Sau khi tốt nghiệp đại học, Cận Quan Quan và mẹ cùng nhau mở một tiệm váy cưới, chị dâu cô đảm nhiệm việc hóa trang, còn cô phụ trách giới thiệu áo cưới cho khách hàng, đương nhiên người trả lương là anh trai cô. Từ đó, một cửa tiệm váy cưới xa hoa dần dần tồn tại ngay trung tâm thành phố.
Nhưng Cận Quan Quan vẫn thấy không mấy hài lòng với nhịp độ công việc hiện tại cho lắm, nói đúng hơn cô chỉ thích ở nhà nằm trên sofa xem phim, hiếm lắm mới có mặt ở tiệm váy cưới.
Chỉ riêng hôm nay không biết cô nổi hứng gì, tự dưng lại đến cửa tiệm. Vừa vặn hôm nay cửa tiệm bọn họ có chút việc, cho nên nhân viên trang điểm cùng cô bàn luận một phen, một lát sau, cô mới biết chút nữa sẽ có hai vị khách lớn đến đây, họ còn đặt biệt bao hết chỗ này.
Cửa hàng váy cưới của bọn họ có quy định rõ ràng, nếu muốn bao hết, thì phải chấp nhận trả một khoản chi phí kếch xù.
Vậy xem ra người sắp đến là một vị tổng tài giàu có và cô vợ nhỏ xinh đẹp.
Cận Quan Quan rất muốn biết vị tổng tài này là ai, có phải mấy ông chú đầu bóng lưỡng, bụng to trong truyền thuyết không?
Ngay lúc này, một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề đột nhiên bước vào, ngay khoảnh khắc Cận Quan Quan đối mặt với anh ta, cả người cô bỗng chốc cứng đờ.
Người đàn ông cũng nhìn thấy cô, thân hình cao lớn khẽ khựng lại, nhưng gương mặt anh vẫn thanh lãnh như cũ, không để lộ ra bất kỳ biểu tình dư thừa.
Trong một giây ngắn ngủi, tầm mắt hai người chạm vào nhau, rồi lướt qua như người xa lạ.
Nhân viên cửa tiệm đứng bên cạnh cô, nghiêng người ghé sát tai cô, thì thầm: "Anh ấy đẹp trai lắm đúng không? Người ta vừa đẹp trai vừa có tiền, vậy mà chị lại bảo em hoang tưởng, còn nói tổng tài thực tế chỉ toàn mấy ông chú bụng phệ, bây giờ chị đã sáng mắt ra chưa?Nói thật nhé, lúc nãy vừa nhìn anh ta, em ngay lập tức nghĩ trong đầu anh ấy đẹp trai tới mức mình không khép được chân."
Cận Quan Quan nghe thấy lời này, trong lòng nghĩ thầm, không chỉ đẹp trai đến mức không khép được chân mà còn bị anh ta thao đến mức không khép được chân.
Điều đó đã được chứng minh vào nhiều năm trước, mỗi lần hai người cùng nhau thuê phòng khách sạn, chắc chắn cô sẽ bị anh ta thao không khép được chân.
Không nhớ thì thôi, một khi đã nhớ thì trong lòng càng tức giận, cô tự hỏi không biết có nên chủ động qua đó chào hỏi anh ta không, dù gì hai người cũng là người yêu cũ. Ngay khi cô đang phân vân do dự, cửa phòng thử đồ bất ngờ mở ra, một người phụ nữ mặc váy cưới cũng bước ra vui vẻ đến bên cạnh Hoắc Mộ, lôi kéo cánh tay anh, cất lên thanh âm nũng nịu hỏi: "Anh xem em mặc bộ váy này đẹp không? Em và anh chính là một cặp, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp."
Cận Quan Quan vốn dĩ muốn tiến lên chào hỏi một câu, nhưng khi thấy cảnh này sắc mặt cô liền trắng bệch.
Nhân viên trang điểm hỏi cô: "Chị thấy vị hôn thê của anh ta thế nào? Trông rất đẹp đúng không?Hai người họ thật xứng đôi, tuấn nam và mỹ nữ."
Cận Quan Quan nhìn về phía cô gái kia, cô ấy mang một vẻ đẹp ôn nhu và tao nhã, xác thực là một người con gái 'hiền thê lương mẫu', trên người còn mang theo một khí chất nhẹ nhàng, thoải mái, thật sự rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của đàn ông.
Trước đây, Hoắc Mộ từng nói vợ tương lai của ang phải là một cô gái hiền lành, điềm tĩnh.
Nghe lời nói đó, Cận Quan Quan không khỏi có chút tự ti, vì cô hoàn toàn đối lập với tiêu chuẩn của anh, từ nhỏ đến lớn ai cũng chê cô ồn ào, miệng nói không ngừng được, tuyệt đối không có cô gái nào giống như cô.
Khó trách, Hoắc Mộ không thích cô, năm đó ở bên nhau chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi.
Sau này, một cô gái khác lại xuất hiện trong cuộc đời anh, cho nên vừa thi tốt nghiệp xong liền buông lời chia tay, không cần cô nữa.
...
Hoắc Mộ xem cô như người xa lạ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vị hôn thê của anh còn đang ở đây, cô và anh nên phân rõ giới hạn đừng để cho cô ấy biết thì tốt hơn, như vậy anh cũng không phải khó xử.
Cận Quan Quan cô không bao giờ làm chuyện thất đức đi phá hoại hôn nhân hạnh phúc của người khác. Nghĩ là làm, cô không chú ý đến anh nữa, mắt không thấy tâm không phiền, sang chỗ khác thu dọn vật dụng.
Cận Quan Quan vừa bước vào phòng thử đồ để cất một ít đồ đạc, bất ngờ cửa phòng đột nhiên đóng lại, cô nghe được liền giật mình, xoay người lại.
Hoắc Mộ không biết vào đây từ khi nào, trên người anh vẫn mặc một bộ âu phục ngay ngắn chỉnh tề như lúc nãy.
Anh lạnh nhạt bước đến chỗ Cận Quan Quan.
Phòng thử đồ rất lớn, nên cho dù Hoắc Mộ có đi vào cũng không thấy ngột ngạt.
Cận Quan Quan nhìn thấy bộ dáng đầy khí thế của anh, cô có chút sợ hãi, cảm thấy nếu tiếp tục ở trong này sẽ không ổn, cho nên muốn đi ra ngoài. Nhưng Hoắc Mộ đã nhanh chóng bắt được cổ tay cô, đè lên vách tường.
Hoắc Mộ ghì chặt tay cô lên đỉnh đầu, giây tiếp theo, bàn tay khớp xương rõ ràng đặt trên mông cô sờ soạng, vuốt ve cánh mông cô, tay anh như mang điện, nơi nào bị anh chạm qua, cô có cảm giác như nơi đó lưu lại một trận tê dại.
Hôm nay Cận Quan Quan mặc trang phục công sở, thân trên mang một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới được bao bọc bởi một chiếc váy bó sát, ôm lấy mông. Bởi vì đây là loại váy nếu mặc quần lót bình thường sẽ để lại dấu vết, nên phải mặc quần chữ đinh (丁).
Hoắc Mộ vuốt mông cô một hồi, không cảm nhận được dấu vết của quần lót, anh tưởng rằng cô không mặc quần lót. Loại chuyện này anh dám chắc cô có thể làm được, trước đây khi hai người bọn họ ở cùng nhau, cô thường xuyên không mặc quần lót dụ hoặc anh. Cho nên tức khắc, anh kéo váy cô lên.
Anh nhìn xuống, chỉ thấy quần lót chữ đinh (丁).
Loại quần lót này không thể che chắn gì được, một nửa miệng huyệt còn bị lộ ra bên ngoài.
Hoắc Mộ nhìn quần lót chữ đinh (丁), hai mắt anh đỏ lên, ngón tay đối mặt với tiểu huyệt, sau đó kéo sợi dây mỏng xuống, rồi đem quần chữ đinh (丁) trong tay đặt sang một bên.
Không có vật che đậy, âm mao màu đen lập tức đập vào mắt anh, anh dùng hai ngón tay đặt lên hai mảnh hoa môi, bẻ ra. Theo động tác của anh, âm đế hồng hào trên miệng huyệt nhô lên, ngón tay giữa khẽ chạm lên âm đế, rồi cọ xát không ngừng.
"A..."
Cảm giác được dị vật đột nhiên xông vào nơi riêng tư, cô không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, cô cúi đầu nhìn ngón tay anh đang đùa bỡn hoa huyệt, trong lòng thật sự tức chết.
Anh ta đang làm gì?
Vị hôn thê còn đứng bên ngoài, anh ta lại dám đóng cửa phòng thay đồ, còn trêu chọc âm đế cô.
Cô nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn anh: "Hoắc Mộ, anh có bệnh phải không hả?Bỏ tay anh ra! Tôi không phải vị hôn thê của anh, có cắm tôi cũng vô dụng, về nhà rồi cắm vị hôn thê đi."
Hoắc Mộ nghe được lời này, khóe môi anh nhếch lên, từ đầu đến cuối anh vẫn chưa nói một câu, bây giờ lại mở môi mỏng nhàn nhạt hỏi: