Hiển nhiên Hạ Trầm cũng cảm thấy nghi ngờ, khẽ híp mắt cảnh giác nhìn cánh cửa.
Ôn Vãn hướng cánh cửa đi tới, cô cho là cậu còn có chuyện gì cần dặn dò, nhưng mở cửa ra, đứng ở bên ngoài lại là Cố Minh Sâm.
Lúc này nhìn thấy ai cũng được, nhưng nhìn thấy Cố Minh Sâm, Ôn Vãn thừa nhận trái tim của mình liền đập mạnh, rất nhanh cô nhanh chóng bình tâm lại, cô không nhịn được khinh bỉ bản thân mình, thế nào lại còn cảm giác với anh ta.
Hai người trầm mặc nhìn nhau, thế nhưng ai cũng không mở miệng trước.
Cố Minh Sâm mặc áo khoác màu xám tro vải nỉ, hai tay nhét vào túi, cổ áo dựng đứng lên, gió thổi làm tóc anh ta có chút rối loạn, sắc mặt xem ra lạnh lùng bức người.
Hắn môi mỏng mím chặt, phức tạp nhìn cô một cái: "Tại sao không trả lời điện thoại?"
Ôn Vãn lẳng lặng nhìn lại hắn, ánh mắt càng ngày càng thản nhiên, không trả lời mà hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"
Cố Minh Sâm thừa nhận mình bị bộ dạng này của cô kích thích, hắn cau mày liếc nhìn cô, tầm mắt dần dần rơi vào cổ áo rộng đang mở ra của cô. Trời lạnh như thế này, cô lại mặc áo rộng thùng thình, cổ áo lại còn mở toang ra, thế nhưng lại có một vết đỏ chói mắt. …
Vết này chứng minh cho cái gì,hắn không thể nào quen thuộc hơn .
Tròng mắt đen Cố Minh Sâm kịch liệt co rút nhanh , trên mặt trong nháy mắt che kín một tầng băng lạnh, hắn cất bước tiến lên, đưa tay liền kéo cổ áo len của cô lại: "Ôn Vãn,em!"
Ôn Vãn chợt bị ánh mắt hung ác của hắn dọa liền hốt hoảng , nhưng không có lùi bước, đứng ở cửa nhìn thẳng hai mắt đỏ ngầu của hắn.
Cách nhau quá gần, cô cơ hồ có thể thấy trên trán Cố Minh Sâm nổi lên đầy gân xanh đang giật giật. Hắn đang tức giận, nhưng tức giận vì cái gì chứ ? Tức giận vì cô ly hôn, lại cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ?
Ôn Vãn không nhịn được liền cười, đáy mắt giống như phủ một tầng hơi nước: "Khuya hôm khuya khoắc chạy tới, rốt cục anh muốn làm gì?”
Cố Minh Sâm như cũ gương mặt lạnh lẽo, những năm này hắn cười đến cực ít, phần lớn đều là lãnh nhược băng sương, thế nhưng lúc này ánh mắt hắn khác thường lạnh lẽo, giống như là muốn giết người.
"Cố tổng, anh như vậy đối với bạn gái của tôi, có phải có chút không tôn trọng không." Hạ Trầm một tay vắt ngang bả vai Ôn Vãn ôm cô vào trong lòng ngực mình, một tay lưu loát giật tay Cố Minh Sâm đang kiềm chế ngón tay của cô.
Cố Minh Sâm nhìn thấy Hạ Trầm thì ánh mắt càng kinh khủng hơn, chợt tay buông xuống dừng lại ở không trung, đầu ngón tay chỉ thẳng , cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: "Bạn gái?"
Hắn tối tăm mà liếc nhìn Hạ Trầm, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên mặt Ôn Vãn, như đang chờ sự phủ định của cô.
Ôn Vãn nắm thật chặt ngón tay, gật đầu thừa nhận.
Cố Minh Sâm cứ như vậy mặt không thay đổi đứng tại chỗ, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô thật lâu , xem cô đang nói thật hay nói dối.
Hạ Trầm ôm Ôn Vãn thật chặt vào trong ngực, liếc nhìn Cố Minh Sâm, không kiên nhẫn nói: "Cố tổng tìm tiểu Vãn, có chuyện gì sao? Nếu như không có, chúng tôi phải nghỉ ngơi."
