No.1 Thách thức của Chu Hân Hợp: sân bóng trong sân vận động, có mười mấy nam sinh đang đá bóng. Kha Bố rõ ràng có thể nhận ra Chu Hân Hợp đang run rẩy, Kha Bố không đành lòng: “Hay là chỉ cần nói với một tên là được.” Sở Hạo Vũ không có ý tốt: “Ái chà chà ~~ thì ra Kha Bố có ý với Hân Hợp nha, may mà Chi Lý và tâm phúc của cậu ta không ở đây, bằng không cậu chết chắc.”
“Đừng lôi mấy chuyện nguy hiểm này ra đùa, cậu nên nhớ, có chết thì cũng là tớ và cậu cùng chết.”
Công Chu nói: “Một người thôi cũng khó lắm rồi.” Cuối cùng dưới sự bàn bạc tốt bụng của mọi người, chấp nhận chỉ cần nói với một nam sinh thôi là đủ, cơ mà nếu tốt bụng thật, vì sao không trực tiếp miễn luôn việc này cho Chu Hân Hợp!! Chu Hân Hợp hít một hơi thật sâu, chạy đến sân bóng túm lấy một nam sinh, nam sinh kỳ quái nhìn chằm chắm cô gái xinh xắn trước mắt: “Có việc gì sao?”
“Xin hỏi, anh cảm thấy, cảm thấy, tôi, tôi….” Chu Hân Hợp mặt nóng như thiêu, ngón tay trái sắp bị tay phải vặn gãy đến nơi, cô tự nhủ, bọn họ cũng là vì muốn tôi luyện tính cách nhát gan cho mình, mình bây giờ phải cố lên mới được, cho tới tận lúc này, cô vẫn khờ dại như vậy, so với Chu Hân Hợp hồn nhiên, ở đầu bên này mấy thằng mất dạy đang bỏ tiền cá cược: “Nhanh, nhanh, mau đặt cược, 10 đồng, dám nói hay không dám nói?”
“Cá nhỏ vậy thôi à?”
“Gần đây thua hơi nhiều, tớ phải đem cơ hội cuối cùng quật khởi đặt lên người Chi Lý, nói thế nào đi nữa, không thể khiến hiệu trưởng hôn tay cậu ta được, cho dù Ấu Ngôn có ở đó, chẳng lẽ cô ấy lại yêu cầu ba mình hôn Chi Lý? Mà thế đi chăng nữa, đường đường hiệu trưởng sẽ nghe theo? Hiệu trưởng chính là người nổi tiếng lạnh lùng hà khắc nhất cái trường này.”
“Anh cảm thấy, tôi, tôi……” đầu bên kia Chu Hân Hợp vẫn lặp đi lặp lại câu mở đầu, tuy bị một nữ sinh đáng yêu bắt chuyện là việc tốt, nhưng cứ ấp úng không nói thành lời, nam sinh cũng hơi sốt ruột: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi không biết cô.” Nam sinh vừa nói như vậy, Chu Hân Hợp càng khẩn trương, đột nhiên ngã vật xuống sân thể dục. Cách đó không xa mấy tên đồng bọn bị dọa sợ, chạy đến gần, không thể nào, có vậy mà cũng ngất, nhát gan đến mức độ nào a, đã nhìn thẳng được vào Chi Lý, trên đời này còn có chuyện nào khác đáng sợ hơn chăng? Bọn họ chạy đến trước mặt Chu Hân Hợp, đẩy ra nam sinh đang lúng túng, đánh giá Chu Hân Hợp, tuy rằng nhắm mắt, nhưng rõ ràng có thể trông thấy lông mi và con ngươi dưới mí mắt chuyển động, bọn họ nhẹ nhàng thở phào, Ứng Tu Kiệt khoanh tay: “Đừng giả vờ, chẳng lẽ cậu muốn cả đời này đều trốn tránh như vậy sao? Cả đời làm một đứa con gái như vậy sao?
“Đừng đem lý luận đàn ông của cậu áp dụng ở đây, thật cứng nhắc.” Kha Bố nói, Chu Hân Hợp bị vạch trần mở mắt ra đứng lên, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt đẩy nam sinh kia đến trước mặt Chu Hân Hợp: “Mau nói a, cơ hột đột phá cuộc đời, khiến ngày mai trở nên tươi sáng hơn.”
Chu Hân Hợp mặt mũi đỏ bừng hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt tái nhợt của nam sinh trước mặt, bị cả đám vây quanh, chẳng lẽ là hộ hoa sứ giả? Chu Hân Hợp nhắm tịt hai mắt, sử dụng mười phần công lực hét lên: “Anh cảm thấy dáng người em thế nào? Ngực của em hơi lớn.” Nam sinh ngây ngẩn cả người, sắc mặt chậm rãi khôi phục, đang chuẩn bị bình thường trở lại, Chu Hân Hợp che ngực: “Tớ làm được rồi, tớ cuối cùng cũng làm được rồi, thật tốt quá.” Dứt lời vội vàng chạy mất, chờ cô nàng đi khuất, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt vỗ tay tán thưởng: “Các anh em làm tốt làm, mỗi người thắng 10 đồng.” Bọn họ bỏ đi hết, để mặc nam sinh chẳng hiểu gì cả.
