“Ai nha! Vương phi! Ngài như vậy là không hợp lễ nghĩa! Vương phi, này mũ phượng sau có thể gỡ xuống đâu! Còn có khăn voan, khăn voan này là chờ Vương gia tiến vào theo lễ mới được tháo xuống a! Mau đều mang theo! Nếu không sẽ có điềm xấu a!” Người săn sóc dâu không biết như thế nào lại vào được, nhìn đến ta thì bộ dạng lại líu ríu nhắc tới!Nói xong liền đem mũ phượng cùng khăn voan hướng đầu ta mà khoa tay múa chân! Này ai thích thì chịu đi, ta đây không thèm!!
“Ngươi xuống đi! Chờ vương gia đến ta tự nhiên sẽ mang theo!” Ta lạnh lùng nói, ta đối với người săn sóc dâu không mấy hảo cảm, ai mượn nàng cứ phá ta làm gì! Hừ!
“Ách…” Khả năng nàng bị ngữ khí của ta mà thấy kinh ngạc! “ Nhưng là vương phi, ngươi hiện tại vẫn phải đội mũ phượng!”
“Dựa vào cái gì?!” Ta làm việc phải do người khác chỉ huy sao??
“Đây là quy củ!” Người săn sóc dâu khẳng định nói.
“Nga? Quy củ? Haha, bổn tiểu thư lớn như vậy cũng chưa bao giờ quá quy củ! Ngươi nói cho ta biết, trong Cảnh Hi vương phủ ai là lớn nhất??”
“Tất nhiên là vương gia!”
“Sau đó là ai?”
“Ách…là vương phi người!”
“Haha, vậy sao! Xem ra ngươi còn biết ta là vương phi a!” Ta nhìn thẳng vào người săn sóc dâu, nàng bắt đầu cúi thấp xuống.
“Vương phi thứ tội!”
“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi! Chờ lúc hành lễ vương gia đến hãy tiến vào! Lệ nhi, điểm tâm của ta đâu!” Hừ hừ! Thật là mất hứng!Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình, ta suy nghĩ, ta rốt cuộc là ai? Ngọc Băng Tuyền hay vẫn là Ngọc Tử Tuyền đây? Này là không có đáp án lựa chọn! Ta bất đắc dĩ nhắm hay mắt lại, rùi đột nhiên mở, ta thoáng nhìn mũ phượng cùng khăn voan, tay không ngừng vuốt ve những sợ tơ vàng khăn quàng vai… Ta là Ngọc Băng Tuyền! Hiện đang ở vương triều Ngọc Thiên! Ngọc Tử Tuyền…. Nàng chưa bao giờ xuất hiện ở đây! Đây mới là sự thật!
Khi tiến vào vương phủ, khiến cho ta một lần nữa bắt đầu lại!
Đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã muốn đến buổi tối, bên ngoài vẫn là như vậy náo nhiệt! A! Đáng ghét! Ta mặc kệ, nằm xuống giường ngủ ngon!!
Đột nhiên cảm giác được tiếng bước chân vững vàng, cơn buồn ngủ của ta liền biến mất! ta vội vàng đem khăn voan cùng mũ phượng mang theo… Nếu ta đoán không sai, lúc này đến, hơn nữa tiếng bước chân này, hẳn là vương gia!
“Vương phi đợi lâu!” Một tiếng lạnh như băng, âm thanh vô tình truyền đến! Quả nhiên là vương gia!
“Quả thật đợi thật lâu, chờ vương gia đến hành lễ!” Đợi ngươi mà ta có khi chết nặng vì mũ phượng!
“Vương phi sốt ruột chờ?” Hắn bất ngờ hỏi!
“Nói vậy vương gia hiểu lầm! Nô tỳ chính là muốn người hái mũ phượng xuống, đội nó không thoải mái… Về phần vương gia, nô tỳ không có hứng thú!” Ta đối một cái Brokeback có thể có hứng thú sao??
“Rầm!” Trước mắt ta liền sáng ngời – khăn voan bị kéo ra. Ta ngẩng đầu, cái kia Brokeback vương gia đang nổi giận đùng đùng. Hai mắt, lại…không thể nào rời khỏi tầm mắt…