Đầu lưỡi bên trong hoa huyệt linh hoạt di chuyển, Hoắc Mộ biết cô sắp cao trào nên gia tăng tốc độ cắm vào rút ra, dâm thủy trào ra cũng không bắt kịp tốc độ liếm mút của anh, chất lỏng từ cằm chảy lên ống quần.
Dâm thủy làm quần tây màu đen ướt một mảng lớn.
Cận Quan Quan thật sự chịu không nổi, hai đùi kẹp lấy đầu anh thật chặt. Hoắc Mộ muốn đưa cô lên cao trào, nên không hề dừng lại, ngón tay nhéo lên âm đế đã sưng đỏ, hai vị trí mẫn cảm đồng thời bị kích thích khiến cô không nhịn được thét chói tai. Cô muốn Hoắc Mộ buông cô ra, hoa huyệt bỗng truyền đến cảm giác muốn đi tiểu.
Đã lâu không trải qua cảm giác kỳ lạ này, dẫn đến Cận Quan Quan không biết cảm giác muốn đi tiểu này chính là cao trào. Cô cho rằng mình sắp tiểu ra quần, sợ là mình sẽ không tự chủ được tiểu vào miệng anh, nên nhanh chóng vươn tay đẩy anh ra.
Hoắc Mộ thấy cô tách hai chân ra, liền biết cô muốn cao trào. Lần đầu tiên anh khẩu giao cho Cận Quan Quan, cô không biết khi khẩu giao cũng có thể lên cao triều đến mức phun ra dâm thủy, nên khi có cảm giác mình sắp tiểu liền đẩy anh ra, sau đó một lượng lớn chất lỏng phun ra ào ạt.
Cô còn tưởng mình đã đái dầm trước mặt anh và khóc một trận thật to.
Hoắc Mộ chế trụ hai chân cô, để miệng mình đối mặt với âm hộ.
Cận Quan Quan không có cách nào đẩy anh ra, chỉ có thể bất lực 'tiểu' vào miệng anh. Đột nhiên, một cổ khoái cảm dâng trào mãnh liệt, đồng thời một lượng lớn chất lỏng từ miệng huyệt phun ra và bị anh nuốt vào.
Một lát sau, dư âm cao trào vẫn còn đọng lại, lâu rồi không có trải qua kích thích thoải mái thế này, Cận Quan Quan hơi híp mắt, một bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Hiện tại cô không có sức để nói bất cứ điều gì.
Ngồi trên tay lái rất không thoải mái, nên Hoắc Mộ đặt cô ngồi lên đùi mình. Lúc này, hạ thể vẫn còn dính đầy dâm thủy, âm mao cũng ướt đẫm, hành động của anh khiến dâm thủy chảy xuống, làm ướt đùi anh.
Hoắc Mộ nhướng mày, đặt tay cô sờ lên ống quần anh, nói ra thanh âm mang theo ý đùa bỡn: "Quần tôi bị em làm ướt hết rồi, trong miệng tôi bây giờ toàn là hương vị dâm thủy của em. Tiểu huyệt em chắc đang ngứa ngáy lắm đúng không?Còn dám nói không cần tôi thao em."
Cận Quan Quan không trả lời anh, nhưng đôi mắt hơi ửng đỏ dường như đang ẩn chứa ý chỉ trích.
Tay Hoắc Mộ đặt lên âm đế, ngón tay chà sát miệng huyệt còn chưa khép lại, nhưng không hề cắm vào, cố tình làm cho cô phải ngứa ngáy, khó chịu.
"Cận Quan Quan, trả lời tôi, chuyện em có bạn trai có phải thật hay không?Chỉ cần em nói tôi sẽ lập tức cắm em, làm em thoải mái. Tiểu huyệt em lúc này rất ngứa, có đúng không?"
Cận Quan Quan nhìn anh một thân tây trang chỉnh tề, nhưng lại làm ra động tác hạ lưu, ý muốn đem đầu anh ấn lên mặt đất dâng lên dữ dội, cô gạt tay anh ra, nói: "Tôi có bạn trai hay không, còn cần anh phải nghi ngờ sao?Không lẽ trong mắt anh tôi rẻ mạt đến vậy, sau khi rời khỏi anh tôi không có khả năng có bạn trai? Tôi cũng phải nhắc cho anh nhớ, bạn trai tôi đã trở về rồi, tôi vừa vặn có thể tìm anh ấy thao tôi, tôi không có hứng với gậy gộc của người phụ nữ khác. Vừa rồi bị anh liếm, tôi cảm thấy rất thoải mái, nên bạn trai của tôi chỉ cần trực tiếp cắm vào là xong, không cần bôi trơn, rất cảm ơn anh."
Cận Quan Quan nói xong thì đứng lên định rời đi.