No.2 Thách thức của Công Chu: bảo một người không có hứng thú với phụ nữ như Công Chu mà nói đi dụ gái, cũng là chuyện rất mất tự nhiên, khi cậu ta mặc xong quần áo của Chu Hân Hợp đi ra, Công Chu liền trở thành một mỹ nữ, Kha Bố đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn không thể ngờ được một thằng con trai lại có thể giống con gái đến vậy. Nói ra thì, cậu ta cũng thực gầy, tay chân đều nhỏ nhắn như con gái. Mục tiêu của bọn họ là một nữ sinh tóc ngắn mặc quần áo thiên về trung tính, nghe nói loại này khả năng bị dụ sẽ cao hơn, vì thế một phân cảnh kinh điển liền xuất hiện, Công Chu mặc váy trắng ngắn, ôm sách chạy qua va vào cô gái, sau đó lảo đảo ngã xuống đất: “Ai nha, xin lỗi, xin lỗi, tớ không thấy được đường.” Công Chu nhẹ nhàng nói.
“Không sau đâu, cậu ổn chứ?” Nữ sinh lấy tai nghe ra ngồi xổm xuống nhặt sách giúp cậu ta, ngón tay hai người chạm vào nhau, Công Chu rụt tay lại, đặt tay trước ngực, cắn môi dưới, đột nhiên ầng ậc nước mắt, nữ sinh tay chân luống cuống: “Sao vậy? Cậu bị thương à?”
Công Chu nghiêng đầu, lấy tay che mặt: “Xin lỗi, không liên quan tới cậu, là tớ…Thật kỳ lạ, tớ đang nói gì vậy, cậu cứ mặc tớ.”
Mấy người nấp ở ngã rẽ trợn mắt há hốc mồm: “Lậm truyện tranh thiếu nữ quá rồi ông ơi.”
“Cậu ta không làm diễn viên thật đáng tiếc.”
Nữ sinh giúp Công Chu nhặt sách lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng nước mắt của cậu ta: “Gặp phải chuyện gì khó khăn à?”
“Tớ,” Công Chu thoáng do dự không biết có nên nói hay thôi, cuối cùng hạ quyết tâm nói ra: “Gia đình tớ rất nghèo, ba mẹ vay tiền cho tớ tới trường đi học, là vì nghĩ cho tương lai của tớ, nhưng các bạn trong lớp luôn trêu cợt tớ, bảo tớ là con mọt sách, đồ con gái khô khan, nhưng tớ vẫn không từ bỏ, tớ có thể trở nên tốt hơn, khiến bọn họ nhìn nhận lại tớ một lần nữa, tớ chỉ muốn làm bạn với họ thôi mà. Nhưng bây giờ, ba tớ vì trong nhà chẳng còn gì ăn, sắp chết đói, tớ, tớ nên làm gì bây giờ?”
Nữ sinh nhíu mày, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Công Chu: “Cậu rất kiên cường, không sao đâu, ông trời sẽ không tàn nhẫn đến mức đầy đọa một cô gái đáng yêu như cậu.”
“Đáng, đáng yêu, cậu cảm thấy tớ đáng yêu sao?” Công Chu kinh hoảng, ánh mắt ngượng ngùng nhìn nữ sinh, nữ sinh cũng theo đó mà đỏ mặt. Không khí giữa hai người rất vi diệu, cũng khó trách, Công Chu biến thành một nữ sinh xinh đẹp như vậy cơ mà.
“Rất, rất đáng yêu a.”
Công Chu hàm súc cười cười, ôm sách: “Vậy, chắc cậu còn có việc, không quấy rầy cậu nữa, tớ, tớ đi trước.” Nữ sinh ngây ngốc.
Kha Bố đứng trong góc tối gật gù: “Dục cự hoàn nghênh, biện pháp hay a!”
Công Chu đang định đi, không cẩn thận vấp chân, té ngã vào người nữ sinh, kinh hô: “Xin lỗi, cậu xem, tay chân vụng về như vậy, thật là.” Công Chu ảo não le lưỡi, đã thoát khỏi nội dung vở kịch bi thương ban nãy , bắt đầu phát huy thuộc tính đáng yêu.
“Không sao, cậu thật là, phải chú ý chút. Ngã thật thì làm sao bây giờ?”
“Xin lỗi, tại tớ không đeo kính.” Công Chu lấy kính mắt ra đeo lên, cười ngọt ngào với nữ sinh, oa cmn, nhanh thế, thuộc tính kính mắt xuất hiện!
“Hiện tại mới nhìn rõ cậu, cậu, trông cậu, rất…” Cảm giác như vì thẹn thùng mà nói không nên lời, khiến nữ sinh cũng xấu hổ theo, đúng lúc này hai người cực kỳ không thích hợp, cực kỳ cực kỳ không thích hợp lại xuất hiện.
