Trong đầu tưởng tượng bàn tay khớp xương rõ ràng của Hoắc Mộ đang tách môi âm hộ, sờ nắn âm đế.
"Ngón trỏ và ngón giữa cùng kẹp âm đế, vuốt nó."
Ngón tay cô luật động rất nhanh, chỉ trong chốc lát cả người đã mềm xuống. Thật sướng.
"Thoải mái không?"
"Thoải mái. Giống hệt như anh đang sờ em vậy, em còn muốn."
Hoắc Mộ: "Trước tiên cho một ngón tay vào tiểu huyệt."
Cô tách hai cánh môi âm hộ, sau đó chậm rãi cắm một ngón tay vào huyệt thịt.
Thật chặt.
Chỉ mới một ngón tay, mà đã bị âm hộ gắt gao bao bọc.
"Một ngón tay không thỏa mãn được em thì cho thêm hai ngón vào, mở rộng miệng huyệt."
Cận Quan Quan lại nhét thêm một ngón tay, sau đó cắm thêm một ngón khác. Lúc này cảm giác căng trướng cực hạn bỗng dâng lên.
"Căng quá, tiểu huyệt như muốn nứt ra, ăn không vô."
"Đến gậy thịt của anh, em còn ăn được. Chỉ mới ba ngón tay sao có thể ăn không vô? Ngón tay bắt chước gậy thịt anh thọc vào rút ra."
Nghe theo anh hướng dẫn, ngón tay ra vào, moi lộng tiểu huyệt.
Hoắc Mộ: "Đặt điện thoại ngay hạ thể, anh muốn nghe tiếng tiểu huyệt ngậm cắn ngón tay."
Mặt Cận Quan Quan đỏ ửng, nhưng vẫn làm theo, cô đặt điện thoại nhắm vào tiểu huyệt mình để anh nghe được âm thanh ngón tay cô cắm rút huyệt thịt.
Thanh âm này càng kích thích bàn tay Hoắc Mộ trượt lên trượt xuống gậy thịt, cảm giác mình sắp cao trào, anh vội nói: "Kêu lên, anh muốn bắn."
Cận Quan Quan tưởng tượng anh đang thao lộng tiểu huyệt, thấp giọng rên rỉ: "A...Em muốn...nhanh thêm chút nữa....căng quá...sắp bị gậy thịt lớn cắm hỏng rồi..."
Hai người cùng lúc lên cao trào, thời điểm bắn ra hai người thoải mái đến mức không ngừng thở dốc.
Tuy nhu cầu đã được giải quyết, nhưng cảm giác trống trải làm hai người cảm thấy có chút mất mát.
Cận Quan Quan nhận ra mình càng lúc càng muốn anh.
Hoắc Mộ an ủi: "Ngoan, bảo bảo, còn vài ngày nữa là em trở về rồi, khi nào em về anh sẽ thao em, cho em ăn no."
...
Sau khi giải thích rõ chân tướng, tảng đá lớn trong lòng Hoắc Mộ coi như được gỡ xuống, nhưng anh không nghĩ đến Cận Quan Quan sẽ phản ứng kịch liệt đến mức này.
Đêm qua, Cận Quan Quan đã khóc rất nhiều, anh phải vất vả lắm mới dỗ được cô. Kể từ lúc đó, cô lúc nào cũng quấn lấy anh, còn áy náyôm anh ngủ.
Sáng này, Hoắc Mộ muốn thức dậy nấu bữa sáng, không ngờ cô vẫn ôm anh giống hệt như con chuột túi, nhất quyết không chịu đi.
Hoắc Mộ giãy dụa để cô buông mình ra, nói: "Quan Quan, em buông anh ra được không? Anh phải nấu bữa sáng, em ôm như vậy, sao anh nấu được? Chờ anh nấu xong rồi ôm."
Mặc cho Hoắc Mộ nói gì, Cận Quan Quan cũng không muốn tách ra khỏi anh, mặt dán vào lưng anh, phát ra thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: "Em không muốn, em phải ôm anh, anh không thể gọi em là Quan Quan, trước kia anh toàn gọi Bảo Bảo."
Hoắc Mộ: ...
___
Có thể tối nay tui sẽ up thêm chương.Mn nhớ nhấn ☆ để vote cho tui nha (*'ω`*)