Dĩ nhiên Cố Minh Sâm không bằng Hạ Trầm, bị anh khiêu khích nhất thời trong mắt mang theo lửa giận, cố nén mới không có phát tác, anh muốn cược bản thân lần cuối: "tôi có lời muốn nói với em."
Hắn nói qua liền trực tiếp vào cửa chính, bả vai hung hăng đụng Hạ Trầm một cái.
Hạ Trầm dần dần nâng lên khóe môi, thờ ơ cười nhẹ một tiếng.
Ôn Vãn có chút buồn phiền, cô muốn sống một cuộc sống mới, nhưng hiển nhiên Cố Minh Sâm không có ý định buông tha cô. Còn có Hạ Trầm với Cố Minh Sâm mỗi lần gặp mặt cũng là một bộ dạng địch ý.
Ôn Vãn lặng lẽ kéo kéo tay áo Hạ Trầm: "Chuyện của em, em tự xử lý, được không?"
Lông mày Hạ Trầm dựng lên, cúi đầu nhìn kỹ cô đáy mắt cô: "Không sợ anh ghen?
Ôn Vãn đẩy anh ra một chút: "Anh sẽ không."
Hạ Trầm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô đi vào trong , không nhịn được lắc đầu: "Thật là không đáng yêu."
-
Ôn Vãn vào nhà chỉ thấy Cố Minh Sâm sững sờ nhìn chằm chằm, ánh mắt nặng nề mà bi thương, thấy cô đi vào, lúc này mới từ từ quay đầu, cúi đầu nhìn xuống đất.
"Nơi này, thay đổi rất nhiều." Cố Minh Sâm khàn giọng nói một câu, đưa tay sờ túi tìm thuốc lá.
"Đương nhiên , đã sắp mười năm rồi." Ôn Vãn ngồi đối diện hắn, ánh mắt hai người giao nhau giao hội, lúng túng trầm mặc. Bọn họ không hẹn mà cung nhau nghĩ về Kỷ Nhan, nhớ lại mùa hè năm đó.
Vừa đúng lúc Hạ Trầm đi vào anh đứng ở cửa nói với Ôn Vãn: "Anh đi tắm, em giúp anh điều hòa nước ấm…
Ôn Vãn không nói nhìn anh: "Rất đơn giản, anh ——"
"Anh không biết." Hạ Trầm không quan tâm, một đôi mắt quan sát cô và Cố Minh Sâm ý vị sâu xa.
Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là đi điều nước ấm cho anh, mới vừa vào phòng tắm liền bị anh ngăn ở cánh cửa, Hạ Trầm cúi đầu xuống mắt nhìn cô: "Nếu anh biết hai người ở đó liếc mắt đưa tình, buổi tối giết chết em."
Ôn Vãn cười gật đầu một cái: "Thì ra là một bình dấm chua."
Hạ Trầm"Chậc" một tiếng, đưa tay ôm hông cô, trên mặt bắt đầu không có ý tốt trêu chọc: "Nếu tiến vào, không bằng làm một lần?"
Anh cúi đầu liếm liếm môi của cô, một tay kia đã từ bên eo cô đi lên, dọc theo đường cong eo tỉ mỉ vuốt ve: "Bộ dạng em ướt đẫm, khẳng định rất đẹp."
Ôn Vãn bàn tay anh một đường vuốt ve, nhiệt độ toàn thân cũng bắt đầu lên cao, nhưng cô còn nhớ rõ Cố Minh Sâm ở bên ngoài, lý trí mách bảo liền đẩy anh ra.
"Phòng ốc không cách âm." Ôn Vãn nhìn anh cười ngọt ngào, mắt liếc nhìn cái lều nhỏ đang nhô lên, híp mắt nói, "Nơi này ướt đẫm, khẳng định cũng rất dễ xem."
Cô nắm vặn cửa một cái liền chạy thật nhanh Hạ Trầm ở tại chỗ tức giận nghiến răng, một cước đạp cánh cửa đóng lại.
-
Cố Minh Sâm nhìn Ôn Vãn đi tới, trên mặt cô còn có chưa tiêu tán nụ cười nhàn nhạt, đó là vui vẻ từ nội tâm mà phát ra . Hình như trong trí nhớ rất ít thấy cô cười như vậy, duy nhất một lần, hình như là năm ấy cô bị người ta khi dễ, hắn ra mặt cho cô. Cụ thể bởi vì sao hắn đã sớm quên sạch, chỉ là hắn nhớ đã che chở cho cô, anh không thể chịu đựng được khi thấy người nhà mình bị người khác ức hiếp.
Vậy là hắn một chọi bốn, trên mặt không tránh bị thương , sau đó hai người sợ Chu Nhĩ Lam biết, ngồi ở trong công viên bôi thuốc.
Động tác Ôn Vãn cực kỳ cẩn thận, nhưng rượu cồn cực kỳ xót, Cố Minh Sâm đau nhói liền không nhịn được nổi giận, cuối cùng mắng cô một trận, tất cả những lời khó nghe đều nói ra.
Kết quả nha đầu kia lại còn không tim không phổi cười, lại còn cười một cách vui vẻ.
Lúc ấy tại sao cô ấy lại vui mừng như vậy đây? Cố Minh Sâm nghĩ thật lâu, hiện tại mới mơ hồ suy nghĩ ra, đại khái đó là lần duy nhất hắn làm một chuyện chỉ vì cô……không liên quan đến Kỷ Nhan.
Trái tim Cố Minh Sâm trái tim lại bắt đầu đau buồn, giống như là bị điện giật .
Sau khi ngồi xuống, Ôn Vãn liền phát hiện ánh mắt Cố Minh Sâm nhìn mình có chút không đúng, đáy mắt ró ràng có chút tơ hồng, xem ra khí sắc cũng không tốt. Cô vẫn là không nhịn được, lắm mồm nói một câu: "Anh bớt hút thuốc đị, đối với thân thể không tốt."
Cố Minh Sâm nhìn cô tram mặc, qua một hồi lâu mới nói: "Em và hắn, thật ở cùng một chỗ?"
Khóe môi Ôn Vãn giật giật, cảm thấy cổ họng như bị bóp chặt, phát âm khó khăn: "Anh thấy được?”
Cố Minh Sâm lại kích động, hắn nhìn chằm chằm Ôn Vãn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, âm thanh bỗng chốc cất cao vài độ: "Trước kia tôi đã nói với em, Hạ Trầm không phải người tốt! Em hiểu được hắn sao? Em cũng đã nói sẽ không ——"
"Cái gì cũng sẽ thay đổi." Ôn Vãn bình tĩnh cắt đứt hắn, ngược với bộ dạng nóng nảy, nổi trận lưu đình của hắn, trấn định không thể tưởng tượng nổi, "Giống như ta đã từng cho rằng, cứ như vậy cùng anh cả đời….”
Khóe môi Cố Minh Sâm khẽ run rẩy, sau đó một chút xíu mím chặt, im miệng không nói.
Ôn Vãn cười nhạt nhìn về phía hắn: "Chuyện trên báo, thật ra thì tôi đã biết. Mặc dù tôi không rõ ràng lắm tại sao lại làm như vậy, nhưng Minh Sâm, chúng ta đã kết thúc. Mà tại sao người hy sinh luôn vĩnh viễn là tôi.”
Cố Minh Sâm há mồm nghĩ giải thích, Ôn Vãn giơ tay lên ngăn hắn lại, như cũ là bộ dáng cười nhàn nhạt: "Hạ Trầm có lẽ cũng không thích hợp, nhưng tôi muốn cố gắng thử một lần, ít nhất anh ấy để cho tôi cảm nhận được tư vị củ tình yêu. Thì ra yêu, cũng không hẳn là đau khổ ."
Đáy lòng Cố Minh Sâm dậy sóng từng hồi, pha lẫn với cảm giác chua xót, hắn thẳng tắp nhìn Ôn Vãn, chậm rãi rũ mắt xuống: "Tôi làm như vậy, là có nguyên nhân . Tôi cũng không muốn tổn thương em ——"
Ôn Vãn cảm thấy rất buồn cười, không muốn tổn thương cô, cuối cùng vẫn là đả thương không phải sao?
Cô cũng không muốn biết nguyên nhân, mặc kệ là bởi vì sao, cũng không còn quan trọng, vậy không còn cần thiết nữa. .
