Ôn Vãn liếc nhìn cả người đàn ông cao lớn tản ra hắc khí đè nén. Từ sau khi quen biết anh, gần như chưa từng thấy anh thẳng thắn biểu hiện cảm xúc ra mặt như vậy. Mặc dù cô cái gì cũng không nhớ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy Hạ Trầm nói không sai.
Thật ra thì nghĩ đến cũng có thể hiểu, loại người có uy tín danh dự như Hạ Trầm, nếu như chuyện tối hôm qua mà truyền ra ngoài thì quả thực rất mất mặt.
Ôn Vãn cúi đầu nghĩ một lát, có chút xin lỗi: "Tôi không ngờ tửu lượng của mình kém như vậy, dù sao chuyện đã xảy ra, nói gì cũng vô dụng. Anh muốn tôi bồi thường thế nào cũng nghe lời anh."
Hạ Trầm mặt lạnh như vậy mà nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Trong đầu Ôn Vãn suy nghĩ vô số biện pháp giải quyết, mời anh ta ăn cơm? Đoán chừng đối phương không lạ gì. Bồi thường? Anh ta là tam thiếu gia nhà họ Hạ, danh dự thật đúng là vô giá.
Đang lúc Ôn Vãn có chút khổ não, Hạ Trầm chợt mở miệng.
Hai cánh tay rắn chắc của anh khẽ chống lên tay vịn ghế sa lon, vững vàng giam cầm cô ở trước người mình: "Bản thân tôi chưa bao giờ chịu thua thiệt, cũng không ưa thích bị người khác oan uổng, bác sĩ Ôn muốn bồi thường tôi, cũng không phải là không có cách nào."
Bộ dạng tư thái này của anh, tự dưng làm cho Ôn Vãn có dự cảm không tốt, còn chưa kịp tránh né, tất cả đã xảy ra ở trong chớp mắt. Mùi của người đàn ông bá đạo mà trực tiếp tràn ngập cả khoang miệng, đôi môi tê dại đã bị anh vững vàng ngăn chặn.
Bỗng chốc cặp mắt Ôn Vãn trừng thẳng, mơ hồ liếc nhìn gương mặt gần trong gang tấc.
Cô không có bất kỳ kinh nghiệm hôn nào, mũi tràn đầy hơi thở xa lạ của người đàn ông, nhưng cũng mang đầy cảm giác nguy hiểm, mà cảm giác tê dại trên đôi môi ẩm ướt cùng với lực mút hôn đều là điều cô hoàn toàn chưa từng biết.
Có lẽ là không hài lòng với sự vụng về của cô, Hạ Trầm hung hăng đưa tay giữ lại cằm Ôn Vãn lại.
Theo bản năng Ôn Vãn hé miệng, nhất thời cảm thấy xúc cảm mềm mại thẳng đến khoang miệng, ngậm chặt đầu lưỡi của mình, qua lại chống đẩy liếm trêu chọc. Lúc này cô mới hoàn hồn trở lại, chỉ ngắn ngủn trong thời gian hai giây, đã bị anh tiến quân thần tốc suýt nữa quăng mũ cởi giáp, người đàn ông này lại đang cường hôn cô!
Đây là nụ hôn đầu của cô, lại bị một người đàn ông cướp đi như vậy.
Ôn Vãn chỉ cảm thấy nơi lồng ngực tích tụ khó dằn, một cỗ lửa giận không tên bốc cháy lên, cô dùng sức giùng giằng, chỗ dưới cằm đau dữ dội, người đàn ông kia sức lực thật là một chút cũng không khách khí.
Cái này giống như hôn môi? Giống như đánh nhau thì đúng hơn.
Nhưng hơi sức của cô dĩ nhiên là không sánh bằng Hạ Trầm, bị anh dễ dàng liền giữ chặt đôi tay, ở trong miệng cô cổ động dao động, cô có thể cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng bắt đầu tê dại phát đau, anh hung ác giống như muốn nuốt cả người cô vào trong bụng.
Ôn Vãn muốn dùng sức cắn anh, nhưng sự xâm lấn của đầu lưỡi tựa như con rắn nhỏ linh động, giảo hoạt và lanh lợi. Hai người đuổi theo, thì ngược lại tăng thêm mấy phần tình thú. Phí công phản kháng lại kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông, Hạ Trầm dứt khoát ôm cả người cô vững vàng vào trong ngực, sống lưng tinh tế, mềm mại như tơ lụa, những hình ảnh phong tình mắt thấy đêm qua tất cả đều rõ ràng hiện lên ở trong đầu.
Anh vốn chỉ là muốn dọa cô một chút, nhưng bây giờ có việc đã xảy ra là không thể ngăn cản, thậm chí có chút không tận hứng.
Chờ anh rốt cuộc lui ra ngoài, cả khuôn mặt Ôn Vãn đều đỏ ửng.
Không phải là động tình mà là tức giận.
Khoé môi Ôn Vãn còn mập mờ dính một luồng tơ bạc, cô tức giận nhìn chằm chằm Hạ Trầm, đôi tay giận đến phát run, giơ tay liền muốn cho anh một bạt tai: "Lưu manh!"
Hạ Trầm lưu loát chặn cái tay kia lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi môi bị chính mình gặm cắn khẽ sưng đỏ, không nhịn được đưa tay đi sờ, kết quả bị cô chán ghét tránh được.
Ánh mắt anh trầm trầm, nhưng cũng không có nổi giận: "Thu chút phí lợi tức."
Ôn Vãn thật sự nổi giận, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào với đối phương. Hạ Trầm nhìn sắc mặt cô lúc thì xanh lét lúc thì trắng một hồi, thấy cực kỳ đẹp mắt.
Thật may là nhân viên của quán rượu tới đưa y phục nhấn chuông cửa, không khí giằng co mới miễn cưỡng ngưng hẳn.
-
Thời điểm Ôn Vãn mặc quần áo, dùng sức giống như cho hả giận, chờ ánh mắt liếc lên gương ở đầu giường. Trong gương cô trông giống như vừa bị một hồi ấm ức. Giao thủ mấy lần, cho là mình chiếm thế thượng phong mà đắc chí, nào nghĩ tới người đàn ông này một lần sẽ để cho cô thua trận.
Hơn nữa chỗ chết người nhất chính là, lúc cô thay quần áo ý thức mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mới vừa rồi bị người nọ giành chỉ trích trước, nhưng Hạ Trầm cởi quần áo của cô cũng không phải là giả! Trên người cô dường như bị cởi đến không còn sót thứ gì.
Nghĩ đến không chỉ bị người này cường hôn, tối hôm qua còn bị nhìn hết sạch, cô làm thế nào cũng không thể nuốt không trôi cục tức này. Ôn Vãn cắn răng, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, tiếp đó hít sâu một hơi rồi đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Hạ Trầm đang cúi đầu uống cà phê, ngẩng đầu liền thấy người phụ nữ kia hai tay ôm ngực mặt chế nhạo nhìn mình.
"Suýt nữa thì bị anh lừa gạt." Ôn Vãn cố trấn định, những cảm xúc hốt hoảng lo lắng mới vừa rồi đã sớm biến mất, "Tối hôm qua người cởi quần áo của tôi xác thực là anh chứ?"
Hạ Trầm giống như đã sớm biết cô có thể nói như vậy, có ngụ ý quan sát từ trên xuống dưới cô một phen, hời hợt nói: "Với vóc người này, cô cho rằng tôi sẽ uất ức hai mắt của mình?"
Bị nói thành ra như vậy Ôn Vãn cũng không khó chịu, còn trấn định nói tiếp: "Nhìn hay không nhìn chỉ có chính anh biết, trên ý nghĩa hành động tối hôm qua của anh quả thực rất không ổn, làm những việc này với một người phụ nữ đã kết hôn, anh hoàn toàn có thể tìm nhân viên phục vụ giúp một tay. Nhưng anh không có, hiển nhiên thấy rõ anh có rắp tâm, cho nên nói tôi cũng không oan uổng anh."
Hạ Trầm gật đầu một cái: "Bác sĩ Ôn thật là, điển hình của Bạch Nhãn Lang."