Hoắc Mộ cố chấp ấn chân cô xuống, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Cận Quan Quan, tôi hỏi lại, chuyện em có bạn trai có phải thật không?Chuyện này rất quan trọng, trả lời cho tôi."
Cận Quan Quan thấy biểu tình của anh như vậy, cô không khỏi bị hù dọa.
Thân thể cô run run một chút, tiếp tục cậy mạnh: "Thế nào?Còn sợ tôi lừa anh?Chẳng lẽ anh cho rằng tôi không thể có bạn trai?Thật ngại quá, nhiều năm qua tôi kết giao với rất nhiều người đàn ông, và tôi rất thích người bạn trai hiện tại. Đừng cho là tôi đã từng cho anh thao, thì có nghĩa là không ai thèm muốn tôi."
"Hoắc Mộ, anh gạt bạn gái anh để đến làm chuyện thân mật với tôi, cô ấy biết không?Từ khi nào anh biến thành người như vậy?Tôi chỉ nghĩ anh là người lạnh nhạt, chứ chưa bao giờ nghĩ tới anh lại lăng nhăng đến mức này. Xem ra phong thủy ở nước ngoài rất tốt nên mới có thể làm anh trở thành người khốn nạn như vậy."
"Bạn gái anh thoạt nhìn rất ôn nhu, lại còn xinh đẹp, đây chắc là kiểu con gái anh thích đi.Đối xử tốt với bạn gái một chút, đừng có hở một chút là giơ chân đạp mấy cái thuyền. 5 năm trước do tôi quá ngốc, quá ngây thơ nên mới ngây ngốc cho anh tùy ý đùa bỡn, còn tặng không tới cửa. Tôi hiện tại đã có cuộc sống cho chính mình, bạn trai cũng có, anh đừng quấy rầy tôi nữa."
Hoắc Mộ vốn dĩ nắm lấy chân cô rất chặt, nhưng khi nghe cô nói lời này, anh liền thả lỏng tay buông cô ra.
Cận Quan Quan ngồi lên ghế phụ bên cạnh, lấy quần lót mặc vào.
Cô muốn mặc quần lót, nhưng nó đã bị thấm ướt dâm thủy, hơn nữa còn ướt hơn phân nửa.
Quần lót đã ướt đến vậy, cô cũng không muốn mặc nữa, cuối cùng Cận Quan Quan đặt quần lót lên đùi anh, nói: "Quần lót của tôi ướt như vậy cũng là kiệt tác của anh, quần chữ đinh lần trước cũng bị anh cầm đi. Nếu anh đã loại sở thích lấy quần lót của phụ nữ, tôi cũng không ngại cho anh.Quần này so với quần chữ đinh còn tốt hơn, ít nhất nó dính đầy dâm thủy cho anh thoải mái tự an ủi."
Cận Quan Quan nói xong, liền mặc quần jean, rồi rời đi.
Hoắc Mộ ngồi trong xe cảm nhận hương vị của cô còn vươn lại.
Anh nhìn bóng lưng cô khuất dần, trong lòng vô cùng bực bội.
Anh cảm thấy hối hận.
Hối hận vì không đi tìm cô sớm hơn.
Tham muốn này anh không thể khác chế, dù là năm trước hay là hiện tại.
Anh cùng Quang Quan từ khi sinh ra đã khác nhau một trời một vực, không lúc nào anh không nhớ rõ thân phận của mình.
Anh là con trai của gái 'bán hoa', một thân phận hèn mọn.
Thậm chí, còn có tiền án vì đã đâm chết người, và phải lãnh nhận án tù ba năm.
Tội danh đó rất khó để tha thứ.
Anh không xứng với một cô gái tốt như Quan Quan.
Đáng lý ra anh không nên hồi đáp tình cảm của cô.
Nhưng cuối cùng anh lại không khắc chế được chính mình, luôn nhắc nhở bản thân chỉ cần nỗ lực nhiều hơn nữa, anh có thể cùng cô bên nhau.
Tuy nhiên, có một số bi kịch dù không muốn đến thế nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ diễn ra.
___
Mình có vài lời muốn nói với mn một chút.Mấy hôm nay có vài bạn xin mình bản convert, mình thấy có chút hụt hẫng, nhưng vẫn cho các bạn, vì mình nghĩ các bạn có quyền biết.
Nhưng từ nay mình sẽ không cho nữa, vì mình muốn các bạn hóng truyện của mình hơn, cảm giác ngồi hàng giờ đồng hồ để edit mà ko được các bạn đọc chỉ vì đã biết trước tình tiết nó khó chịu lắm, hơn nữa biết rồi thì còn gì hay nữa đúng không? Và mình mong những ai đã đọc qua bản convert hãy giúp mình giữ bí mật, đừng spoil truyện nha(☆ω☆*)