Lam Từ hai mắt mê ly, tầm mắt mơ hồ nhìn bóng người đi lại bên dưới sân, mỗi lần có người khẽ quay đầu nhìn lên là vách thịt bên trong lại xoắn mạnh, khoái cảm lại càng thêm lớn.
" Ô... Có... Ha... Người a..."
Lam Từ với tay đến tấm màn cửa bên cạnh, muốn kéo nó ra nhưng một bàn tay lớn đã nắm lấy nó, kéo ngược về sau.
Từ khi nào Diêm Hàn đã đứng xuống đất, eo hông không ngừng thúc tới, mỗi lần Lam Từ đều cảm thấy mình muốn bay ra ngoài.
" Ô ô... Đừng a..."
Diêm Hàn bỗng nhiên lại nắm hai chân cậu kéo lên tạo thành tư thế xi tiểu cho con nít, cậu nhỏ cùng miệng nhỏ đang nuốt lấy vật to lớn đều lộ ra trước cửa sổ, Lam Từ xấu hổ đến mức đưa tay che lại.
" Á á... Ha ha... Muốn... Ha bắn... A..."
Lam Từ mềm người dựa vào bờ ngực lớn phía sau, tay cũng che không được cậu nhỏ, rên rỉ cầu xin.
" Bắn đi, bắn ra ngoài cửa sổ, nếu không chỗ này sẽ bị em làm dơ đó!"
Diêm Hàn còn ác ý nói, môi mỏng ngậm lấy vành tai non mềm, gặm cắn, phía dưới còn thúc nhanh hơn.
" A!!"
Lam Từ bị anh nói đến kích động, cuối cùng cũng bắn ra, chất d.ịch trắng đục lấy một đường cong tuyệt đẹp bay ra ngoài, một phần còn dính trên cửa sổ, nhỏ giọt xuống sàn.
" Em làm dơ phòng rồi, bảo bối..."
Diêm Hàn cười trầm khàn tà tứ bên tai cậu, vách thịt bên trong theo lời anh nói lại xoắn lại xoắn, kích động vô cùng.
" A... Ưm... Ha ha..."
Diêm Hàn cứ thế bế cậu trong tư thế kia đi đến bục giảng, ngồi trên ghế mà giáo viên hay ngồi.
" Lam Từ, mở mắt ra nhìn xem."
Anh nhẹ giọng thủ thỉ bên tai cậu.
Lam Từ hai mắt nhắm nghiền theo bản năng mở ra, nhìn đến tầm mắt bao quát cả lớp học, cùng với bàn giáo viên trước mặt mà toàn thân rung động.
" Hừ, em phấn khích đến vậy sao?"
Diêm Hàn bị cậu kẹp đến chặt cứng, nhúc nhích cũng thấy khó khăn.
" Em làm cho tôi ra, tôi tha cho em, được không, bảo bối..."
Diêm Hàn ở bên tai cậu dụ dỗ.
" Quay... Ô... Lại được không... Ha..."
Lam Từ nhìn cái bàn cao, người như muốn bốc cháy lên, nếu lại bắn lên đó...
" Ô... Ứm..."
Bởi vì cậu mềm người nên cự long cứ thế chui vào đáy cốc.
" Cứ thế ngồi, lần sau sẽ không làm ở đây nữa... Hừ!"
Diêm Hàn bị cậu xoắn đến muốn phun.
Người kia lắc đầu không ngừng, vách thịt càng thêm chặt cứng.
Bốp.
" A..."
Lam Từ bị anh đánh một cái mém chút lại cao trào, cậu cứng cả người vịnh vào mép bàn, bị anh thúc vài cái lại áp mặt lên bàn không gượng dậy nổi.
" Nhanh lên, bảo bối, em không nhanh sẽ có người lên đây... Ừm."
Lam Từ bị anh nói đến run rẩy.
" Diêm Hàn... Ô..."
Lam Từ khóc hu hu.
" Ngoan, nhún đi, không ở đây nữa."
Người kia ôm cậu ngồi dậy, lòng bàn tay vuốt ve bụng nhỏ cũng như thân mình hơi mát của cậu, trấn an lại dụ dỗ.
" Ừm... Ha..."
Lam Từ cam chịu mà đưa tay bám vào cạnh bàn phía trước, nhấc eo hông nhấp xuống.
" A... Ha... Ha..."
Lam Từ ngưỡng cổ, rên rỉ, eo hông bị khoái cảm dồn dập mà chuyển động ngày một nhanh.
Diêm Hàn nhìn bảo bối nhi mê người đã nằm rạp trên bàn nhưng eo hông vẫn rung động không ngừng, hành động bản năng này làm cho anh thấy hưng phấn dị thường.
" A!!! Ô ô... Ứ ứ..."
Bàn tay to lắm lấy eo cậu nhấp xuống, Lam Từ khống chế không được mà cong cả người rồi lại ngã rạp xuống, chất d.ịch đã bắn đầy bàn cao phía trước nhưng người kia vẫn nhấp không ngừng.
Diêm Hàn ôm lấy cậu, xoay người cậu lại đối diện với mình, tiếp tục nhấp mạnh hơn.
" Ô ô... Ha ha... Chịu... A!!"
Lam Từ xịu lơ mà ngã vào vai anh, há miệng ngụm lớn thở.