Ôn Vãn mới không so đo, nheo mắt lại, cúi người cười cười với anh: "Cho nên tôi cũng không phải xin lỗi anh đúng không, Hạ tiên sinh? Tối hôm qua phí tiền phòng và giặt quần áo lúc khác tôi sẽ thanh toán, nhớ gửi mã số thẻ cho tôi, mặt khác, anh mới vừa rồi thu nhiều lợi tức, sớm muộn gì tôi cũng tìm anh đòi lại."
Hạ Trầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hết đỏ ửng của cô, một đôi mắt rõ ràng thấm ướt tỏa sáng lại cố làm ra vẻ thản nhiên, không nhịn được cong khóe môi: "Cho nên cô đang có ý muốn có qua có lại? Đang ám chỉ tôi còn có lần nữa?"
Ôn Vãn không nghĩ tới người này không biết xấu hổ như vậy!
"Tôi rất mong đợi, hi vọng bác sĩ Ôn đừng làm cho tôi đợi quá lâu."
Ôn Vãn dùng sức nhắm mắt lại, giận quá thành cười: "Coi như tôi xui xẻo bị chó cắn."
"Kỹ thuật của chó cũng không như tôi được, Bác sĩ Ôn không tin có thể đi thử một chút."
". . . "
Ôn Vãn một bụng tức giận, đi ra ngoài vừa đúng lúc gặp phải A Tước đẩy cửa đi vào, hai người gặp mặt, cô nhìn cũng không nhìn liền nghiêng người tránh được. Ai biết A Tước bỗng nhiên thò tay ngăn lại cô, còn khẽ khom người: "Bác sĩ Ôn xin đợi một chút, cô tạm thời vẫn không thể đi.”
A Tước lắc đầu một cái: “Đêm qua Hạ lão tiên sinh xảy ra bất trắc. Bên ngoài bây giờ có lời đồn đãi liên quan với tiên sinh, cảnh sát muốn tìm Hạ tiên sinh hỗ trợ điều tra, Ôn tiểu thư là nhân chứng duy nhất."
Ôn Vãn nghe xong, nhất thời cảm thấy thời gian chiều nay trôi qua thật đúng là rung động lòng người.
Không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Hạ Trầm, cái nhìn kia, thậm chí cả đời Ôn Vãn cũng không quên được. Người kia đắm chìm trong một khoảng lớn ánh sáng mặt trời, khắc sâu ngũ quan lập thể, cặp mắt sáng ngời, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì.
Giống như giờ phút này người qua đời, không phải là người thân của anh, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Thế nào Ôn Vãn cũng không nhớ đến, một giây trước mình vẫn còn nguyền rủa người đàn ông này, một giây sau lại phải làm nhân chứng giúp anh rửa sạch hiềm nghi. Dọc theo con đường này, cô đều len lén quan sát Hạ Trầm, người kia nhắm mắt tựa vào ghế ngồi phía sau, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào, thậm chí còn bình tĩnh hơn so với ngày thường.
Phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng lùi về phía sau, Ôn Vãn rốt cuộc không kiềm chế được nghiêng đầu: "Anh không khổ sở sao?"
Mắt Hạ Trầm nhìn cô, nhưng cũng không trả lời.
Mi tâm Ôn Vãn nhíu thật chặt, trong lòng suy nghĩ, nào có đứa con trai nào nghe được tin cha mình qua đời vẫn bình tĩnh như thế? Phải nói Hạ Trầm không có hiềm nghi, cô không tin.
"Cô chỉ cần nói thật, cái khác không cần biết." Người đàn ông bên cạnh chỉ nói câu này, sau đó lại không lên tiếng.
Ôn Vãn khó có thể tin nhìn anh một cái, cuối cùng dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa. Ở bệnh viện này cô cũng gặp qua Hạ lão tiên sinh và Hạ Trầm nói chuyện mấy lần, tình cảm hai cha con xác thực không tốt lắm, ít nhất rất rõ ràng Hạ lão tiên sinh không thích đứa con trai này.
Nhớ lần đó Hạ Đình Diễn trúng độc, Ôn Vãn tận mắt nhìn thấy Hạ lão tiên sinh lớn tiếng quát Hạ Trầm trên hành lang.
Lúc ấy Hạ Trầm rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút hung ác.
Trong đầu Ôn Vãn có chút loạn, nếu chuyện như vậy có liên quan Hạ Trầm thì sao?
