Trong khi đó, Hàn Duy, Nghiêm Hoa và Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Tương cũng đã tìm tới cửa rồi.
Chuyện liên quan đến việc nhậm chức của Bành Viễn Chinh, lại là trưng cầu ý dân để xác định và đánh giá, tuy Ban Tổ chức Tỉnh ủy chủ trì triển khai, nhưng dù sao cũng phải dựa vào sự phối hợp của thành phố.
- Chủ tịch thành phố Bành, ngài xem chúng ta có nên mở hội nghị, phân công bố trí, để cấp dưới hiểu rõ, thống nhất suy nghĩ một chút.
Hàn Duy cười, nhẹ nhàng nói.
Hàn Duy nói như vậy, cũng là có hảo ý. Triệu tập trước hội nghị cán bộ lãnh đạo lãnh đạo các quận huyện, các ngành, đơn vị, nhấn mạnh “kỷ luật chính trị” một chút, sau đó để họ chia nhau hành động, làm công tác với quần chúng, tránh đến lúc người của Ban Tổ chức Tỉnh ủy đến sau, đưa ra một kết quả không tốt, không những Bành Viễn Chinh mất mặt, mà ngay cả Thành ủy cũng mất hết thể diện.
Lão Tương kính cẩn xen vào nói:
- Chủ tịch thành phố Bành, Bí thư Hàn không tiện ra mặt, để tôi làm. Tôi bố trí xong, chúng ta mau sớm hành động, coi như là mở một hội nghị động viên.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Không, tuyệt đối không nên. Lãnh đạo Ban Tổ chức Tỉnh ủy tới thực hiện công tác xác định và đánh giá, vốn là để điều tra ý dân một cách chân thật, chúng ta lại mở hội nghị nói trước, chẳng phải là làm chuyện mờ ám hay sao? Không được!
Ai tới làm Bí thư Thành ủy không quan trọng, quan trọng là cán bộ quần chúng phải hết sức tin tưởng bộ máy lãnh đạo Thành ủy. Không được làm bất cứ điều gì, hãy chờ người của Ban Tổ chức Tỉnh ủy tới. Đối với chúng ta mà nói, đây là một cuộc thi và kiểm nghiệm, một kết quả chân thực, là đánh giá đích thực đối với công việc của chúng ta.
Bởi vì đây là một cuộc điều tra ý dân nhằm vào cá nhân tôi, để tránh hiềm nghi, bắt đầu từ xế chiều hôm nay, tôi xin phép Thành ủy nghỉ một tuần để tránh. Đúng lúc tôi đã đồng ý với vợ tôi, sẽ dẫn cô ấy đi du lịch Giang Nam, lúc bình thường không có thời gian, lúc này rảnh rỗi một chút.
Bành Viễn Chinh lại muốn rời thành phố để tránh, ba người Hàn Duy kinh ngạc. Nghiêm Hoa có phần lo lắng nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ cho dù cậu không ngấm ngầm làm “động tác”, chỉ cần cậu ở lại thành phố, cũng đã có một lực ngăn chặn vô hình. Nhưng nếu cậu rời thành phố, kết quả rất khó nói chắc, lòng người khó dò, không ai đoán trước được!
Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Tương cũng mở miệng khuyên nhủ:
- Vâng, nhưng Chủ tịch thành phố Bành cần gì phải làm như vậy? Nếu ngài rời thành phố, thành phố nhiều công việc như vậy, ai đảm nhiệm? Điều này không thực tế!
Bành Viễn Chinh thở dài, thật ra thì hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng nếu Tỉnh ủy cho điều tra ý dân, hiển nhiên là có ý muốn lấy thành phố Tân An làm nơi thí điểm để cải cách chế độ đề bạt cán bộ, nếu như hắn không tránh né, dù kết quả như thế nào, tương lai cũng sẽ có người ở sau lưng nói này, nói nọ.
- Tôi tin vào cán bộ và quần chúng thành phố, cũng tin vào quyết sách chính xác của Tỉnh ủy. Sau khi tôi rời thành phố, công việc ở Thành ủy sẽ do Bí thư Hàn chủ trì…
Bành Viễn Chinh hơi ngập ngừng, rồi quay lại nhìn Hàn Duy, cười nói với giọng thương lượng:
- Hay là, Bí thư Hàn chịu vất vả thêm một chút, cũng quản lý luôn công tác phía chính quyền?
Hàn Duy nhìn Bành Viễn Chinh, thấy ánh mắt trong sáng của hắn, biết hắn đã quyết tâm, không phải giả bộ, bèn im lặng gật đầu đáp ứng.
Tuy Hàn Duy chỉ đảm nhiệm công tác có mấy ngày, nhưng vì có người của Ban Tổ chức Tỉnh ủy xuống điều tra, nếu không khống chế được tình hình, rất dễ xảy ra sai lầm.
Hàn Duy không ngờ Bành Viễn Chinh lại tín nhiệm mình như thế.
Ba người rời đi, Nghiêm Hoa trở lại phòng làm việc, cảm thấy tâm trạng bất an, lại quay lại chỗ của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh đang thu dọn đồ đạc, thấy Nghiêm Hoa vào cửa, khẽ cười nói:
- Nghiêm đại tỷ, sao vậy, còn có việc à?
