mắt, tất cả những phiền muộn và sắc bén trên người Lục Thời một lần nữa bị áp sâu xuống tận đáy lòng cùng lời nói này.