Vãn Vãn nghe lời anh nói càng thêm xấu hổ, thẹn quá hóa giận mà thúc giục nói: “Ba ba, người nhanh lên, con muốn đi ngủ!”
Lâm Triều Sinh sủng nịch mỉm cười, cũng không nán lại nữa, nhanh chóng giúp cô bôi xong thuốc mỡ, rồi dặn dò nói: “Vẫn còn hơi sưng nên ngày mai con tốt nhất đừng mặc quần lót.”
“Con biết rồi.” Cô ngượng ngùng nói.
Điều mà Vãn Vãn không biết là sau khi ba ba cô đi ra ngoài đóng cửa giúp cô, anh liền dựa vào cạnh cửa, gấp không chờ nổi mà đem bàn tay vừa sờ bướm cô tiến vào quần của mình, nắm lấy đại dương vật đã cứng một buổi tối kia nhanh chóng loát động lên xuống.
…
Sáng hôm sau, Vãn Vãn vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài sân, có giọng của phụ nữ, cũng có cả đàn ông. Cô có chút tò mò, để chân trần xuống giường, đi đến bên cửa sổ, vén một chút rèm cửa lên nhìn ra phía ngoài. Lập tức nhìn thấy một chiếc xe việt dã siêu ngầu siêu lớn đang đậu trước sân, còn ba ba đang đứng cạnh xe nói chuyện với một người, hai người họ vừa nói vừa cười.
Một người phụ nữ đứng cách ba ba rất gần, khi nói chuyện ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào ba ba. Vãn Vãn chỉ mới nhìn đã cảm thấy bản thân không thích người phụ nữ này.
Thanh âm nói chuyện của bọn họ không nhỏ, Vãn Vãn đẩy cửa sổ ra một chút là có thể nghe thấy được.
“Lâm tổng, anh đi ra ngoài một thời gian dài như vậy, thật sự có ổn không? Công việc kinh doanh của công ty phải làm sao đây?”
“Còn có lão Trần với lão Trương, bọn họ có thể điều hành được.”
“Nhưng chúng em không gặp anh trong thời gian lâu như vậy, sẽ rất nhớ anh!”
“Yên tâm, vẫn phát tiền lương cho mọi người như thường lệ.”
“Aizzz, người ta không phải có ý đó mà. Lâm tổng, năm nay em còn chưa nghỉ đông, hay là em đi ra ngoài chơi cùng bọn anh nhé, có nhiều người có thể phân chia chăm sóc nhau nha.”
“Không cần, tôi chỉ lên kế hoạch đi hai người cùng con gái của tôi thôi, con bé sợ người lạ.”
“Tính cách em rất tốt, có thể chơi cùng con bé…”
Vãn Vãn cảm thấy chính mình nghe không nổi nữa, đi dép vào, tròng áo khoác lên, tùy tiện vuốt mái tóc rối, rồi đi ra ngoài: “Ba ba…”
Hai người ở ngoài sân đồng thời quay đầu lại, Lâm Triều Sinh khi nhìn thấy cô bất giác nở một nụ cười: “Dậy rồi sao?”
“Vâng, con đói quá, muốn ăn sáng.”
“Để ba gọi người của nhà ăn đưa điểm tâm đến.” Ba ba nói.
Người phụ nữ bên cạnh kia khi nhìn thấy Vãn Vãn, lập tức lại gần, lộ ra tươi cười, nói: “Đây chắc là Vãn Vãn đi, xin chào, dì là nhân viên của ba con, chuyên phụ trách vườn trái cây, dì tên là Điền Lệ.”
“Chào dì ạ.” Vãn Vãn nói.
“Vãn Vãn à, dì cùng ba ba và con đi chơi nhé, nhiều người thì mới náo nhiệt nha.” Điền Lệ thấy không nói được người lớn, liền quay sang dụ dỗ đứa nhỏ, nhưng không ngờ cũng đụng đến tấm sắt.
“Dì à, không được, nếu để mẹ con biết ba ba đi chơi với một người xinh đẹp như dì, mẹ khẳng định sẽ rất tức giận, hiểu lầm ba con có tình nhân.” Vãn Vãn chính là cố ý nói như vậy, cô ít nhiều cũng nhìn ra được mục đích của bà dì này. Cho nên mới nói ra lời cảnh cáo trước, miễn cho đối phương muốn lấy lòng cô.
Điền Lệ sắc mặt trở nên có chút xấu hổ: “Đứa nhỏ này, toàn nói linh tinh cái gì không đâu.”
Lâm Triều Sinh lúc này cũng nhìn ra Vãn Vãn đang không vui, vì thế đối với Điền Lệ nói: “Cô trở về đi, chúng tôi còn có chút việc bận phải làm.”
Ông chủ đã đuổi người rõ ràng như vậy, cho dù da mặt Điền Lệ có dày đến đâu, cũng không dám nán lại lâu nữa, chỉ biết ngượng ngùng mà rời đi.
Đám người đó vừa đi, Vãn Vãn liền bĩu môi chất vấn anh: “Ba ba, xung quanh người có phải rất nhiều bà dì hồ ly tinh như vậy không?!”
Lâm Triều Sinh thật sự yêu chết cái biểu tình nhỏ này của con gái, anh liền vươn tay xoa xoa mái tóc rối của cô, cười nói: “Không có, chỉ có một người này, nhưng đều đuổi đi rồi.”