Diệu Tô ngừng một chút, nghe thấy tiếng bước chân của lão Tôn nhẹ nhàng rời khỏi, trong lòng thả lỏng một chút.
Niệm Đệ ở dưới thân hắn rơi lệ đầy mặt, Diệu Tổ sờ soạng một phen, ướt dầm dề đều là nước. Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, nếm nước mắt của cô, cũng không mặn, giống như nước.
Hắn ghé vào trên người nhìn chằm chằm cô, trong phòng đen nhánh, không nhìn thấy cái gì, nhưng không thể hiểu được, hắn cảm thấy cô khóc vô cùng động lòng người.
Làn da tương dán, hắn có thể cảm giác được cô khóc nấc nghẹn từng hồi, thấy vậy, Diệu Tổ thở hổn hển cười, nói bên tai cô: “Đừng khóc, cha ở cửa, ông ta có thể nghe thấy.”
Niệm Đệ lập tức ngừng thở, tiểu âm hộ co rụt lại, đường đi khúc chiết nhỏ hẹp bên trong căng thẳng, nhục bích hung hăng kẹp chặt cự vật của hắn, gần như muốn biến hình.
Diệu Tổ rên một tiếng, eo tê rần, hung hăng đâm vào cô một chút.
Niệm Đệ sướng đến mức ngẩng cổ, run rẩy vài cái, ôm sát eo hắn, lại thà chết cũng không hé răng, chỉ phí công mà đạp chân một cái, lại bị hắn bẻ đùi nâng lên, thuận tiện cho hắn cắm vào.
Sau khi bị Diệu Tổ vạch trần, cô cực kỳ khẩn trương, một cái đùi khác vắt ở bên eo hắn, làn da đùi trong non mịn cọ tới cọ lui trên eo hắn.
Diệu Tổ thở hổn hển nhỏ giọng nói: “Ngoan một chút, tôi sẽ lấy nó ra ngoài.”
Ngữ khí này, nhu hòa giống như khi còn nhỏ hắn lặng lẽ nói với cô, hắn trộm giấu đường cho cô ở chỗ viên gạch nào.
Niệm Đệ bị hắn đối đãi như vậy, trong lòng vừa gấp lại vừa bực, chung quy lại không thể hận hắn. Được hắn dỗ dành như vậy lập tức liền mềm lòng.
Cô thở dồn dập không ra tiếng, Diệu Tổ đợi một hồi, liền lấy miếng vải trong miệng cô ra.
Cô giương miệng, lưỡi mềm bị vải dệt cọ sát, cô nôn khai hai tiếng theo phản ứng sinh lý, hàm răng cũng vô cùng đau nhức.
Còn chưa kịp ngậm miệng lại đã có một vật vừa ướt vừa nóng dán tới trên môi cô, đầu lưỡi trơn ướt mềm dẻo chui vào trong miệng cô, vòng quanh đầu lưỡi cô, mút vào vang lên tiếng tấm tắc.
Đầy miệng Niệm Đệ đều là nước miếng, bị hắn liếm cả người phát run, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, lần đầu tiên muốn mắng hắn. Cô chính là vừa nôn xong, hắn còn muốn dán miệng lên, làm cái việc hỗn trướng gì vậy chứ!
Hắn lại bớt thời giờ nói: “Hư, đừng lên tiếng.” Lập tức bắt lấy cô uy hiếp, làm cô nén giận.
Tay hắn vuốt ve lưu luyên trên người cô, mỗi một chỗ giấu dưới quần áo, chỗ làn da người khác không nhìn thấy, đều làm cho người ta yêu thích đến không muốn buông tay.
Hắn bừng tỉnh nghĩ đến: Vốn dĩ nên như vậy. Cô vốn dĩ nên thuộc về hắn.
Người phụ nữ yếu đuối ngốc nghếch này.
Hắn sờ cổ của cô, vai dưới nách, eo sườn, phần bụng mềm mại phập phồng, sau đó hướng về phía trước bắt lấy bầu ngực lớn của cô bị hắn đâm lúc ẩn lúc hiện.
Mỗi tay một cái, vuốt ve lên xuống, cúi đầu dùng đầu lưỡi bao bọc lấy điểm đỏ kia.
Dần dần, toàn thân cô mềm thành một vũng bùn, cắn chặt răng, cố gắng khắc chế tiếng thở dốc.
Hắn đong đưa eo, dương vật thong thả nghiền nát ra vào trong tiểu huyệt của cô, thường thường sẽ nhanh chóng đâm sâu một chút, làm cô cả kinh hút không khí.
Hắn dán ở bên tai cô, gương mặt nóng bỏng. Hắn thở gấp nói: “Chị gái tốt, thật ngoan.”
Từ này nghe trong giọng nói liền biết không phải lời hay.
Niệm Đệ vừa sướng lại vừa thẹn, cả người tê dại, bị hắn đâm từng cái từng cái, nước mắt cùng nước miếng lưu đầy mặt.
Cô nâng tay lên che lại đôi mắt lại bị Diệu Tổ kéo xuống.
Hắn liếm một cái lên mu bàn tay thô ráp của cô, nói: “Cha đem chị cho tôi, chị à.”
“Chị là của tôi.”
Niệm Đệ hoang mang lại khiếp sợ.
Hắn liếm lên trên đôi mắt cô một ngụm, đầu lưỡi đỉnh mở da mắt, liếm tròng mắt của cô, mút vào nước mắt của cô.
Việc này thật sự có chút khó chịu, Niệm Đệ đẩy mặt hắn lại bị hắn bắt lấy tay, đem ngón tay hàm vào trong miệng.
Hắn liếm mút một trận vang lên tiếng tấm tắc, nói: “Chị sinh đứa nhỏ cho tôi. Sau này mỗi một ngày, thẳng đến khi chị chết, chị cũng đều là người của tôi.”
Hắn nói như vậy.
Lại qua một hồi lâu, hắn đỡ mặt cô hung hăng mà hôn môi, bắn vào chỗ sâu trong thân thể cô.
Ý thức của cô dần dần mơ hồ, trong đầu tất cả đều là suy nghĩ mông lung.