Bụng nhỏ y như rằng lại căng lên, sờ vào còn có thể sờ đến vậy to lớn kia.
" Bao giờ em mới phát tình đây? Tôi muốn chỗ này có tiểu bảo bối!"
Diêm Hàn sờ sờ bụng cậu, mềm giọng thủ thỉ.
" Ưm..."
Lam Từ ôm cổ anh, mặt đỏ ửng lên.
...
Lam Từ nằm trên lưng Diêm Hàn, ôm cổ anh sung sướng mà thở dài.
Đường về khu ký túc xá lúc này không có nhiều người nên cũng không bị ai chú ý, Lam Từ cứ thoải mái mà rên hừ hừ.
" Rất thích được tôi cõng?"
Diêm Hàn bị hơi thở ấm nóng của cậu phả lên gáy, cảm nhận tâm tình vui vẻ của bảo bối nhi mà cũng bị lay theo, cười nhẹ hỏi.
" Ừm... Thích lắm!"
Lam Từ mềm mại nói.
" Mấy hôm nay ở dưới với tôi luôn đi."
Mấy hôm nay trường cho nghỉ vì đại hội thể thao, Lam Từ cũng không cần phải đi về phòng.
Hai người tuy chuyện gì cũng làm nhưng Diêm Hàn cũng không bắt cậu chuyển xuống ở cùng anh, xem như cho cậu chút tự do riêng tư.
Quan trọng nhất là anh sợ mình kiềm chế không được suốt ngày ăn cậu đến xương cũng mềm.
" Em còn phải thi đấu..."
Lam Từ không muốn bị anh làm không xuống được giường đâu.
" Không làm em."
Diêm Hàn bật cười.
" Anh làm rồi sẽ đổ thừa em câu dẫn anh."
Lam Từ bĩu mỗi nhỏ nói.
" Phụt! Ha ha!"
Diêm Hàn cười lên.
Lam Từ bị âm thanh trầm thấp kia làm lỗ tai ngứa ngáy, dụi đầu vào hõm cổ anh không ngừng.
" Em không muốn ôm tôi ngủ?"
Diêm Hàn cười nói.
Cái này cũng hấp dẫn quá.
Thật sự thì Lam Từ rất thích ngủ trong lòng anh, này có lẽ là do tin tức tố quấy phá nhưng không thể không công nhận, cậu ngủ rất ngon, cũng rất mê luyến, nếu không phải sợ anh suốt ngày ăn cậu thì cậu đã chuyển xuống ở với anh rồi.
"..."
Lam Từ xoắn xuýt hồi lâu vẫn không nói được nên lời.
" Vậy đi, hôm nào em không mệt thì lại cho tôi ăn, hôm nào có nhiều hạng mục thì tôi không ăn, còn mát-xa cho em, được không?"
Diêm Hàn biết kiểu gì cũng không thể khẳng định được trăm phần trăm nên nói thẳng ra luôn.
Lam Từ nghe mà trề môi.
Phải chi anh làm mà nhẹ nhàng thì nói làm chi, lần nào cũng khiến cậu mệt ngất ngư.
Nhưng nhẹ nhàng cậu sẽ không thích đâu...
Lam Từ đỏ bừng mặt lên, đầu cũng sắp bốc cháy luôn.
" Em không nói gì nghĩa là đồng ý đi."
Diêm Hàn cười nhẹ.
Người trên lưng rút hẳn lại, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ anh, toàn thân toát ra hơi thở ngại ngùng xấu hổ động lòng người.
Diêm Hàn yêu chết cái vẻ biệt nữu này của cậu, hai tay bợ mông tròn thúc lên, cõng cậu trở về ký túc xá.
Để cậu đi tắm, bản thân chạy lên lầu gom đồ dùng cần thiết của cậu xuống.
Trong những ngày sắp tới, hai người sẽ ở cùng nhau, chỉ cần quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân, mấy quyền bài tập mà thầy cô cho trong thời gian này, còn lại để không lấy.
Ngô Thiên đang mở cửa vào phòng thì thấy anh xách vali từ trên lầu đi xuống, trố mắt ra.
" Hai người tính ở chung đấy hả?"
Hắn gato hỏi.
" Cậu có thể qua kia ở với Diêm Phong."
Diêm Hàn bỏ lại một câu rồi đi vào phòng mình.
Rầm.
Ngô Thiên trợn mắt đờ người đứng đó.
"Mắc gì bảo mình qua ở với Diêm Phong?"
Hắn khó hiểu mà lầm bầm.
" Anh nói chuyện với ai thế?"
Lam Từ từ nhà tắm đi ra hỏi.
" Ngô Thiên."
Diêm Hàn mở vali ra, lấy quần áo của cậu xếp vào tủ đồ của mình.
" Hắn về rồi à?"
Lam Từ ngồi xem anh xếp đồ, tóc còn nhỏ nước.
" Giờ này cũng gần năm giờ, nên kết thúc rồi."
Diêm Hàn dùng khăn trên cổ lau tóc cho cậu.
Lam Từ thoải mái dựa đầu vào hõm cổ anh, hai tay đáp trên eo hông hữu lực mỗi lần đều làm cậu dục tiên dục tử kia, có chút buồn ngủ.