https://truyensachay.net

Căn Nhi - Tiểu Thanh Điềm

Chương 29: Ông Tề

Trước Sau

đầu dòng
Người nhà Diệu Tổ không có khả năng thích cô, chuyện này, từ thời điểm ở trong núi cô cũng đã biết.

Cô là con gái trong nhà “người mua” Diệu Tổ sau khi bị băt cóc. Là chị gái, lại sinh con cho hắn. Loại quan hệ này, nghe đến thật làm người ta ghê tởm.

Đặc biệt là làm người nhà, người thân của hắn càng ghê tởm.

Đã biết kết quả, cho nên khi nhìn thấy nhà cũ Tề gia rộng giống như đại viện lại xa hoa như cảnh khu, thế nhưng cô lại không cảm thấy khẩn trương.

Diệu Tổ lái xe trực tiếp đi vào, Thạch Đầu hỏi chuyện: “Ở đây sẽ không lạc đường sao?”

Hắn nói: “Đi theo đường này, gặp người là có thể hỏi.”

Thạch Đầu nói: “Ba đừng có trả lời nghiêm túc như vậy, con đang nói đùa với ba mà.”

Niệm Đệ nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua những đám hoa cỏ xanh lá mạ đó, có thể nhìn thấy núi cao hình dáng chạy dài phập phồng.

Cô thu hồi ánh mắt.

Cô lại nghĩ đến cái phòng tối thấp bé nhỏ hẹp trong núi kia. Cái loại ánh sáng u ám mờ nhạt này, từ sau khi rời khỏi đó, cô liền chưa thấy lại, không nghĩ tới lúc này nhìn thấy tòa núi kia, cư nhiên lại nghĩ tới.

Khi đó Diệu Tổ... Sống thật sự vất vả.

Lại giống như càng trầm ổn hơn so với hiện tại, như là chuyện gì cũng đều có thể nắm chắc.

Cô quay đầu lại nhìn hắn một cái.

“Ân?” Hắn phát hiện tầm mắt cô, lập tức đáp lại.

Niệm Đệ lắc lắc đầu.

“Chị không cần phản ứng ông ấy.” Diệu Tổ nói, “Cảm thấy không thoải mái, chúng ta liền đi.”

Niệm Đệ cười cười: “Khá tốt.”

Nhưng khi thật sự gặp mặt, thái độ của ông Tề cũng không kém, ông chào hỏi với Niệm Đệ, tuy rằng thái độ cứng đờ, cũng tặng bao lì xì cùng trang sức cho cháu dâu.

“Cầm lấy, hai đứa đều kết hôn rồi, nên nhận liền nhận lấy.”

Đối với Thạch Đầu càng tốt hơn, thân thiết cùng yêu thích muốn giấu cũng giấu không được, chưa nói được hai câu, ông Tề liền không khép được miệng: “Giống Thuấn Khanh lúc còn nhỏ y như đúc! Nhìn cái mũi này, cái miệng này, thật là thông minh!”

Dù sao cũng là chắt gái.

“Tên cháu là gì?” Ông Tề cười tủm tỉm hỏi.

“Tên cháu là Tôn Thạch.” Thạch Đầu ăn nói rõ ràng lưu loát.

Ông Tề nói theo bản năng: “Không phải đăng ký kết hôn rồi sao? Sao còn chưa sửa họ?”

Trên mặt Diệu Tổ lộ ra sự không kiên nhẫn.

Hắn còn chưa mở miệng, Thạch Đâu lại nghiêm túc mà trả lời lại, lộ ra gương mặt không chút tươi cười: “Hai người bọn họ kết hôn cùng tên của cháu có quan hệ gì chứ?”

Ông Tề lúc này mới ý thức được lần đầu tiên gặp mặt không thích hợp nói cái này. Những việc này, hẳn là sau này thương lượng với hai người làm cha mẹ.

Ông hàm hồ qua đi, chỉ nói: “Chắt gái ngoan. Là ta lắm miệng. Hôm nay thái gia gia chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, cháu nhìn xem có thích ăn hay không...”

Thạch Đầu nhăn khuôn mặt nhỏ, chỉ đánh giá ông Tề không nói tiếng nào.

Diệu Tổ đem chủ đề dẫn trở về, nói thẳng: “Thạch Đầu sẽ không đổi tên.”

Ông Tề dừng một chút, mày nhăn lại nói: “Nói cái này làm gì? Đừng làm cho trẻ con phiền lòng. Vừa rồi ta nói sai một cái, cháu còn bắt lấy không bỏ?”

Diệu Tổ mới lười đi quản ông nói hươu nói vượn, nói rõ ràng xong cũng chỉ bắt lấy tay Niệm Đệ.

Cơm ăn được một nửa, ông Tề hỏi chuyện hôn lễ: “Nghe nói cháu còn muốn làm hôn lễ?” Ông nhìn thoáng qua Niệm Đệ, “Khi nào làm?”

Diệu Tổ gắp đồ ăn cho Niệm Đệ, nói: “Chờ áo cưới sửa xong, mười lăm tháng sau." Nói xong đột nhiên như suy nghĩ đến gì đó, hỏi Niệm Đệ, “Ảnh cưới muốn đi chỗ nào chụp?”

“Em quyết định đi.” Thật ra Niệm Đệ muốn hỏi hắn làm sao có thời gian.

Thần sắc ông Tề ngưng trọng: “Nhanh như vậy?”

Ông buông chiếc đũa, nói với Niệm Đệ: “Có muốn nói với ba cháu một tiếng, làm ông ấy tới tham gia hôn lễ không?”

Leng keng một tiếng, chiếc đũa trong tay Niệm Đệ rơi lên trên bàn.

... Ba cô?