Hạ Trầm khẽ mở mắt ra, tại góc độ của anh có thể thấy dáng vẻ khổ sở của cô, nét mặt kia giống như sắp sửa phải lên pháp trường vậy, không nhịn được liền trấn an một câu: "Không muốn đi cũng không sao, khách sạn có theo dõi."
Ôn Vãn bị lời nói này của anh làm tâm tư có chút phức tạp, nhìn anh một cái, ánh mắt cô nhìn thật sâu vào mắt anh.
Qua kính chiếu hậu A Tước quan sát Hạ Trầm, trong lòng cũng âm thầm thở dài.
Cảnh sát chỉ là tìm Hạ Trầm hỗ trợ điều tra, còn nữa, nếu như Hạ Trầm thực sự muốn làm cái gì cũng sẽ không ngu đến mức tự mình động thủ, cho nên chỉ là theo lệ hỏi mấy câu là kết thúc.
Chỉ là ánh mắt vài vị nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn Ôn Vãn thật sự có chút kỳ quặc. Mặc dù nhiều lần nói rõ tối hôm qua thật sự không có chuyện gì xảy ra, nhưng sợ rằng ở trong mắt đám người này cô đã mang danh không tốt. Ít nhất bây giờ trên danh nghĩa cô còn là vợ của Cố Minh Sâm nhưng lại ở khách sạn cùng người đàn ông khác cả một đêm, ai cũng không tin giữa bọn họ là trong sạch .
Thời điểm Ôn Vãn đi ra ngoài, chỉ cảm thấy bắt đầu từ hôm qua tất cả mọi chuyện xảy ra đều có vẻ hoang đường và buồn cười. Hạ Trầm đúng là khắc tinh của cô, trong nháy mắt tất cả quy tắc, danh dự trong 28 năm đều bị hủy.
Ôn Vãn thở dài, đang muốn đi ra cửa chính, bỗng nhiên có người vội vã đẩy cửa đi vào.
Người tới không phải là ai khác, lại chính là Cố Minh Sâm. Điều này làm cho Ôn Vãn có chút kinh ngạc, phải biết rằng kết hôn hai năm, Cố Minh Sâm chưa từng xuất hiện cùng cô ở trước mặt mọi người.
"Làm sao anh ——"
Ôn Vãn còn chưa nói hết, Cố Minh Sâm đã cắt đứt lời cô hỏi: "Không sao chứ?"
Ôn Vãn ngẩn người, sự nóng nảy trên mặt của Cố Minh Sâm cô chưa từng thấy trước kia bao giờ, hơn nữa giọng điệu này cũng làm cho cô cảm thấy kỳ lạ, nếu nhớ không lầm, lần trước gặp mặt bọn họ vẫn là tan rã trong không vui như cũ.
Anh ta lôi kéo Ôn Vãn nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới xác nhận một lần, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó chân mày hung hăng nhíu lại: "Tối hôm qua cô đi đâu? Tôi và Tiêu Tiêu tìm cô cả đêm."
Lúc nói lời này thì giọng anh mang theo một cỗ mệt mỏi không dễ dàng phát giác được, nhìn dáng dấp đúng là một đêm không ngủ. Ôn Vãn có chút xin lỗi, nhưng loại tâm tình này giữa cô và Cố Minh Sâm thật sự quá kỳ quái rồi.
Cô ấp úng nói: "Tôi ——"
Cố Minh Sâm lại không nhìn cô, ánh mắt chú ý đến người đàn ông sau lưng cô, ánh mắt nhất thời trở nên nguy hiểm: "Anh ta là ai?"
Hạ Trầm cũng không biến sắc nhìn sang, lúc trước anh khiến cho A Tước điều tra Ôn Vãn nên mọi chuyện của cô cũng biết được bảy tám phần. Tự nhiên qua lời nói cũng biết người này là ai, anh nghe thấy anh ta hỏi Ôn Vãn như thế, nhất thời khóe miệng mỉm cười, chỉ là nụ cười này, thấy thế nào cũng có mấy phần suy tư. Cũng không biết ai dẫn đầu trước mà không khí giữa hai người đàn ông này, Ôn Vãn lại ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc lan tràn trong đó.