Cô ở trước mặt Cố Minh Sâm, lại thất bại thảm hại.
"Không sao." Ôn Vãn nhẹ nhàng gật đầu, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống. Sợi dây đã rất cũ kỹ dưới ánh đèn, không còn sáng bóng nữa, đặt giữa lòng bàn tay trắng noãn của cô, có chút chói mắt.
Cô mở tay ra trước mắt hắn, rất nhẹ nói: "Tôi đã không thèm để ý."
Ngực Cố Minh Sâm đau xót, cơ hồ muốn thở không ra hơi.
Hắn nhìn dây chuyền kia, lúc này Ôn Vãn muốn vứt bỏ, muốn kết thúc, cũng không hẳn là sợi dây chuyền, mà là khoảng thời gian ở quá khứ thuộc về bọn họ.
Từ đó về sau cô với hắn không còn quan hệ, Cố Minh Sâm nhìn chằm chằm tay của cô, một hồi lâu cũng không nói nổi một câu, cuối cùng đã dùng hết hơi sức mới nói: "Cái gì Hạ Trầm cũng biết, hắn đã thay thế những hình kia, nhưng tại sao hắn lại không ngăn cản công bố tin tức? Hắn đang tính toán em, hoặc là nói, hắn đang lừa em."
Ôn Vãn sững sờ, điểm này cô thật không ngờ, hơn nữa chuyện này tung ra, Hạ Trầm cũng gặp không ít phiền toái, công ty tổn thất vô cùng lớn.
Cân nhắc hơn thiệt, có thể từ trên người cô được cái gì mới có thể mạo hiểm như vậy?
Cố Minh Sâm đi tới trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, đầu ngón tay ở tóc dài đen nhánh chậm rãi đi xuyên, cuối cùng đưa tay dịu dàng sờ bên má cô: "Thật ra thì lần này anh tới, là ….
Hắn nói một nửa lại dừng lại, chỉ là cười chua xót: "Nhưng mà bây giờ giống như chậm. Tiểu vãn, em bảo trọng."
Cuối cùng Cố Minh Sâm cũng không nói rốt cục anh tới để làm gì ,lúc xoay người đi, trên người nặng mùi thuốc lá không xua đi được, Ôn Vãn nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau khi vào nhà không phải hắn chỉ hút một điếu thuốc thôi sao?
Ôn Vãn nhìn bóng lưng của hắn, chóp mũi không khỏi chua chua, Cô muốn sống một cuộc sống tốt không được sao? Cần gì cứ lần lượt đả thương cô, từ bỏ cô rồi muốn quay lại yêu thương cô, làm cô khó xử.
-
Hạ Trầm mới vừa mở cửa phòng tắm ra chỉ thấy Ôn Vãn dựa vào khung cửa nhìn xa xăm, Hạ Trầm nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn thấy trong phòng khách đã không thấy bóng dáng ai kia.
Anh ghét bỏ nhìn cô một cái: "Em khóc thử coi." Ở trước mặt anh khóc vì chồng trước, đây không phải là thích ăn đòn sao?
Ôn Vãn liếc mắt: "Em tới là xem anh tắm xong chưa."
Hạ Trầm kiêu căng đưa tay bóp sau gáy cô: "Anh cố ý cho anh ta thời gian nói chuyện với em, xem thử anh ta muốn làm gì”.
Ôn Vãn trong lòng giật mình, nhưng trên mặt thanh sắc bất động, chỉ là cười, thuận thế ôm hông rắn chắc của anh: "Hả? Anh biết anh ta tới đây là nói xấu anh, vậy anh làm chuyện xấu gì phải để anh ta tính kế với anh?”
Hạ Trầm cúi đầu cười cười: "Chuyện xấu, rất nhiều ——"
Hắn nói qua cúi người bồng cô lên, mái tóc vẫn còn ướt nhỏ xuống nền nhà ánh mắt thâm thúy trầm trầm nhìn cô, nửa thật nửa giả nói: "Muốn em yêu anh, có tính hay không?"
Ôn Vãn trên mặt nóng lên, lại nghe hắn đang bên tai cô nhỏ giọng nói: "Coi như tất cả đều là giả, anh muốn đối tốt với em, đây là sự thực. Tin không?"