Sau khi chia tay Vương An Na và Vương Bưu, Bành Viễn Chinh cùng với Phùng Thiến Như đi dạo một vòng trung tâm mua sắm, mua cho mẹ của mình mấy hộp trà ngon. Còn Phùng Thiến Như thì tự mình chọn lấy một cái khăn lụa thịnh hành thời bấy giờ rồi lúc này mới lái xe về Phùng gia.
Vốn Phùng Thiến Như muốn mua nhiều đồ, nhưng Bành Viễn Chinh lại kiên quyết phản đối.
Một đêm trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Phùng Bá Đào lái xe đưa Bành Viễn Chinh đến nhà ga. Hắn ngồi chuyến tàu tốc hành 7h sáng về lại Tân An.
Khi về đến Tân An thì đã hơn 1h chiều.
Bành Viễn Chinh về đến nhà, cất đồ đạc, nói với mẹ một tiếng rồi cưỡi xe đạp đến cơ quan Thành ủy.
Cung Hàn Lâm đã sớm chờ hắn ở văn phòng.
- Trưởng phòng Cung, thật ngại quá, khiến lãnh đạo đợi lâu như vậy. Tôi vừa mới xuống xe lửa.
Bành Viễn Chinh đang muốn giải thích vài câu thì đã thấy Cung Hàn Lâm sắc mặt có chút ngưng trọng, vẫy tay:
- Viễn Chinh, cậu lại đây.
Bành Viễn Chinh theo lời đi tới, ngồi xuống đối diện với Cung Hàn Lâm.
- Viễn Chinh, cậu trước hãy xem qua bản thảo được viết cho Bí thư Tiết, từ đầu đến cuối xem kỹ một lần, sau đó nói cho tôi biết cảm nhận của cậu.
Cung Hàn Lâm đẩy một phần tài liệu sang cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh tiếp lấy, sau đó đọc qua thật kỹ.
Sau khi xem xong, hắn ngẩng đầu nhìn Cung Hàn Lâm, nhíu mày nói:
- Trưởng phòng Cung, tôi thấy bản thảo này không sai. Logic, hợp lý, quan điểm rõ ràng.
Cung Hàn Lâm thở dài:
- Vấn đề là ở chỗ, đây là do thư ký Lưu viết. Thư ký Lưu đã theo Bí thư Tiết ba năm, là một cây bút nổi tiếng ở cơ quan Thành ủy. Nếu Bí thư Tiết thích cái gì thì cậu ấy sẽ viết cái nấy. Nếu bản thảo của cậu ấy Bí thư Tiết không hài lòng thì không cần phải nói đến những người khác.
- Theo lý thuyết, bản nói chuyện này không có một sơ sót gì, nhưng Bí thư Tiết vì sao lại không hài lòng? Đây chính là vấn đề mấu chốt. Cậu hãy suy nghĩ lại thật kỹ, sau đó mới có thể viết được. Đây là điều thứ nhất.
- Mặt khác, tôi nghe nói việc để cậu viết bài nói chuyện này là do Trưởng ban Chu trước mặt Trưởng ban Tiêu đánh nhịp. Trưởng ban Chu là lãnh đạo phân công quản lý, vì sao phải hết sức làm việc này? Hàm ý trong đó rất đáng cân nhắc, Viễn Chinh à.
- Được rồi, đây là một số tài liệu bài nói chuyện của Bí thư Tiết trước kia, còn có bài nói chuyện trên Nhật báo Tân An hai tháng gần đây. Trên cơ bản đều có những hoạt động hàng ngày của Bí thư Tiết, cậu hãy xem qua. Nhớ kỹ lời của tôi, ngàn vạn lần phải thận trọng.
Bành Viễn Chinh có chút cảm động đứng dậy đưa tiễn. Hắn trong lòng hiểu rõ, ở cơ quan này, Cung Hàn Lâm có thể thẳng thắn nhắc nhở hắn như vậy là rất đáng quý. Bởi vậy xem ra, Cung Hàn Lâm rất yêu quý người tài, không muốn một người trẻ tuổi vốn có tiền đồ rộng mở lại vì loại chuyện này mà mai một.
Thậm chí là bị chèn ép.
Loại việc này trong cơ quan cũng không ít.
- Cám ơn lãnh đạo đã chỉ điểm, tôi nhất định sẽ suy xét lại, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.
Bành Viễn Chinh tỏ thái độ.
Cung Hàn Lâm ừ một tiếng, vỗ nhẹ vai Bành Viễn Chinh rồi đi nhanh.
Kỳ thật thì Cung Hàn Lâm trong lòng vẫn chưa nói hết với Bành Viễn Chinh. Không phải ông cáo già mà là ông lo lắng cho Bành Viễn Chinh một người vừa mới tiến nhập quan trường, có nói cũng nghe không hiểu, ngược lại sẽ dẫn đến hiệu quả tương phản.
Tiễn bước Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh đóng cửa phòng lại, sắc mặt trở nên âm trầm.
Bản thảo viết không tốt sẽ khiến cho Bí thư Thành ủy lưu lại ấn tượng không tốt, trực tiếp ảnh hưởng đến việc lên chức sau này. Bản thảo viết tốt, lãnh đạo hài lòng nhưng sẽ có người không hài lòng, ví dụ như thư ký của Bí thư Tiết Lưu Cường.
Rất hiển nhiên, chuyện này nhìn qua là lãnh đạo thưởng thức, nhưng kỳ thật không khác gì một cạm bẫy. Sau lưng cho dù không có âm mưu, nhưng cũng dấu giếm sự chèn ép người mới. Có lẽ, bởi vì hắn nổi tiếng về tài viết ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy gần đây.