Tô Ấu Ngôn cầm sổ nhật ký theo sau Chi Lý, đột nhiên phun ra một câu khiến người ta rùng mình ớn lạnh: “Điểm số tháng này của Hạo Vu rất tốt, Tu Kiệt vẫn như cũ, cần dạy dỗ. Đúng rồi, lần trước trộm sách cậu viết bậy là Kha Bố, có cần viết vào không?”
“Đó là bảng giám sát bọn mình!” Kha Bố tức giận, bị Ứng Tu Kiệt bịt mồm lại: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, họ mà nghe thấy, không chừng sẽ bị ghi vào đấy.” Xem ra Ứng Tu Kiệt tháng trước đã bị dạy dỗ. Thật không ngờ, một lần ngoài ý muốn khiến Kha Bố thấy được cuộc sống tàn khốc của mình, sao mình lại tìm một thằng bạn trai như vậy cơ chứ?!
Hai người kia khi sắp đi ngang qua Công Chu liền dừng lại, Công Chu đứng yên, cúi đầu để tránh bị nhận ra, Chi Lý nhìn
, Chi Lý lại tiếp tục nhìn
đột nhiên quay đầu: “Ấu Ngôn, sờ.”
“Hiểu rồi.” Tô Ấu Ngôn tiến lên vươn tay chụp bộ ngực của Công Chu, bóp mạnh, quả cam bên trong nát bét. Sau đó quay sang Chi Lý lắc đầu: “Đồ giả.”
“Quả nhiên là Công Chu.”
“Không, không phải, Chi Lý đại nhân, cậu nhận làm người.” Hoàn toàn bại lộ !!
“Thế à?” Chi Lý và Tô Ấu Ngôn điềm nhiên như không bỏ đi. Vĩnh viễn, vĩnh viễn không nên trêu chọc hai tên ma quỷ này. Thách thức của Công Chu miễn cưỡng coi như thành công, người mù cũng có thể nhận ra nữ sinh kia có ý với Công Chu. Kế tiếp…
No.3 Thách thức của Ứng Tu Kiệt: Kha Bố thừa nhận Ứng Tu Kiệt rất nhiệt tình, đôi lúc cũng rất thông minh, nhưng thỉnh thoảng lại cực kỳ ngu ngốc, tỷ như hiện tại, cậu ta bất thình lình túm lấy một nữ sinh trong lớp mình, vẻ mặt chính nghĩa nói: “Có thể để tôi cởi móc áo ngực của cậu không?”
Nữ sinh che ngực tát cho cậu ta một cái: “Sắc lang.”
“Dựa vào đâu mà đánh tôi, cũng không phải chuyện đáng đánh gì.”
“Chuyện đáng đánh trong lòng cậu là cái quỷ gì vậy?” Kha Bố lãnh đạm hỏi, Ứng Tu Kiệt không quan tâm, lại túm một nữ sinh khác: “Xin chào, tôi tên là Ứng Tu Kiệt, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn cởi bỏ áo ngực của bạn thôi.” Lại thêm một cái tát.
Ứng Tu Kiệt không phải người dễ dàng chịu từ bỏ, túm lấy một nữ sinh, bất ngờ gập người 90 độ: “Tôi có một thỉnh cầu, hy vọng có thể cởi áo ngực của bạn.” Lại ăn tát, Ứng Tu Kiệt che mặt, vô số tội: “Không có đạo lý a.” Chu Hân Hợp ở bên cạnh đỏ mặt: “Tu Kiệt, cậu thật sự không hiểu con gái, cái đó…” Sở Hạo Vũ ngăn lời nhắc nhở của Chu Hân Hợp lại, khoác bả vai Ứng Tu Kiệt: “Hân Hợp nói rất đúng, cậu chả hiểu gì về con gái cả, đánh người là một cách che dấu sự xấu hổ, cậu không thể hỏi thẳng như vậy được, các cô ấy sẽ ngượng ngùng a, cậu nên trực tiếp cởi đi.”
“Thật vậy à?”
“Tớ đã lừa cậu khi nào chưa?”
Ứng Tu Kiệt thông suốt gật gật đầu, nhìn chằm chằm một nữ sinh đi ngang qua, sau đó bám theo, từ sau lưng áp sát bịt mồm nữ sinh, ấn cô lên tường: “Đừng nhúc nhích, bằng không giết cô.” Cô gái sợ tới mức gật đầu như trống bỏi.
“Nói, áo ngực cởi thế nào.” Nữ sinh hai mắt trợn trừng, liều mạng lắc đầu, Sở Hạo Vũ cách đó không xa dùng tay ra hiệu cho Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt lại gật gật đầu: “Giờ tôi sẽ buông tay ra, nếu cô dám hét lên, giết cô.” Cô gái gật gật đầu, Ứng Tu Kiệt buông tay ra, bắt đầu dùng kỹ xảo Sở Hạo Vũ dạy cho cách một lớp áo cởi bỏ áo ngực, nắm tay biểu thị thắng lợi: “Yes, cởi xong!” Việc cuối cùng, Ứng Tu Kiệt ăn liên tiếp mấy cái tát, sau đó liều mạng giải thích mới giải quyết ổn thỏa.