Ngày chủ nhật, Chấn Phong vội book chuyến tàu sớm để trở lại thành phố A, trong lòng anh với bao bộn bề lo lắng, trong lòng như lửa đốt chờ ngày thứ hai đến, cả đêm chẳng ngủ được, không biết đối diện với em dâu ra sao.
Thứ hai và lại một lần nữa, Phong tới sớm nhất và lại chờ đợi Thanh Ngân như lần nào. Và nàng đã xuất hiện, thậm chí còn chói lòa hơn cả lần trước anh chờ đợi nàng.
Ngân mới duỗi tóc, trông vốn đã đẹp mà nay còn đẹp thêm nữa, nàng mặc một cái váy công sở màu gi, tay đeo cái cặp da đựng cái laptop nhỏ, phong thái vẫn chuyên nghiệp trên đôi giày cao gót như ngày nào làm Phong nhìn không chớp mắt, đi lướt qua chỗ anh nàng chỉ hơi nhìn về phía anh rồi đi luôn vào phòng như một cơn gió thoảng. Sẽ là một tội ác nếu làm người phụ nữ thế này đau khổ, và buồn thay, chính Phong đã và đang phạm tội ác đó.
Anh vội vào Telegram bật chế độ online và đợi Ngân… không hề thấy nick em dâu sáng đèn, anh nhìn vào phòng thì thấy nàng vẫn cắm cúi làm việc, tự nghĩ chắc nàng bận. Chat vội vài câu hỏi thăm rồi làm việc.
Chiều cũng không thấy em dâu trả lời, rồi tối, rồi lại sáng hôm sau, nàng tuyệt đối im lặng. Có lần Phong cố tình tiếp cận Thanh Ngân những lúc thấy nàng đứng một mình nhưng nàng đều lảng đi khi vừa thấy anh. Cả tuần đó, không có cách nào Phong nói chuyện với em dâu được, qua cả một tuần sau đó nữa, đến lúc anh chịu hết nổi, cuối tuần lò dò cố tình chạy qua nhà nàng thăm, lấy lý do là lâu rồi không qua. Qua ngồi ăn cơm với nàng và thằng chồng, Ngân đon đả, xưng hô theo vai vế anh chồng em dâu như không có gì xảy ra, em dâu tuyệt đối không hề liếc mắt hay nháy mắt với anh như thường lệ… ở công ty những lúc đông người Ngân cũng có trao đổi vài câu như đồng nghiệp nhưng nói chuyện riêng với nàng thì Phong tuyệt đối không hề có một cơ hội.
Cả mấy tuần đó với Phong như cực hình, người cứ bứt rứt không có cách nào giải tỏa, một phần vì sợ em dâu sẽ vĩnh viễn xa mình, một phần cũng bực mình tại sao nàng không nói cho rõ, phụ nữ phức tạp thật. Cả mấy tuần đó Bảo Khuyên cũng bị vạ lây, Phong chẳng để ý gì tới nàng ấy, làm tình với Khuyên cũng chẳng có hứng thú gì hết, thậm chí thủ dâm mà nghĩ tới Ngân còn thấy thú vị hơn. Anh yêu em dâu nhiều đến như vậy thật sao?
Gần cả tháng rồi mà tình hình vẫn như vậy, vào lúc mà Chấn Phong gần như là tuyệt vọng nhất, thì lại tới ngày thứ năm định mệnh, ngày mà anh và nàng hay hẹn gặp ở khách sạn. Đang ngồi chăm chú làm việc thì màn hình smartphone xuất hiện thông báo tin nhắn Telegram tới làm Phong giật cả mình vì thấy tin nhắn của Thanh Ngân, vừa hồi hộp nhìn màn hình smartphone vừa liếc vào phòng em dâu, không thấy nàng đâu cả. Đọc tin nhắn chỉ có một câu: “Đúng mười hai giờ trưa, chỗ cũ, nhớ mang theo laptop, không được trễ.”
Lúc này đã là 11 giờ 45 phút rồi, khỏi phải nói, có lẽ đó là lần rời khỏi tòa nhà nhanh nhất trước giờ của Phong, đến nỗi ông bảo vệ còn phải nhắc từ từ thôi. Không phí một giây nào, anh vừa tới được khách sạn thì đúng mười hai giờ trưa, bé tiếp tân thấy mặt anh là cười rồi, khách quen mà, bé nói: “Phòng xxx nhé anh, chị đã lấy phòng.”