Cô vội vàng nhìn về phía Diệu Tổ, hắn cúi đầu giúp cô lau giọt dầu bị bắn lên quần áo, đối với việc nhắc tới lão Tôn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Mấy năm nay bọn họ thế nhưng vẫn luôn có liên hệ. Điểm này, trong phỏng vấn không có nói.

Người mua cùng đứa trẻ bị lừa bán, giao tình cư nhiên còn có thể... Này chẳng lẽ không buồn cười sao?

Dạ dày cô giống như nuốt phải một khối sắt, nặng nề rơi xuống.

Diệu Tổ nhìn ra manh mối, không cho ông Tề tiếp tục nói.

Nửa sau của bữa cơm này bầu không khí rất cổ quái, im lặng ăn xong, một nhà ba người lập tức chảo hỏi về nhà.

Ông Tể cảm thấy không vui, cố nói: “Thạch Đầu, lần sau lại đến tìm thái gia gia chơi!”

Thạch Đầu xua tay với ông, lên xe mới nói thầm: “Làm gì có cái gì có thể chơi, chúng ta lại không thân.”

Khi đi về tinh thần Niệm Đệ không tập trung.

Rời đi nhiều năm như vậy, không biết lão Tôn bây giờ như thế nào.

Thạch Đầu về phòng làm bài tập, Niệm Đệ ngồi ở sô pha nhỏ trong thư phòng.

Diệu Tổ thò người qua: “Chị không muốn gặp ông ấy thì không cần gọi ông ấy tới.”

Niệm Đệ cũng không phải để ý cái này. Cô giữ chặt Diệu Tổ, do dự một chút vẫn hỏi ra: “Sao em vẫn còn liên hệ với ông ấy?”

Cô không biết lão Tôn có cái gì đáng để hắn tham luyến.

Diệu Tổ nhìn cô, khóe miệng khẽ nhúc nhích, không hoàn toàn giống nụ cười.

“...Biết đâu, chị sẽ về đó xem thì sao.” Vậy là hắn có thể tìm được cô.

Giống như Nguyện Đệ, giống như hắn, người rời đi vẫn luôn có một ngày sẽ lại trở về. Chuyện trong núi kia, đã hóa thành sợi dây thừng vô hình, thời thời khắc khắc đều làm lòng hắn không yên, cũng không thể cắt bỏ.

Nhất thời Niệm Đệ không nói ra lời.

Diệu Tổ ôm cô, để cô dựa vào đầu vai hắn, thấp giọng nói: “Em đã sửa đường rồi. Nghĩ đến nếu một ngày nào đó chị trở về... Em có thể lập tức đến.”

Niệm Đệ cầm tay hắn, lần đầu tiên cảm thấy hối hận rõ ràng như vậy. Một đường hắn trở về nhà tốt đẹp như vậy, không thiếu thứ gì, cô không nghĩ lại gần bôi đen hắn.

Thời niên thiếu hoang đường một ngày nào đó sẽ bị thời gian hòa tan, cô vẫn luôn chờ đợi hắn thoát khỏi tất cả khói mùa.

Nhưng hắn thế mà lại cam nguyện lưu luyến ác mộng, một lần lại một lần lật miệng vết thương.

Chỉ vì tìm cô.

“Diệu Tổ.” Cô gọi hắn, lại không biết nói cái gì.

“Suỵt, đừng gọi em như vậy.” Hắn cúi đầu để ở trên trán cô, “Hiện tại em cũng không thể thao chị.”

Niệm Đệ cứng họng.

“Đau lòng em sao?” Hắn cười khẽ một tiếng, “Vậy vĩnh viễn ở bên người em.”

Trong ánh mắt hắn lộ ra ánh sáng, dưới sự bướng bỉnh cất giấu sự âm trầm điên cuồng, “Mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây. Chị không thể rời khỏi em.”

Cô ngơ ngẩn gật đầu.

Diệu Tổ khẽ hôn cô một chút giống như khen thưởng.

Niệm Đệ thu hai tay lại ôm chặt hắn, cô không biết nên đau hắn như thế nào, chỉ có thể vỗ nhẹ từ đầu đến lưng hắn, giống như vuốt ve trấn an. Một chút lại một chút.

Hắn hừ khẽ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thật là chị gái hư.” Lại ôm eo cô, nằm ở trước ngực cô.

Niệm Đệ từ từ mà vuốt lông trấn an hắn một trận, tâm tình của cô rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Cô tiếp tục nghĩ, hỏi hắn: “...Nguyện Đệ sống được không?”

Hắn cười một chút: “Được, sinh năm đứa con.”

Ngón tay cô cuộn lại, trong lòng tựa như có dự cảm: “....Có sinh được con trai hay không?”

“...” Diệu Tổ ngừng một chút, mới nói, “Đều là con gái.”

Nhưng mà cô ta còn muốn sinh thêm.

Ngực cô đột nhiên phập phồng một chút.

“Chồng cô ta cũng không có đánh mắng. Tuy rằng oán giận, cảm tình cũng còn tốt.” Diệu Tổ trấn an cô.

Niệm Đệ không còn lời gì để nói.

Một lát sau, cô hỏi: “Đại tỷ thì sao?

“Chị ấy sống không kém, hai anh rể tính tình đều tốt.”

Ừ, đúng rồi, thời điểm ở trong núi, hai anh rể vẫn luôn không kém. Tuy rằng gả cho hai anh em, nhưng mà, đứa con đầu tiên của chị ấy liền là con trai.

Cuối cùng cô nói với Diệu Tổ: “Mời bọn họ đến đây đi.”

Cô chỉ muốn nhìn thấy Nguyện Đệ.

Diệu Tổ ừ một tiếng.
alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc