Thám thính hoàng cung vào ban đêm Lưu Mật Nhi còn có thể hiểu, hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật, đường hoàng đi vào hoàng cung, Phượng Cảnh Duệ không có lầm chứ?
“Ta có biện pháp!” Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm trong chốc lát: “Yên tâm đi!” Hắn nói được làm được.
Trong lòng Lưu Mật Nhi thoáng qua tia khác thường, thành thật mà nói, nàng thật không hiểu Phượng Cảnh Duệ này. Trên thế giới này giống như không có chuyện gì hắn không làm được, bất kể là làm bất cứ việc gì, hắn đều chắc chắn như vậy, cho dù trong đó có nghịch cảnh, hắn cũng là dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn.
“Đừng lo lắng!” Nắm chặt tay nàng, Phượng Cảnh Duệ vỗ vỗ vai nàng, dắt nàng đi.
Khi đang nói chuyện, đoàn người đi tới trước cửa hoàng cung, không ngoài ý muốn bị người cản lại ngoài cửa, một đám Ngự lâm quân bộ mặt sát khí nhìn bọn họ.
“Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tới, cút nhanh lên!”
Lưu Mật Nhi giận dữ trừng người nói chuyện một cái, theo bản năng nhìn sang Phượng Cảnh Duệ, Phượng Cảnh Duệ đứng chắp tay, môi mỏng khẽ nhếch.
Ngược lại Vô Trần tiến lên một bước, lấy một lệnh bài từ trong ngực ra, quơ quơ trước mặt Ngự lâm quân. Chỉ thấy trong nháy mắt Ngự lâm quân thay đổi sắc mặt, đồng loạt tránh ra, đám người lùi ra thành một con đường.
Lưu Mật Nhi bước lên, nhìn mấy lần cũng không thấy rõ, Phượng Cảnh Duệ đưa tay nắm lấy cánh tay nàng: “Nàng làm gì vậy?” Hắn buồn cười mở miệng.
“Xem xem Vô Trần cầm thứ gì? Sao lại có tác dụng như vậy chứ?”
“Tại sao hắn có thể có vật kia? Chẳng lẽ Vô Trần có một thân phận liên hệ với hoàng tộc khác sao?” Lưu Mật Nhi nhướn mày hỏi.
“Cô nương, người quá đề cao Vô Trần rồi, Vô Trần không có bối cảnh cao như thế!”
“Vậy các người lấy được từ đâu?” Lưu Mật Nhi không hiểu mở miệng.
Ánh mắt của Vô Trần nhìn về phía Phượng Cảnh Duệ, sau đó cười không nói.
Lưu Mật Nhi lập tức nhìn Phượng Cảnh Duệ: “Này, chàng lấy được từ đâu?”
“Đêm đó tiện tay cầm!”
Nghe vây, Lưu Mật Nhi hung hăng giật giật khóe miệng. Tiện tay cầm? Chỉ có một chút thời gian như vậy, sao hắn có thể mượn gió bẻ măng lấy một món đồ chơi của người ta rồi? Không quý trọng thì không lấy, lại cố tình lấy kim bài miễn tử. Hoàng đế lão nhi kia có một xấp kim bài miễn tử dày à, hắn tùy tiện là có thể lấy được?
Mật Nhi, vẻ mặt của nàng là sao đây?” Phượng Cảnh Duệ không biết nên khóc hay nên cười nói.
“Không có, chỉ là ta thấy kì quái, kim bài của hoàng thượng lão tử thật nhiều!” Nàng nhớ không có nhiều người có được kim bài này.
“Ta lấy từ trên y phục của hoàng thượng!” Phượng Cảnh Duệ mặt không đỏ tim không đập nói.
“…Chàng thực can đảm!” Lưu Mật Nhi nuốt nước miếng: “Ta cần phải chờ ở bên ngoài rồi!”
Phượng Cảnh Duệ nhu nhu trán: “Nàng không thể rời khỏi ta!” Hắn lạnh nhạt nói.
“Tại sao?”
“Giao nàng cho bất kì ai ta đều không yên tâm!” Phượng Cảnh Duệ bình tĩnh nói.
Bước chân Lưu Mật Nhi ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì tiếp tục đi.
Một khối kim bài hình như rất hữu dụng, một đường thông suốt, rất nhanh bọn họ được đưa đến ngự hoa viên, dĩ nhiên đầu tiên nhìn thấy không phải là Hoàng đế lão tử, mà ngược lại là Ngụy công công sắc mặt trắng bệch.
Phát hiện Phượng Cảnh Duệ bình tĩnh, Lưu Mật Nhi biết, người này căn bản không hề lo lắng, chỉ sợ mục đích hắn tới nơi này không phải để thấy hoàng thượng mà là để thấy Ngụy công công.
Thấy đám người Phượng Cảnh Duệ, Ngụy công công không có chút ngoài ý muốn nào, hình như hắn chờ đã lâu rồi.
“Đã lâu không gặp!”
Phượng Cảnh Duệ cười nói: “Ngươi phô trương như vậy là để ta tới đây, bây giờ ta đã tới rồi! Mẫu thân ta đâu?”
“Làm sao mẹ ngươi có thể ở trong tay ta?” Ngụy công công cười to: “Ta biết chắc chắn Hoàng Phủ Minh Nguyệt sẽ đi tìm ngươi!”
Sắc mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh lẽo: “Ngươi gạt ta?”
“Không, mặc kệ là Cơ Hoàn Hoàn có ở trong tay ta hay không thì ngươi cũng ở trong tay ta, ta đều có thể đạt được mục đích của mình!” Ngụy công công mỉm cười giơ giơ cái ly trong tay.
Lưu Mật Nhi không tự chủ nấp sau lưng Phượng Cảnh Duệ, thì ra đây là một cái bẫy, nhưng chỉ một lần này, ngay cả Hoàng Phủ Minh Nguyệt cũng bị lôi vào, cuối cùng lão già này muốn làm gì?
“Tiểu cô nương tránh cái gì mà tránh? Ngươi nhìn ta không thấy quen mắt sao?” Ánh mắt Ngụy công công như nhìn ra từng mi-cro-met.
Ho nhẹ một tiếng, Lưu Mật Nhi lắc mình tiến lên, cười liếc nhìn Ngụy công công: “Đúng vậy, ta nhìn ngài cảm thấy rất quen mắt, chỉ là bây giờ ta không biết nên gọi ngài là gì? Tỷ tỷ?”
Phụt, Phượng Cảnh Duệ không chút khách khí bật cười. Đối diện gương mặt nháy mắt thay đổi của Ngụy công công, hắn buồn cười nói: “Xin lỗi, thật muốn cười!”
Lưu Mật Nhi nghiêng đầu nhìn hắn: “Buồn cười sao?”
“Dĩ nhiên, không phải ta nên chúc mừng nàng có thêm một tỷ tỷ sao?” Phượng Cảnh Duệ nghiêm nghị nói.
“Ta không thấy có gì vui cả! Dù sao người tỷ tỷ này cũng không giống người khác, ta lo lắng người khác chê cười ta!” Lưu Mật Nhi dù bận vẫn ung dung nói.
“Cám ơn, ta cũng thấy như vậy!” Lưu Mật Nhi không chút khách khí gật đầu.
Ngụy công công chỉ ngưng mắt nhìn hai người, cười nhạt không nói gì. Hoàn toàn không tức giận vì lời nói của bọn họ.
“Xin lỗi, gia giáo không nghiêm! Đừng thấy lạ!” Phượng Cảnh Duệ không có thành ý nói.
“Ta sẽ không so đo với trẻ con!” Ngụy công cười nhạt.
Phượng Cảnh Duệ không nói gì, kéo Lưu Mật Nhi ngồi xuống: “Đói bụng không?” Xem như hoàn toàn đang ở nhà mình, không chút khách khí.
“Có chút! Này, tỷ tỷ, lấy ít đồ ăn tới đây đi!” Lưu Mật Nhi chống cằm nói.
Ngụy công công quay đầu phân phó: “Đưa chút điểm tâm đến đây!”
“Đa tạ tỷ tỷ!” Lưu Mật Nhi cười ngọt ngào. Không quan tâm lời của nàng sẽ làm cho Ngụy công không vui.
Ngụy công công nhướn mày cười một tiếng: “Không cần khách khí, cứ ăn no, bữa tiếp theo không biết sẽ ăn ở đâu!”
“Vậy ta cũng không khách khí, tỷ tỷ!” Một miếng này Lưu Mật Nhi gọi tỷ tỷ không được thuận miệng.
Phượng Cảnh Duệ chỉ cười không nói, chỉ nhếch môi cười. Lẳng lặng nhìn động tác của Lưu Mật Nhi, không nói gì. Không ngăn cản cũng không nói thêm.
Điểm tâm đưa lên bàn, Lưu Mật Nhi ăn một miếng, không quên chia cho Vô Trần và Vô Ngân sau lưng.
“Các ngươi không lo lắng mình không ra được?”
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: “Lo lắng cái gì? Nàng sẽ đưa bọn ta ra ngoài mà!” Nói xong cúi đầu nhìn Lưu Mật Nhi: “Nàng ăn no chưa?”
“Không sai biệt lắm! Vô Ngân bánh này ăn thật ngon, hành lí đâu rồi, mang về trên đường ăn!” Lưu Mật Nhi quay đầu nói.
Vô Ngân tự nhiên đi tới, mọi người hoàn toàn làm như không thấy Ngụy công công.
Ngụy công công, hoàng thượng muốn gặp đám người Phượng công tử!”
Động tác trên tay Ngụy công công dừng lại: “Làm sao hoàng thượng biết bọn họ tới?”
“Ồ!” Lưu Mật Nhi gật đầu một cái: “Vô Trần, ngươi đem cái đồ chơi kia lấy ra xem chút!” Bây giờ Lưu Mật Nhi đã trở thành người phát ngôn của đám người Phượng Cảnh Duệ. Ai bảo bọn họ đều không nói chuyện.
Vô Trần theo lời nàng lấy kim bài ra. Bốn phía lập tức quỳ xuống, dù là Ngụy công công cũng phải quỳ xuống. Lưu Mật Nhi quệt miệng, đứng lên: “Đi thôi, ăn no rồi đi gặp hoàng thượng đi!”
Ngụy công công không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn nhóm người rời khỏi tầm mắt của hắn, tà ác nâng khóe môi: “Một tiểu tử chưa dứt sữa, có thể làm được gì?” Hắn căn bản không để hoàng đế trong mắt.
Rời khỏi tầm mắt Ngụy công công, lúc này Lưu Mật Nhi mới nhỏ giọng mở miệng: “Hắn cứ thả chúng ta đi như vậy?”
“Nào sẽ dễ dàng như vậy?” Phượng Cảnh Duệ mở miệng: “Vì hắn cảm thấy trong hoàng cung đều nằm trong bàn tay của hắn.
“Sao hắn tự tin như vậy?”
“Cô nương a, người nghĩ, chúng ta muốn gặp hoàng thượng, lúc này hắn có thể dám cản lại, điều này nói rõ cái gì? Ở nơi hoàng cung này, hắn nói chuyện sẽ giữ lời!” Vô Trần giải thích.
“Là như vậy sao?” Lưu Mật Nhi nghiêng đầu suy nghĩ: “Là vậy. Hắn muốn làm hoàng đế à?”
“Không biết!” Hắn cũng không có hứng thú, Phượng Cảnh Duệ ôm nàng: “Đợi lúc nữa đừng nói chuyện!”
“Được!” Lưu Mật Nhi gật đầu một cái, biết Phượng Cảnh Duệ có lời muốn nói.
Bị gã thái giám dẫn đi thật lâu mới đừng lại, dẫn vào một căn phòng, Lưu Mật Nhi lại gặp hoàng đế suy nhược. Bởi vì lúc trước Phượng Cảnh Duệ có nói, vị hoàng đế này không phải chỉ nhìn mặt ngoài. Sau lưng không chừng hắn có thể làm ra bao nhiêu chuyện! Cộng thêm trước đó Phượng Cảnh Duệ đã nói, không để cho nàng mở miệng. Nàng bình tĩnh nhìn Hoàng đế.
“Các ngươi đi xuống đi!” Giường êm vàng kim, Hoàng đế nhẹ giọng nói ra, ý bảo người bên cạnh rời đi.
Trong chớp mắt, trong phòng to lớn chỉ còn lại mấy người bọn hắn.
Phượng Cảnh Duệ dẫn Lưu Mật Nhi chậm rãi đến bên cạnh hoàng thượng, ngồi xuống, cũng không có động tác khác.
Lưu Mật Nhi nghi ngờ nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Phượng Cảnh Duệ. Coi như nàng không hiểu, cũng biết, ngồi ngang hàng với hoàng đế sẽ trở thành tội nhân, hắn lại tỏ vẻ không có gì.
Mắt thấy hai người một nói một trả lời, Lưu Mật Nhi bắt đầu có chút buồn ngủ rồi.
Nhận thấy bả vai nặng nề, Phượng Cảnh Duệ nghiêng người ôm Lưu Mật Nhi vào trong lòng rồi cúi xuống ôm người lên, ý bảo hoàng đế: “Nhường một chút!”
Hoàng đế che miệng không nói, đứng dậy khỏi giường đệm tìm một nơi ngồi xuống.
Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi đặt lên giường, đưa tay kéo cái mền sáng màu đắp lên người Mật Nhi. Lúc này mới xoay người ngồi trên giường hẹp đưa mắt nhìn hoàng đế đối diện. Bỗng nhiên, tơ hồng trong tay bắn ra, quấn trên cổ tay hoàng đế, Phượng Cảnh Duệ đưa tay bắt lấy. Chợt khé run, tơ hồng trở lại ống tay áo.
“Không tệ, ngươi rất cẩn thận uống thuốc!”
“Cám ơn!” Hoàng đế cười nói, cũng không quan tâm vị trí hiện giờ của mình và Phượng Cảnh Duệ. Tặng giường hẹp cho Lưu Mật Nhi, hắn hoàn toàn không để ý.