https://truyensachay.net

Cặp Đôi Trời Định

Chương 8: Vướng mắc của Thiên Kiều

Trước Sau

đầu dòng
"Ta có một chuyện vạn lần nghiêm túc muốn thương lượng với ngươi."

Trời vừa sáng, Tân Mi ngồi xổm bên cạnh Lục Thiên Kiều, đẩy đẩy kéo kéo cho hắn tỉnh lại. Lúc đó hắn vẫn buồn ngủ ríu cả mắt, tóc dính một mớ trên môi, đôi mắt đen nhá lên nhấp xuống, mơ mơ màng màng, thật ngây thơ vô tội.

"Ngươi là nam còn ta là nữ, đúng không?"

Nhìn thấy thái độ của Tân Mi hiếm khi nghiêm túc như thế, Lục Thiên Kiều cảm thấy bản thân mình cũng phải giữ cho nàng ít thể diện làm vốn, thế là hắn dùng tay che ánh sáng đang chiếu vào mặt, đờ đẫn gật gật đầu.

"Trong sử sách các bậc thánh hiền xưa nay đều nói, nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn cái gì mà phi lễ chớ nhìn gì đó nữa. Đàn ông không cẩn thận nhìn thấy da thịt của phụ nữ thì phải cưới nàng ấy làm vợ, đúng không?"

Lục Thiên Kiều nghe giọng nói mềm mại, bay bổng của nàng, đầu óc vẫn còn mơ màng, chẳng kịp nghĩ nhiều gật gật đầu.

"Nhưng ... Ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi! Ngươi cũng biết rõ rồi chứ?"

Hắn đang buồn ngủ, lại theo bản năng gật đầu lia lịa.

Tân Mi vỗ tay một cái thật mạnh: "Cho nên ta chỉ muốn nói với ngươi, ta phải đi ngoài!"

Sợi dây trói yêu buộc ngang hông nàng, một đầu lại bị hắn nắm chặt ở trong tay, thật sự không thể đi xa được, đi ngoài lại là việc phải để lộ ra da thịt ... Thôi được rồi, thứ bị lộ ra nào chỉ có ‘Da thịt’...

Lục Thiên Kiều thả tay xuống, gương mặt đờ đẫn nhìn nàng, không hề có chút phản ứng nào.

Tân Mi lặp lại: "Ta muốn đi ngoài."

Hắn vẫn đơ như khúc gỗ, chỉ trợn trắng mắt, đơ đơ mờ mịt.

Tân Mi lệ rơi đầy mặt dậm chân dậm cẳng đứng dậy, tìm một cây đại thụ nhìn có vẻ to lớn chắc chắn, khom lưng núp phía sau, nghẹn ngào: "Ngươi ... Cấm ngươi nhìn lén!"

Giả vờ giả vịt trốn tránh một lúc lâu, phía đối diện vẫn im phăng phắc, lặng như tờ, Tân Mi nóng nảy, bước ra xem thử, gào to lên: "Sao ngươi có thể không có chút phản ứng gì như thế hả? Nhìn lén người khác đi ngoài cảm giác thú vị ác liệt đến thế sao!"

Lục Thiên Kiều sững sờ chớp chớp mắt được mấy cái, sau đó ... Sau đó hắn ngáp dài một cái, xoay người lại rồi lập tức lăn ra ngủ tiếp.

Quả nhiên là một chuyên gia ngủ nướng quen mắt!

Tân Mi nhào lên ra sức tát tát vào mặt hắn: "Dậy, dậy, dậy!"

Cổ tay nàng chợt bị ai đó nắm chặt lấy, rốt cục Lục Thiên Kiều bị nàng tát tới tấp vào mặt cũng tỉnh ngủ, gương mặt dính sương lạnh, tóc tai rối bù, nằm ngửa mặt trên mặt đất trừng nàng: "Lá gan của cô không nhỏ chút nào!"

Nàng giận dữ: "Ta muốn đi ngoài!"

Đi ngoài, cái từ này có vẻ xa lạ, nhưng sao lại cũng thấy có chút gì đó quen thuộc nhỉ? Lục Thiên Kiều vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn u mê chưa lĩnh ngộ ra mọi tầng ý nghĩa của nó, nằm suy nghĩ nửa buổi, đột nhiên ngộ ra, chỉ trong một thoáng gương mặt của hắn biến hóa khôn lường, từ ngạc nhiên biến thành hổ thẹn, sau đó là tức giận, cuối cùng chốt lại ở nét mặt thẹn thùng đỏ ửng.