Chẳng kịp cảm ơn em nó một tiếng và đợi thang máy, Chấn Phong chạy vội thang bộ lên phòng ngay. Vừa tới cửa phòng, hít một hơi thật sâu, anh gõ cửa cộc cộc cộc và gọi: “Em ơi.”
Gõ mấy lần mà chẳng thấy trả lời hay mở cửa gì cả. Phong vặn nắm cửa thì thấy mở được, vậy là không khóa, bước vào căn phòng quen thuộc sáng choang, ánh sáng chiếu từ khe của hai cái màn hai bên cửa kính lớn lọt vào phòng chiếu lên chiếc giường quen thuộc. Trên giường, Thanh Ngân nằm đắp mền yên lặng nhìn vào trong, cái laptop của nàng đặt trên bàn đang mở, anh phân vân hay là nàng đang ngủ? Bèn nhè nhẹ đi vào đặt balo xuống, Phong mở cửa phòng tắm, mở vòi nước, vốc lên mặt cho tan cái nóng ở bên ngoài. Nhìn qua một bên thấy trên móc, quần áo, đồ lót em dâu treo ngay ngắn, ố ồ, vậy là nàng không mặc gì rồi. Anh cũng nhẹ nhàng cởi hết đồ, lau sơ người, rồi quấn khăn đi ra. Ngân vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Nhẹ nhàng bước qua phía mặt em dâu, nàng đang nhắm mắt, anh lại gần gọi thì thầm: “Em ơi!”
Chẳng thấy phản ứng.
Anh đánh liều: “Vợ.”
Ôi sao mà thần kỳ, Ngân mở mắt nhìn anh, trong mắt nàng hình như có nước, nhưng nàng không nói gì mà chỉ nhìn anh và chỉ nhìn anh mà thôi.
Lúc này như có bản năng, Phong biết phải chuộc lỗi với em dâu, nhẹ nhàng hôn lên mắt, môi mà nàng cũng không phản ứng. Môi anh lần lần xuống cổ, ngực mà nàng cũng không phản ứng. Môi và lưỡi cứ đi từ từ xuống bên dưới, rốn rồi tới âm hộ của nàng. Bên dưới lớp chăn mỏng, cơ thể em dâu hiện ra đầy ma mị, không một mảnh vải như một sinh linh nhỏ bé đang chờ được cứu. Và môi và lưỡi của Phong đang làm nhiệm vụ đó. Ngay khi lưỡi chạm vào âm hạch của Ngân, nàng bắt đầu rên nhè nhẹ. Được thể anh lấn tới, liếm cái âm hạch huyền thoại của nàng liên tục. Tới lúc này thì nàng rên không hề che dấu nữa, tay thì cầm đầu của Phong nhấn vào, nhấn vào liên tục.
Miệng Phong thì liếm âm hạch của Thanh Ngân, hai tay anh thì thay nhau hành hạ hai bầu vú của nàng.
Cơn dồn nén bao lâu nay đã sắp được xả, đợi Ngân rên la càng ngày càng lớn hơn, anh ngồi lên, ôm lấy người nàng, nàng còn đang ú ớ thì môi anh đã lấp đầy miệng nàng. Bên dưới, côn thịt đã chui tọt vào bên trong âm đạo của nàng tự lúc nào. Chấn Phong cứ ôm chặt như thế, dưới thì nhấp, trên thì hôn, dập liên tục liên tục không ngừng đến mức em dâu chịu hết nổi phải đẩy người anh chồng ra để thở, để rên. Và không như mọi lần còn duy trì để được sướng lâu, lần này Phong bất chấp tất cả, dập với tốc độ không bao giờ chậm đi, càng lúc càng nhanh, Ngân thì bắt đầu la hét, bắt đầu thả lỏng hết cơ thể ra.
Chỉ thêm được vài nhịp nữa, Phong chịu hết nổi, lại tiếp tục ôm chặt em dâu, hôn lên môi nàng, bên dưới, côn thịt giật liên tục từng đợt dài, bắn tất cả những bứt rứt, chất chứa trong lòng cả tháng nay vào bên trong tử cung của nàng. Cả hai cứ ôm chặt như thế không nói với nhau lời nào, cho đến lúc côn thịt của anh xìu xuống và từng dòng tinh trong lỗ âm đạo của nàng bắt đầu chảy ra.