Nhưng giờ phút này, hắn cố không suy nghĩ gì nhiều, mà là suy xét làm sao vượt qua được cửa ải này.
Bành Viễn Chinh kiên trì đọc qua những tài liệu mà Cung Hàn Lâm đã đưa cho hắn một lần, về những bài nói chuyện của Bí thư Tiết trong nửa năm vừa qua. Hắn không phát hiện được những gì có thể khiến cho hắn bất ngờ.
Hắn quay trở lại bản thảo mà thư ký Lưu Cường đã viết, càng thêm cau mày. Bản thảo không hề có vấn đề, bất kể là kết cấu, bố cục, logic, thậm chí là phong cách ngôn ngữ đều rất ăn khớp với những bài nói chuyện trước của Tiết Tân Lai. Nhưng Bí thư Tiết vì sao lại không hài lòng?
Sau nghĩ trước sau, Bành Viễn Chinh cảm thấy không thể nào hạ bút được.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một chi tiết bị bỏ sót. Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai trước mắt dường như là một người rất mẫn cảm với thời khắc mấu chốt. Căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, Bành Viễn Chinh sau khi tham gia công tác không bao lâu, chính là vào tháng 11 năm nay, Tỉnh ủy đã điều Tiết Tân Lai đến Lâm thị làm Bí thư Thành ủy. Tuy rằng là điều động cùng cấp, nhưng Lâm thị là thành phố có nền kinh tế phát triển mạnh, nên điều động cũng tương đương với việc lên chức.
Nhưng việc Tiết Tân Lai rời đi cũng không liên quan gì đến bản thảo của Lưu Cường. Vì sao lại như thế? Bành Viễn Chinh suy nghĩ trăm lần cũng không có câu trả lời.
4h chiều, điện thoại văn phòng reo lên, Bành Viễn Chinh đang tập trung suy nghĩ nên có chút giật mình. Hôm nay là ngày thứ bảy, ai lại gọi vào văn phòng lúc này?
Bành Viễn Chinh cứ nghĩ là Cung Hàn Lâm, nhưng khi nghe điện thoại thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vừa quen thuộc vừa có chút nhiệt tình của Trưởng phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ Chu Đại Dũng, hắn mới ngoài ý muốn thở phào một hơi.
- Đồng chí Tiểu Bành, cậu đến văn phòng tôi một chuyến, tôi có chuyện này cần tìm cậu.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Trưởng phòng Chu, thứ bảy mà anh cũng đi làm sao?
- Haha, hôm nay tôi tăng ca. Cậu cứ xuống đây một chuyến, lãnh đạo có chuyện tìm cậu.
Chu Đại Dũng nói xong lại hạ giọng:
- Là Trưởng ban Tống!
- Trưởng ban Tống?
Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, không dám chậm trễ, lập tức cúp điện thoại, hướng lầu một đi đến, trực tiếp đến phòng làm việc của Chu Đại Dũng.
Chu Đại Dũng không ngờ đã đứng trước cửa phòng nghênh đón, trên mặt tràn đầy sự tươi cười.
- Trưởng phòng Chu!
- Đồng chí Tiểu Bành, mời ngồi! Cậu uống trà hay là uống nước? Hút thuốc đi.
Chu Đại Dũng thái độ ân cần, khiến cho Bành Viễn Chinh phải cảnh giác. Hắn cũng không phải là tay gà mờ mới tiến vào quan trường, biết Trưởng phòng cán bộ của Ban tổ chức cán bộ 1 nhiệt tình một cách khác thường, nhất định sau lưng có ngụ ý khác. Đủ loại dấu hiệu cho thấy nó có liên quan đến Trưởng ban Tống.
Bành Viễn Chinh thận trọng nói lời cảm ơn.
- Là như thế này, đồng chí Tiểu Bành, vừa rồi Trưởng ban Tống gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi gọi cậu đến đây, lãnh đạo có thể là muốn tìm cậu nói chuyện. Cậu trước cứ bình tĩnh.
Chu Đại Dũng nói xong thì liền gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam.
- Trưởng ban Tống, đồng chí Tiểu Bành đã đến.
Chu Đại Dũng nét mặt tươi cười, tuy rằng chỉ nói chuyện qua điện thoại chứ không phải giáp mặt, nhưng đối với một Trưởng ban Tổ chức cán bộ quyền cao chức trọng của thành phố Tân An, y vẫn phải cung kính.
- Ừ, bảo cậu ấy qua đây một chuyến.
Tống Bính Nam lời nói uy nghiêm, trầm thấp, chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại.
Chu Đại Dũng cúp điện thoại, sắc mặt không ngờ mang theo một tia kính cẩn:
- Đồng chí Tiểu Bành, cậu theo tôi đến văn phòng của Trưởng ban Tống.
- Vâng, Trưởng phòng Chu.
Bành Viễn Chinh tuy rằng trong lòng rất tò mò vì sao Trưởng ban Tống đột nhiên tìm hắn nói chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Mà sự bình tĩnh này của hắn khiến cho Chu Đại Dũng càng thêm phán đoán về hắn.
Chu Đại Dũng cùng với Bành Viễn Chinh đến cuối hành lang của Ban tổ chức cán bộ.
- Đồng chí Tiểu Bành, đây là văn phòng của Trưởng ban Tống, cậu hãy gõ cửa vào đi.
- Cảm ơn Trưởng phòng Chu.
Bành Viễn Chinh cười.
Chu Đại Dũng xoay người rời đi. Kỳ thật thì y muốn tự mình gõ cửa phòng rồi đưa Bành Viễn Chinh vào, nở nụ cười thật tươi trước mặt Trưởng ban Tống, nhưng lại e rằng Trưởng ban Tống phản cảm nên không dám làm.