Hắn buông tay nàng ra nhanh như chớp, giống như vừa nắm phải thứ gì đó nóng phỏng tay, trơ mắt nhìn Tân Mi chạy về phía nơi rừng rậm sâu thẳm.

Lục Thiên Kiều lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, đứng dậy vuốt vuốt tóc, chợt thấy trên người mình có một lá bùa, nhìn rất lạ mắt, hình như không phải của hắn. Lá bùa dùng vỏ cây ngô đồng ngàn năm luyện thành, thích hợp cho linh thú thuộc họ chim cư trú, có lẽ là mới vừa rồi động tác của Tân Mi ‘kịch liệt’ quá nên không cẩn thận làm rơi.

Là con bồ nông mà cô ta hay cưỡi phải không?

Hắn nhìn thật kỹ rồi cuộn lá bùa lại, bỏ vào trong ngực mình.

Chuyện này... Hắn không có kinh nghiệm về phương diện này, chuyện ... phụ nữ ... cần thời gian bao lâu? Một nén nhang? Hai nén nhang? Thôi được rồi, cho hẳn cô ta thời gian một bữa cơm đó, nếu như còn chưa quay về, hắn sẽ ... sẽ chờ thêm một bữa cơm nữa ...

Ngước nhìn sắc trời, đã qua bao lâu rồi mà cô ta còn chưa trở về, có nên đi theo xem thử hay không? Không, vẫn nên chờ một chút... Lỡ như có chuyện gì ... Nên chờ một lát nữa thì hơn...

Lần đầu tiên trong đời, Lục Thiên Kiều cảm thấy khó khăn và bối rối.

Thời gian ba bữa cơm như sên bò chậm chạp trôi qua, bỗng nhiên hắn đứng dậy, đang tính đi tìm thì nghe phía sau có tiếng bước chân đạp trên cành lá khô, hắn quay đầu lại, thấy ngay vẻ mặt khó chịu của Tân Mi, trên tay đang ôm một mớ nấm hương tươi mơn mởn, cả người dính đầy sương sớm.

"Cô ..." Hắn vẫn còn chút lúng túng, không biết nên nói gì cho hợp.

Tân Mi nghiêm mặt vứt mớ nấm trên mặt đất, vừa rồi là cơ hội tuyệt vời để trốn thoát! Nhưng tìm khắp nơi, từ trên xuống dưới cũng không thấy lá bùa Thu Nguyệt đâu, nàng cũng đoán là vừa rồi lúc tát hắn không cẩn thận làm rơi mất rồi. Khốn kiếp! Mất vật để cưỡi, trong cái nơi rừng sâu núi thẳm mênh mông vô bờ này thì đi được nửa bước còn khó khăn, chứ đừng nói đến bỏ trốn.

"... Thu Nguyệt đang ở chỗ của ngươi?" Nàng hỏi.

Lục Thiên Kiều nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

"Ngươi không được làm tổn thương nó!" Nghĩ đến chuyện tối hôm qua Lục Thiên Kiều nói ăn bồ nông nướng, nàng cảm thấy hoảng sợ, "Thu Nguyệt rất già, thịt dai nhách, cứng ngắc, cắn mẻ răng còn chưa đứt, không ăn nổi đâu!" (Thu Nguyệt đang nằm trong lòng Lục Thiên Kiều khóc ròng ròng: người ta còn chưa đến sáu tuổi, già chỗ nào chứ?)

Lục Thiên Kiều im lặng một chút rồi nói: "Vậy phải xem cô có biết nghe lời hay không đã."

Tân Mi ôm ngực lui về phía sau một bước, bộ dạng thấy chết không sờn: "Hừ! Ngươi chiếm được thân thể ta cũng không lấy được trái tim ta đâu!"

... Hắn cảm thấy nói chuyện nghiêm túc với nàng, tuyệt đối là lựa chọn sai lầm.

Nhặt cây nấm to đùng, tươi rói Tân Mi vừa mới nhổ về, rửa sạch, bỏ vào nồi nước nóng còn thừa lại tối hôm qua, nấu lên thì có thể ăn liền. Cũng như tối qua, hắn múc thêm một chén đặt bên chân nàng, Tân Mi quay đầu làm bộ dạng kiên quyết: "Ta không ăn! Trừ phi ngươi trả Thu Nguyệt lại cho ta!"

À, không ăn thì cứ việc tự nhiên. Lục Thiên Kiều rất bình tĩnh ngồi ăn một mình, những miếng thịt khô được ngâm trong nước nóng một đêm, mùi thơm lại càng thêm ngào ngạt, nhìn có vẻ rất mềm.