- Chủ tịch thành phố Bành, có phải cậu không muốn tiếp tục công tác ở thành phố Tân An nữa?
Nghiêm Hoa thấy Bành Viễn Chinh có vẻ không quan tâm đến việc Ban Tổ chức Tỉnh ủy điều tra ý dân, lại nghĩ tới xuất thân cao quý của hắn, đương nhiên cô suy đoán hắn có thể sẽ rời khỏi Tân An luôn, bởi vì một khi kết quả đánh giá không tốt, với tính cách cứng cỏi và khí phách của Bành Viễn Chinh, nhất định hắn sẽ tìm cơ hội rời đi, tìm đường thăng chức khác.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Nghiêm đại tỷ, sao chị lại nói như vậy?
Dừng một chút, Bành Viễn Chinh cười nói:
- Nghiêm đại tỷ, yên tâm đi, tôi sẽ không đi, ít nhất trong vòng từ ba dến năm năm, tôi sẽ không rời khỏi Tân An. Từ trước đến giờ, tôi làm việc làm người, trước sau vẹn toàn, chị nên hiểu tính của tôi.
…
Xế chiều hôm đó, Bành Viễn Chinh rời thành phố, tin tức truyền ra, toàn thành phố kinh ngạc.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như tham gia đoàn lữ hành “Năm ngày du lịch Giang Nam, thăm ba thành phố”, sáng sớm hôm sau đón xe đi Giang Nam.
Chuyến đi này, ngoài du lịch, còn có mục đích thăm người thân. Triệu Đình, dượng của Bành Viễn Chinh, hiện nay là Phó bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, cô Phùng Bá Hà cũng rời Thủ đô đến Giang Nam công tác, một nhà ba người định cư ở Giang Nam gần một năm, đây là ý của Phùng lão.
Ông cụ cho rằng người một nhà tập trung ở Thủ đô, bất lợi đối với việc “khai chi tán diệp” của nhà họ Phùng, để cho Triệu Đình ở Giang Nam ung dung mở rộng quan hệ xây dựng nền móng, thật ra cũng là một đường lui ổn thỏa.
Giang Nam là quê của Phùng lão. Mỗi người, cho dù ở địa vị cao đến mức nào, cũng mang một tình cảm đặc biệt đối với quê hương. Thậm chí Phùng lão còn thoáng có ý định về Giang Nam dưỡng lão, nhưng rốt cuộc nghĩ đến sự phát triển vững chắc của gia tộc, nên bỏ quá ý định đó.
Xe chạy nhanh vun vút, Phùng Thiến Như nghe nhạc qua điện thoại bằng tai phôn, thấy chồng thong dong lật xem một quyển tạp chí, bèn kề miệng vào tai hắn, hạ giọng hỏi:
- Ông xã, anh không lo lắng chút nào sao?
- Lo lắng chứ, anh lo kết quả sẽ làm anh khó xử… Nhưng lo lắng cũng vô ích, cứ im lặng theo dõi biến chuyển vậy. Anh tin, trời cao cũng công bình. Bao năm nay, anh không có bất kỳ tư tâm nào, làm bất cứ chuyện gì cũng căn cứ vào sự suy xét cho đại cục và sự phát triển lâu dài của thành phố, nếu như vậy mà vẫn không được người dân ủng hộ, thì đối với thành phố này, anh cũng không có gì tốt đẹp để phải lưu luyến.
Nếu như kết quả không tốt, chứng tỏ thời gian qua, anh quá mức lý tưởng hóa. Đã như vậy, lòng anh cũng nguội lạnh, làm cho xong mọi chuyện, rồi rời khỏi Tân An, từ chức không làm, cùng em đi du lịch khắp thế giới!
- Thế này có thể gọi là càu nhàu không đây? Lòng dạ nguội lạnh?
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
…
Buổi sáng, Phó trưởng ban thường trực Tổ chức Tỉnh ủy Hà Tiên Lâm dẫn đoàn tới Tân An, bắt đầu tổ chức điều tra ý dân trong ba ngày, xem Bành Viễn Chinh có xứng chức hay không, có thích hợp làm Bí thư Thành ủy không. Việc Tỉnh ủy đề bạt cán bộ dựa vào điều tra ý dân, không chỉ ở Giang Bắc, mà trên cả nước, đây là lần đầu tiên, được giới truyền thông trong tỉnh gọi là “tăng cường sự giám sát của cộng đồng”.
Hà Tiên Lâm và người của Ban Tổ chức Tỉnh ủy xuống xe, thấy Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy dẫn đầu đoàn cán bộ thành phố ra nghênh đón, hơi kinh ngạc. vừa bắt tay Hàn Duy, vừa hỏi:
- Đồng chí Viễn Chinh đâu?
Hàn Duy kính cẩn đáp:
- Trưởng ban Hà, Chủ tịch thành phố Bành nói muốn tránh đi, đồng chí ấy xin phép Thành ủy nghỉ một tuần, đưa vợ đi du lịch Giang Nam.
Hà Tiên Lâm ngạc nhiên, nhưng không nói gì, tiếp tục đi tới bắt tay chào hỏi lãnh đạo thành phố Tân An ra nghênh đón.