Lục Tầm Chu thề, anh chưa bao giờ nhìn thấy bàn chân nào hoàn mỹ như của Tống Điềm Tửu, làm anh chỉ liếc mắt một cái đã khó quên.
Thưởng thức chân nhỏ của Điềm Tửu, cả người anh hưng phấn đến mức run lên, một người ôn nhuận như ngọc như anh giống như thay đổi thành người khác.
Điên cuồng, biến thái.
Xé bộ đồ ngủ trên người ra, cho đến khi trần như nhộng.
Bởi vì tập thể dục quanh năm nên thân thể Lục Tầm Chu không tệ, thậm chí còn có cơ bụng.
Làn da của anh không trắng cũng không đen mà là màu da chính thống của người Trung Quốc.
Nắm lấy chân nhỏ Điềm Tửu, để sát gần trái tim mình, trong mắt Lục Tầm Chu phát ra tia sáng chói loá vừa mê người lại vừa thâm thúy.
Lòng bàn tay lớn vuốt ve đôi chân trắng nõn, cân xứng rồi lên vai mình.
Anh giống như mê muội, vươn đầu lưỡi liếm phần bên trong đùi mềm mại của cô, sau đó dùng cái mũi và môi cọ cọ vào đôi chân mê người, để lại những dấu vết ướt át.
Lúc môi anh hôn đi lên, chân cô gái gắt gao kẹp chặt cổ anh, miệng phát ra tiếng cười duyên như một chú chim vàng anh.
"Chú, đừng, nơi đó không được ~" Hai tay cô chống xuống giường, khuôn mặt nhỏ ngửa ra sau, mái tóc đen xoã trên ga trải giường màu trắng.
Đầu lưỡi của Lục Tầm Chu đánh vòng ở phần đùi, thấy cô run lên, trong mắt anh càng thêm hưng phấn.
"Điềm Tửu mở chân ra, chú sẽ làm cháu thoải mái." Giọng nói của anh vốn đã nhẹ nhàng bây giờ cố tình dùng ngữ khí dụ dỗ lại càng thêm dịu dàng.
Cô gái nhỏ do dự một lúc, nhưng vẫn bán tín bán nghi mở chân ra.
Lục Tầm Chu ngồi quỳ ở trên giường, để cô gác một chân lên vai anh, chân còn lại vòng qua eo anh.
Nghiêng đầu cắn vào phần da thịt bên phần bên trong đùi của cô, trằn trọc mút vào, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đảo qua.
Trong lúc cô gái nhỏ nũng nịu rên rỉ, anh xoa nắn đôi chân để lại dấu tay đỏ ửng trên làm da trắng nõn.
Côn thịt dưới thân cương cứng lên, kêu gào muốn cắm vào thân thể cô.
Lục Tầm Chu nắm lấy đôi chân nhỏ của Điềm Tửu, đem côn thịt sưng to kẹp vào giữa bàn chân ngọc.
Phía dưới nóng rực làm Điềm Tửu muốn đá văng anh ra, rồi lấy lại chân nhỏ mà anh đang nắm.
"Dùng chân nhỏ giúp chú được không?" Anh lại lần nữa nắm lấy ngón chân bạch oánh của cô, dùng ngữ khí cầu xin nói.
Điềm Tửu chớp đôi mắt to xinh đẹp, tò mò dò hỏi: "Giúp như thế nào ạ?"
Dưới sự hướng dẫn của anh, cô gái nhỏ dùng đôi bàn chân trắng nõn chạm vào côn thịt đang sung huyết, thỉnh thoảng dùng ngón chân cọ vào quy đầu, lại dùng gót chân cọ xát vài cái vào tinh hoàn.
"A ~ Điềm Tửu giỏi quá!" Anh thoải mái rên rỉ, nhìn cảnh cô dùng chân chơi đùa côn thịt mình, trong lòng phấn khích đến mức cả người run rẩy.
Được anh khen ngợi, Điềm Tửu chơi đến vui vẻ, lông mu côn thịt đâm vào chân làm cô phải rụt lại rồi dùng ngón chân đánh vào khu rừng rậm kia.
Sau đó cô mở ngón chân ra, muốn kẹp côn thịt trong khe hở ngón, nhưng mà nó quá lớn nên không thể chen vào.
Lực kẹp của ngón chân làm cho Lục Tầm Chu phát ra một tiếng rên rỉ, anh đứng dậy đẩy cô gái đang tươi cười xuống, khép hai chân cô lại.
Nhét côn thịt vào khe hở giữa hai chân, Lục Tầm Chu đẩy cái eo hữu lực cắm vào rút ra trong kẽ hở.
"Chú cắm vào tiểu huyệt được không?" Lúc anh sắp tiết ra, cô gái nhỏ nghịch ngợm lăn sang một bên.