Nhất định là hắn cố ý, bởi vì trong chén của hắn có rất nhiều thịt, mỗi khi cắn một miếng, hương thơm lại tỏa ra bốn phía.

Tân Mi lén lút lườm hắn mấy lần, thấy hắn chỉ vùi đầu chăm chú ăn, không thèm để ý đến mình, bèn lặng lẽ với tay ra lấy cái chén. Đầu ngón tay vừa mới chạm vào miệng chén, đã thấy hắn khẽ hắng giọng, nàng rút tay về nhanh như tia chớp, tiếp tục làm bộ dạng kiên cường, chết cũng không khuất phục.

Dường như hắn khẽ cười một tiếng, một lát sau hắn nói: "Đừng làm loạn nữa, ăn đi."

Giọng nói thật bình thản, không hề có ác ý hay mỉa mai.

Tân Mi nước mắt rơi đầy mặt, bưng chén lên: Thu Nguyệt à! Ta không phải là một cô chủ tốt! Ngươi ráng chờ ta cơm nước xong rồi sẽ tiếp tục tìm cách cứu ngươi ra khỏi tay tên đại ma vương này nha!

***

Tân Mi vốn tưởng rằng hắn sẽ dẫn mình đến núi Bạch Đầu tìm Mi Sơn quân, ai biết đâu sau một đọan hành trình vượt rừng băng núi dai dẳng, vài ngày sau, hai người đã trở về hoàng lăng.

Lần thứ hai nhìn thấy rừng hoa anh đào nở rộ như chốn bồng lai tiên cảnh, nàng cảm thấy mình bình tĩnh vô cùng. May mắn là lần này Lục Thiên Kiều không ném nàng vào căn phòng kia nữa, suốt cuộc hành trình cho đến khi về đây, lúc nào hắn cũng cột nàng bên người, mãi cho đến khi vào căn phòng khách trong Quy Hoa sảnh.

"Tướng quân, ngài đã về."

Tư Lan bưng trà lên, liếc Tân Mi một cái thật hung tợn, y nhớ mãi chuyện bị nàng đánh ngất xỉu đêm hôm đó, chuyện này tuyệt đối là sự sỉ nhục nhất đời Tư Lan y!

Tân Mi giả vờ không nghe không nhìn thấy gì, vừa ngẩng đầu lên nhìn cách bài trí xung quanh phòng khách, vừa lắng tai nghe Tư Lan bẩm báo chuyện lớn nhỏ của đám yêu quái ở hoàng lăng mấy ngày nay.

"Từ sau khi tướng quân lấy nội đan của hổ yêu đưa cho Đào Quả Quả, cậu nhóc vẫn luôn bế quan tu luyện, ngày hôm qua vừa mới khỏi bệnh, dung mạo đã khôi phục lại bình thường... Triệu quan nhân (*) nói, ông ấy đang dốc hết tâm huyết viết kịch bản mới nhất, lần này tuyệt đối xứng đôi với mười hai con rối tướng quân đã khắc... Con gấu yêu ở biên giới Tây Bắc cầu hôn Ánh Liên cô nương lần thứ năm mươi ba, rải hoa sen trắng toát cả một con đường, bị Ánh Liên cô nương đem đốt sạch..."

* Quan nhân: thời Tống ở Trung Quốc gọi người đàn ông là quan nhân.

Nàng nghe báo cáo quá ư nhàm chán, chịu không nổi nữa ngáp ngắn ngáp dài. Khó khăn lắm mới chờ được Tư Lan nói xong, Lục Thiên Kiều lại ra khỏi Quy Hoa sảnh, đi dọc theo sườn núi thoai thoải, trên sườn núi hoa lê nở trắng xóa cả một vùng, màu tuyết trắng trong suốt. Trong rừng có hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng bước chân, cả hai đồng loạt xoay người lại, thấy Lục Thiên Kiều đi tới, đều vô cùng mừng rỡ.

"Thiên Kiều đại ca!"

Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dáng người cao ráo, vẻ mặt hơi ngại ngùng gọi hắn, khuôn mặt của thiếu niên đó rất tuấn tú, chỉ có điều đôi mắt mở to và khuôn mặt tròn trịa khiến y nhìn hơi trẻ con. Sau lưng có một đôi cánh lớn màu vàng nhạt, dường như quá xúc động nên vỗ phành phạch.

Lục Thiên Kiều gật đầu: "Khỏe hẳn chưa?"

Khuôn mặt thiếu niên kia hơi ửng hồng: "Dạ, khỏi hẳn rồi. Thiên Kiều đại ca, lần này lại làm phiền đại ca nữa rồi ... Nếu không nhờ huynh ngăn cản thì đệ đã phạm phải sai lầm lớn, cướp hồn phách của người phàm ... Từ nay đệ sẽ không ham chơi chạy nhảy lung tung nữa."

Phía sau chợt vang lên tiếng cười thật êm tai của con gái, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu hồng phấn bước đến bên cạnh chàng thiếu niên, tươi cười nói: "Quả Quả, tốt nhất sau này nên nhắc lại chuyện này nhiều nhiều một chút. Ta cảm thấy lúc đệ không có nội đan, mang hình dáng khi đệ mười một mười hai tuổi dễ thương hơn nhiều."

Khuôn mặt Đào Quả Quả càng đỏ hơn nữa: "Ánh Liên tỷ tỷ, tỷ lại chọc đệ nữa rồi..."

Nói đến đây, bỗng nhiên y nhìn thấy cô nương mặt hồng hào như cánh hoa đào, thân hình tựa như cành dương liễu đứng bên cạnh Lục Thiên Kiều, đôi mắt to tròn mở lớn ngơ ngác nhìn ngắm bầu trời, không biết đang suy nghĩ hay có tâm sự mịt mờ gì, y run cả người, nhảy dựng lên chỉ vào nàng kêu lớn: "Là ngươi?! Sao ngươi lại ở đây?!"

Tân Mi ngạc nhiên quay sang nhìn y, nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên nàng vỗ tay một cái, giật mình nhớ ra: "A? Ngươi không phải con tiểu điểu yêu hóa trang thành ác quỷ sao?"

Đào Quả Quả đối với Tân Mi vừa sợ lại vừa hận, ngón tay run run: "Ngươi, ngươi, ngươi... Ả đàn bà xấu xa..."

Tân Mi nghiêm túc nhìn y: "Ôi, sau khi ngươi trưởng thành, sau lưng không phải là cánh gà nữa... Đã biến thành chim thực sự rồi."

Sắc mặt Đào Quả Quả xanh mét, run rẩy rút cánh tay về, sau đó miệng mếu máo, khóc òa lên, quay đầu bỏ chạy.

Ánh Liên cười rộ lên, nhìn nàng, rồi lại nhìn Lục Thiên Kiều, cất giọng dịu dàng: "Thường ngày, Lục ca ca không gần gũi với phụ nữ, thật không ngờ lại hòa hợp với Tân cô nương đến vậy. Có lẽ tiểu muội sắp được uống chén rượu cưới của Lục ca ca rồi."

Tư Lan đứng phía sau, không nhịn nổi nói chen vào: "Ánh Liên cô nương, cô nương nhầm rồi. Cô ả này là tù nhân của tướng quân! Tướng quân làm sao có thể ... Hừ!"

Ánh Liên có vẻ hết sức ngạc nhiên: "Sao lại như thế?"

Lục Thiên Kiều không nói gì, chỉ kéo sợi dây trói yêu lôi đi, Tân Mi bắt buộc phải đi theo hắn, nàng vừa bước đi vừa nói: "Ta muốn tắm gội."

Tay hắn khẽ run lên, quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

Nàng phụng phịu: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau buông ra ta, bằng không chắc chắn là muốn nhìn lén."

"Sáng nay, cô đã tắm một lần rồi."

Hắn chỉ nói sự thật.

"Ta muốn tắm nữa."

Nàng nói vô cùng ngang ngược.

Lục Thiên Kiều không đáp lại, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước.

Tân Mi nóng nảy hỏi lại: "Ngươi, ngươi muốn nhìn lén?!"

Dường như hắn khẽ cười, một nụ cười vừa mỉa mai vừa có chút trêu đùa: "Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy giống tấm ván cửa ghê, bằng phẳng thật."

"Ngươi ..." Nàng giận dữ.

Ánh Liên nhìn thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì, vừa đi vừa ỏm tỏi, càng lúc càng xa, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Tư Lan hơi bất mãn, thấp giọng nói: "Ánh Liên cô nương, thực sự chỉ là tù nhân mà thôi. Cô ả này biết cách phá giải Vân Vụ trận, tướng quân sợ cô ta tiết lộ ra ngoài, nên mới dùng dây trói yêu cột chặt bên người như vậy."

Ánh Liên khẽ mỉm cười, xoay người bước đi: "Tư Lan đại ca, huynh đừng nghĩ nhiều. Ta chỉ tò mò mà thôi."
alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc